Buổi tối tự học xong, Hà Tức, Lâm Vu Ái và Vương Tuấn đến thao trường chạy bộ. Đây là nhiệm vụ khó khăn của lớp thể dục, một học kì, dùng vận tốc như yêu cầu, chạy xong 30 lần quãng đường hai km. Vận tốc như yêu cầu đối với phần lớn nam sinh đều không thành vấn đề, bọn họ cũng không thấy phiền phức gì. Chẳng qua có một vài nữ sinh thể chất không tốt không chạy nổi vận tốc yêu cầu, còn có vài người lười chạy, thành thử ra trong trường xuất hiện dịch vụ mờ ám - phong trào chạy hộ. Nhưng mà nếu bị giáo viên bắt được thì coi như xong.

"Nghe bảo lớp bên có một tên bị bắt, trên người có sáu cái điện thoại tính vận tốc", Vương Tuấn cười nói.

"Dân chơi đấy", Lâm Vu Ái lộ vẻ không tin nổi.

"Là cái tên lần trước tôi kể, một ngày chạy tám lần quãng đường hai km đấy".

Lâm Vu Ái lúc đấy phục sát đất, cảm thấy người kia ngầu đét, rất gì và này nọ.

Giãn cơ một chút cả ba bắt đầu chạy, Vương Tuấn là tên không có kiên nhẫn, vừa bắt đầu đã vọt lên trước, Hà Tức duy trì vận tốc ổn định, nhưng không hề chậm chút nào, Lâm Vu Ái hí hửng chạy cùng cậu ta, cũng giữ vận tốc không khác nhau là bao.

Hà Tức đeo tai nghe thể thao màu đen, tiếng thở vừa tiếng bước chân chạy hòa quyện vào nhau, sườn mặt lộ ra, càng tăng thêm mấy phần quyến rũ. Lâm Vu Ái không có quen đeo tai nghe chạy bộ, cậu thích nghe ngóng âm thanh xung quanh, tiếng mẹ gọi văng vẳng đêm hôm khuya khoắt, tiếng bước chân của mình và người bên cạnh, tiếng thở hồng hộc khi có người chạy vượt qua, tiếng gió xào xạc lùa qua người, tiếng lá cây cùng nhau nhảy múa...

Giữa những âm thanh này, cậu thích nhất âm thanh thuộc về tự nhiên, đây cũng là lí do cậu chọn chuyên ngành làm vườn, cậu có niềm yêu thích kì lạ với thực vật. Niềm yêu thích này không thể nói là mãnh liệt, chỉ là giữa các chuyên ngành khiến người ta đau đầu chóng mặt xuất hiện một thứ ánh sáng rực rỡ mà thôi.

Chạy xong ba người đứng gần hàng rào ép chân. Lâm Vu Ái cảm thấy cả người nóng bừng, mồ hôi ướt nhẹp cả lưng. Cậu quay sang nhìn Hà Tức, vài giọt mồ hôi lấm tấm bên tóc mai và gò má, cậu ta ngẩng đầu lên, mồ hôi liền lăn xuống theo đường cong mĩ miều của cổ.

Lâm Vu Ái không nhịn được mà nuốt nước bọt, có chút bối rối quay ra chỗ khác.

Vừa tắm xong đi ra Lâm Vu Ái đã nghe thấy tiếng Vương Tuấn trong phòng ngủ gọi tên Hà Tức, nghe cái là biết Hà Tức lại lên trang confession (cfs) rồi. Cậu vừa lau tóc vừa mở điện thoại, bức ảnh đăng lên là chụp lúc họ vừa chạy xong, đang ép chân, Vương Tuấn cả cậu đứng bên cạnh cũng lọt vào ống kính.

Lâm Vu Ái lướt xuống dưới, có lẽ cfs này vừa được đăng, ở dưới chưa có bình luận nào hết.

