Vội vội vàng vàng mà làm, sau khi làm hỏng một bức cuối cùng Lâm Vu Ái cũng coi như trước khi kết thúc kì nghỉ hoàn thành tác phẩm vĩ đại của mình. Cậu tìm một cái hộp gói lại cẩn thận, mang theo hành lí về trường học.

Vừa mở cửa phòng kí túc cậu lập tức nhìn thấy Hà Tức đang cất đồ, vẻ hí hửng thể hiện rõ trong đôi mắt Lâm Vu Ái.

"Tôi về rồi này!".

Hà Tức ngẩng lên, "Xin chào".

Lâm Vu Ái cũng bắt đầu cất đồ vào tủ. Hà Tức vẫn đang đọc sách, Lâm Vu Ái lấy điện thoại ra, ít nhất một tiếng nữa thì hai người còn lại trong kí túc mới đến nơi. Cậu len lén nhìn Hà Tức, tay giữ chặt hộp quà, tim đập bình bịch trong lồng ngực.

Lâm Vu Ái bước lại gần, ho khan một tiếng rồi đưa đồ cầm trong tay ra, "Quà tặng cậu đấy".

Hà Tức đặt đồ đang cầm xuống, hơi ngạc nhiên, "Đây là?".

"Quà đáp lễ bức ảnh dải ngân hà", Lâm Vu Ái mắt đối mắt với cậu ta có vài giây đã lập tức quay đi, nói năng loạn xì ngậu: "Tôi ngần này rồi còn chưa bao giờ thấy dải ngân hà, lần đầu biết được, tôi thật sự sốc lắm đấy...".

Khóe miệng Hà Tức cong lên thật khẽ, cậu ta nhận lấy cái hộp, "Giờ tôi mở ra được không?".

"Đương nhiên được chứ".

Hà Tức mở cái hộp ra, cầm lên bức tranh cắt được đóng khung, lần nữa vô cùng ngạc nhiên. Giấy trắng làm nền, giấy đen được khắc thành hình, một bức tranh dải ngân hà cực kì tỉ mỉ, chỉ có hai màu đen trắng đơn giản nhưng lại ẩn chứa nét thu hút, có cảm giác tương phản mãnh liệt.

"Cậu tự làm à? Đẹp lắm, tôi rất thích, cảm ơn cậu", hai mắt Hà Tức hiếm khi mang theo ánh sáng rực rỡ, cậu ta ngắm nghía vài lần, dáng vẻ yêu thích không rời.

Trái tim nhỏ bé của Lâm Vu Ái đập càng nhanh, cậu gật nhẹ, "Cũng bình thường thôi mà. Thực ra tôi học cắt giấy mấy năm rồi, sau này còn tặng cậu nhiều cái đẹp hơn!".

Cậu nói nửa thật nửa giả mà thôi. Câu đầu là giả, câu thứ hai là thật.

"Như này đã đẹp lắm rồi".

Hà Tức đột nhiên tiến đến ôm cậu một cái thật nhẹ, "Cảm ơn cậu".

Cậu ta trước giờ chưa bao giờ được nhận món quà tốt đẹp như thế này, không, phải nói là từ lúc sinh ra đến giờ cậu ta chưa bao giờ được nhận quà. Lúc vẫn còn là người máy, tất cả đều vất vả kiếm sống, cậu ta cũng lặp đi lặp lại cuộc sống đơn điệu, máy móc mỗi ngày. Sau khi đến Trái Đất, từ nhỏ cậu ta đã không giỏi giao lưu với các bạn cùng tuổi, lớn hơn một chút cũng chẳng có bạn bè có cùng chí hướng gì hết. Từ đầu đến cuối chẳng có ai lại gần cậu ta, cậu ta cũng chưa bao giờ lại gần ai. Luôn chỉ có một mình.

Nhưng giờ không như vậy nữa. Không biết từ lúc nào, hạt mầm nhỏ bé đã trưởng thành cây cao bóng cả, kết trái ngọt ngào, Hà Tức gần như muốn cứ thế mà trầm mê.

Đầu óc Lâm Vu Ái đã bắt đầu mơ màng như bước trên mây. Mùi hương dịu nhẹ trên người người kia lúc ôm lấy cậu giống như vẫn thoang thoảng đâu đây, khiến cho cậu hoa mắt chóng mặt, cơ hội gì đó, địa điểm gì đó, suy xét kĩ lương gì đó đều bị cậu ném ra sau đầu. Cậu mấp máy môi, đối diện ánh mắt mang theo ý cười dịu dàng của Hà Tức, lí trí còn sót lại muốn nói không cần cảm ơn, nhưng lời nói ra lại là...