Cậu lại lướt lên xem ảnh, ố ồ trùng hợp ghê, đúng lúc cậu và Hà Tức đang nói chuyện với nhau luôn. Màn đêm thăm thẳm, đèn đường xa xa chiếu sáng, gương mặt cậu mang theo nụ cười, Hà Tức hơi cúi xuống nhìn cậu, khóe miệng thấy rõ độ cong, bị màn đêm mờ ảo tăng thêm một tầng dịu dàng.

Lâm Vu Ái rất đúng lí hợp tình mà lưu ảnh về máy, còn photoshop xóa phăng Vương Tuấn đứng bên cạnh.

Nhìn thế nào cũng là ảnh chụp chung hòa hợp vui vẻ, đẹp xuất sắc.

Một lúc sau Lâm Vu Ái mở xem trang cfs, quả nhiên ở dưới đã xuất hiện bình luận khen Hà Tức đẹp trai.

[Zai đẹp như này có tồn tại thật sao?]

[Tui xỉu aaaaa!]

[Trong năm phút ta phải có được thông tin của anh đẹp trai này!]

[Đây có phải cậu bạn đẹp trai bị chụp ở Duyệt Hồ lần trước không? Em trai năm nhất chuyên ngành làm vườn.]

Lâm Vu Ái trong lòng chua chua ngọt ngọt, vừa tự hào mà cũng hơi ghen tị. Nhưng không ngờ cậu lại thấy có bình luận nhắc đến bản thân.

[Vì mấy thím hỏi bạn đẹp trai bên trái rồi nên tôi muốn biết bé đáng yêu bên phải cơ!]

[Em trai bên phải, tui duyệt!]

Còn có vài bình luận cậu không hiểu nổi.

[Đẩy thuyền nào chị em]*

[Chin nhỗi, cơ mà đây hong phải nà A với O à... *thì thầm*]

Buổi tối Lâm Vu Ái nằm trên giường, tai nghe phát ra những bài hát trong danh sách nhạc của Hà Tức, chăm chú ngắm nhìn ảnh chụp chung của hai người, khóe miệng không tài nào hạ xuống được.

A... thích quá áu áu áuuuuuu.

Danh sách nhạc là hồi trước Hà Tức gửi cho cậu. Cậu bảo muốn nghe thử tiếng Pháp, hỏi Hà Tức có bài nào hay hay không, Hà Tức không thèm nghĩ mà đưa luôn tài khoản cho cậu.

Cậu mở xem danh sách bài hát gần đây của Hà Tức, không nhiều lắm, chủ yếu đều từng chia sẻ rồi, còn mấy bài là tùy tâm trạng của Hà Tức.

Nghe hết một bài, Lâm Vu Ái tháo tai nghe, đi ngủ.

Tiết một buổi sáng là hóa học vô cơ, thầy giáo hóa học cười tít mắt giảng ppt (powerpoint), Lâm Vu Ái càng nghe càng thấy sai sai, "Thầy đang giảng chỗ nào đấy?", cậu hỏi Hà Tức.

"Trang 45".

"Vừa nãy đang ở trang 20 mà?".

"Thầy giảng theo ppt".

Một lúc sau Lâm Vu Ái thực sự là không theo kịp được, lại hỏi: "Giờ đang giảng chỗ nào rồi?".

"Trang 72".

"Sao cậu biết hay vậy?", Lâm Vu Ái nhìn một vòng lớp học đang rên rỉ vì không biết thầy giảng đến chỗ nào, rủ lòng thương nhắc một tiếng.

"Tôi xem trước bài rồi".

"...".

Thôi được rồi.

Dù được Hà Tức cứu giúp nhưng Lâm Vu Ái nghe xong bài giảng mặt vẫn nghệt ra, ppt với nội dung trong sách không thống nhất, cách giảng của thầy cũng quá là nhảy cóc đi.