"Tôi thích cậu".

Thời gian như dừng lại. Bàn tay đang cầm lấy khung ảnh của Hà Tức hơi khựng, cậu ta quay đầu nhìn, Lâm Vu Ái không hiểu được cảm xúc trong đó, chỉ là theo trực giác mà lùi lại một bước nhỏ, hoàn toàn tỉnh táo lại.

"Tôi...".

"Xin lỗi", Hà Tức cắt ngang lời cậu.

Lâm Vu Ái hai mắt đỏ lên, vội vàng nói: "Cậu đâu cần từ chối nhanh như vậy, nghĩ kĩ lại, được chứ? Tôi... có phải do tôi quá lỗ mãng không, tôi nói thật lòng mà...".

Hà Tức đặt lại khung ảnh vào tay cậu. Lời của Lâm Vu Ái nghẹn lại, cậu đột nhiên nổi cáu ném khung ảnh vào sọt rác, đẩy cánh cửa rầm một cái chạy ra ngoài.

Hà Tức nhặt lại khung ảnh từ trong sọt rác, đôi môi mím lại thật chặt, ngón tay siết lấy cái khung đến mức trắng bệch.

Dù trong sọt rác không có gì nhưng cậu ta vẫn lau qua một lượt, lần nữa đặt nó lên bàn, nhìn chằm chằm đến xuất thần, lông mày vô thức nhíu lại thật chặt, trái tim càng là rối loạn vô cùng.

Cậu ta chưa bao giờ gặp cảnh khó xử như này, tiến một bước thì sợ hãi, lùi một bước thì tim đau. Hà Tức hai mắt mờ mịt chuyển động qua lại, thích? Là thích sao? Thích mình sao? Nhưng mà... tại sao vậy, tại sao lại là mình? Trong đầu hiện lên hình ảnh Lâm Vu Ái tươi cười lộ ra lúm đồng tiền, nói thích cậu ta. Hà Tức vô thức nhếch cao khóe miệng, lại đột nhiên cảm nhận được trái tim nhói đau. Cậu ấy tốt như vậy, giống như mặt trời nhỏ mỗi ngày đều căng tràn sức sống, tươi cười với mọi người xung quanh.

Nhưng bản thân cậu ta thậm chí còn chẳng phải con người. Mà giờ cũng chẳng thể coi là người máy nữa. Cậu ta không hiểu đến cùng bản thân là thứ gì, là quái vật mang theo cơ thể không biết lúc nào sẽ biến dị. Sao cậu ta có thể, sao có thể...

Mình thích cậu ấy không? Một thứ chất lỏng rơi xuống, Hà Tức đờ đẫn sờ má, hóa ra là nước mắt. Sao lại rơi nước mắt thế này, cơ thể đâu có bị thương. Nhưng đúng là có cảm giác đau, từ trái tim lan đến tứ chi, đau đớn như bị tra tấn lan tràn.

Hình ảnh bóng lưng lúc rời đi của Lâm Vu Ái hiện lên trong đầu, lòng bàn tay Hà Tức đã hoàn toàn biến thành kim loại, cậu ta nắm chặt lấy cánh tay mình, để lại vết hằn thật đậm.

Làm sao đây, rốt cuộc phải làm sao đây...

Hà Tức lần thứ mười nhìn điện thoại cuối cùng cũng nhận được một cuộc điện thoại, do dự một chút mới dám mở ra xem nhưng đối phương lại không phải Lâm Vu Ái mà là một giọng nam trẻ tuổi.

Mặc kệ việc bản thân đang sạc điện, hà Tức thu lại ngón tay, đi đến nơi được nhắc đến.

Lúc đi đến phòng riêng trong KTV, Lâm Vu Ái đã uống say bét nhè, còn cầm theo mic dùng hết sức mà gào "người yêu anh nhất chính là em".

Vài tên con trai thở phào nhẹ nhõm, có một người nói với Hà Tức: "Uống say điên luôn rồi, vừa nãy còn quậy tưng bừng đòi gặp cậu".