Trước khi vào tiết tiếng Anh, Lâm Vu Ái uể oải bò ra bàn than thở với Hà Tức, "Cậu biết không, bài giảng ppt thầy hóa dùng là từ mười sáu năm trước! Mười sáu năm đấy! Bảo sao các chương lộn tùng phèo cả".

Lâm Vu Ái cho Hà Tức xem mọi người trong nhóm sắp khóc ngập đường rồi, từng người than thở không theo kịp tốc độ của thầy, có người hỏi trong nhóm có thiên tài nào nghe hiểu tiết hóa không, cầu xin giúp đỡ, nhưng không ai trả lời hết.

"Không sao", Hà Tức hơi hếch mặt, khóe miệng nhếch lên một xíu, ánh mắt lấp lánh ý cười, xoa đầu Lâm Vu Ái như xoa đầu cún con, "Cậu cứ xem vở ghi của tôi là được".

"Thật á?", Lâm Vu Ái hai mắt lóe sáng, ngẩng phắt đầu lên, tự nhủ không ngờ Hà Tức còn có vở ghi. Tay Hà Tức để sau đầu cậu thuận thế trượt xuống cổ.

Tay Hà Tức tính ra hơi lạnh, mí mắt Lâm Vu Ái khẽ run, trong đầu giống như có thứ gì "rắc" một cái. Cậu tránh đi hai mắt Hà Tức, tầm nhìn rơi xuống hầu kết, bản thân cũng không tự chủ được mà nuốt một ngụm.

Ngón út của Hà Tức khẽ động, rất nhanh đã bỏ tay ra, ngón tay lướt nhẹ qua da, mang đến run rẩy thật nhỏ.

Rất nhiều giây qua đi.

"Thật".

Hà Tức hạ mí mắt che đi ánh bạc vừa lóe lên, bàn tay vừa chạm vào làn da Lâm Vu Ái bị giấu vào túi áo, đầu ngón tay mất khống chế mà lộ ra kim loại màu bạc.

Tiết tự học buổi tối là thực nghiệm hóa học vô cơ, làm xong thực nghiệm thì cũng đã hơn chín giờ. Hà Tức và Lâm Vu Ái rảo bước cùng nhau, học sinh đi trên đường không có mấy, thi thoảng có vài chiếc xe điện phóng qua.

Đèn đường rất sáng, vài bước lại có một cái, thành thử ra lúc ngẩng đầu nhìn trời chẳng thấy ngôi sao nào hết. Vài ngọn đèn còn ẩn trong tán lá vàng của cây bạch quả, cả cây bị chiếu sáng vàng rực, cực kì chói mắt.

Cũng cực kì lộng lẫy.

Lâm Vu Ái không im lặng được bao lâu đã bắt đầu ba hoa chích chòe, kể chuyện vừa xong trong phòng thực nghiệm.

"Ầy, vừa nãy ủy viên học tập tệ ghê, cậu ta bảo tôi ngửi thuốc thử, thì tôi ngửi thôi, ai biết là thối như thế, cậu ta không biết dung dịch cho thêm cái gì, mùi đúng khủng luôn, mặt tôi nhắn hết cả lại rồi...".

Hà Tức lắng nghe cậu kể lể, vừa nãy trong phòng thực nghiệm cậu ta đã biết chuyện Lâm Vu Ái tố cáo ủy viên học tập rồi, nhưng cậu ta không ngắt lời, để yên cho Lâm Vu Ái miêu tả mùi hương khủng khiếp kia.

Giống như cún con rên rỉ làm nũng với chủ nhân vậy.

Làm người ta thích thú một cách khó hiểu.

_____

*Bản gốc nó là từ ngữ mạng của dân TQ, nó cũng kiểu như "toi là giả, CP của toi là thật" ấy:v

*Toi vẫn mắc cái tật làm đến đâu thì đọc đến đấy, nên toi hong ngờ bạn Hà Tức như vậy luôn á:>

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play