Hà Tức bước đến bên cạnh Lâm Vu Ái, nhăn mày lại, "Uống nhiều vậy?", nói xong thì bị Lâm Vu Ái nắm cổ tay kéo đến chỗ ngồi.

Lâm Vu Ái dán sát vào mặt cậu ta, mở miệng toàn là mùi rượu, "Đồ đểu!".

"Đồ tồi, tức vl!".

"Cậu là#@%&%$!".

Lâm Vu Ái ngã lên người Hà Tức, Hà Tức chỉ đành vươn tay đỡ lấy cậu. Thấy sắp đến giờ giới nghiêm của kí túc, Lâm Vu Ái lại dán chặt lên người mình, giờ mà về kí túc thì cũng không hay lắm, còn phiền đến bạn cùng phòng, Hà Tức bảo bạn bè của cậu về trước, bản thân cậu ta cũng đồng ý chăm sóc cậu.

Gần trường đại học các thứ khác không nhiều chứ khách sạn, quán bar thì một đống. Theo như nguyên tắc chỉ ở gần, Hà tức tìm một khách sạn đặt phòng cho hai người. Vừa vào đến phòng bộ dạng Lâm Vu Ái như sắp nôn đến nơi, hà Tức vội đỡ cầu vào nhà vệ sinh. Nôn ra xong Hà Tức lại đỡ Lâm Vu Ái sống dở chết dở lên giường nằm, giúp cậu cởi giày, còn đi lấy khăn giúp cậu lau mặt, thấy cậu nằm yên rồi mới đứng lên đi rửa mặt.

Lúc quay lại Lâm Vu Ái vẫn nằm ngủ im thin thít, Hà Tức thở phào một tiếng, những cảm xúc khác lần lượt trồi lên, phá phách đến mức tâm trạng cậu ta cũng đi xuống. Nhìn dáng vẻ lúc ngủ của Lâm Vu Ái, bàn tay Hà Tức vô thức chạm lên tóc cậu, lúc nhận ra lập tức rụt tay lại như bị bỏng.

Hà Tức về giường của mình, duỗi ngón tay tiếp tục sạc điện.

Đột nhiên cậu ta nghe thấy âm thanh sột soạt vang lên, tiếp đó là im lặng. Hà Tức quay đầu lại, Lâm Vu Ái không biết từ lúc nào đã ngồi dậy nhìn về phía cậu ta.

Cơ thể Hà Tức lập tức căng cứng lại, bí mật che dấu nhiều năm bị phát hiện, một nỗi sợ hãi thình lình ập đến, dù cho ngoài mặt vẫn là bộ dạng lạnh nhạt, bình tĩnh như trước giờ.

Lâm Vu Ái nghiêng đầu, hơi rướn người về đằng trước. Khoảng cách giữa hai giường không lớn lắm, giờ cậu càng thấy rõ hơn nữa.

Thấy rõ hơn nữa bộ dạng của cậu ta.

Không bình thường, mà giống như quái vật.

Hà Tức có chút khổ sở rời ánh nhìn, rồi lại ép bản thân nhìn thẳng vào cậu.

Lâm Vu Ái nhíu mày, trái tim Hà Tức lập tức nảy lên.

"Cậu có đau không? Mẹ tôi bảo như này là đang sạc điện".

Có vẻ là vẫn chưa tỉnh rượu.

Hà Tức đột nhiên không biết nên vui hay thất vọng, "Không đau đâu, tôi đang sạc điện".

Không hiểu sao cậu ta lại đi giải thích với một con sâu rượu.

Lâm Vu Ái mơ màng gật đầu, muốn trèo sang giường bên cạnh, Hà Tức vội vàng đỡ lấy cậu trước khi cậu ngã xuống, lần nữa ấn cậu xuống giường. Kim loại trên tay vẫn chưa thu lại, từ phần khớp đến đầu ngón tay toàn bộ đều là kim loại màu bạc bóng loáng.

Lâm Vu Ái cười dịu ngoan, nắm lấy tay cậu ta, "Thổi phù phù~".

Có vẻ đúng là vẫn chưa hiểu gì hết.

Hà Tức cười bất lực, chẳng biết tại sao đáy lòng lại nổi lên chút mềm mại.

"Ngủ đi", vừa nói vừa xoa nhẹ mái tóc của Lâm Vu Ái.

_____

*Ư ư hai cháu đừng cho chơi tàu lượn nhé, trái tim già cỗi này hong chịu nổi đâu TT

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play