Công ty Hoắc Cẩm Đường phát hành một loại loa thông minh.

Ngày nay, lượng loa thông minh mà các công ty lớn phát hành nhiều vô kể, lúc thì là ‘Bạn học nhỏ đáng yêu’, lúc lại là ‘Mèo tinh ranh mãnh’ hoặc ‘Viên kẹo ngọt ngào’, mỗi loại đều được pr là có một không hai. Loại này cũng không ngoại lệ, rõ ràng là một món đồ bắt kịp xu hướng và để kiếm tiền, còn được tâng bốc thành ‘tác phẩm mang tinh hoa thời đại’. Thế nhưng Hoắc Cẩm Đường nhìn trái nhìn phải cũng chẳng thấy sản phẩm của công ty nhà mình có gì đặc sắc, ngoại trừ cái thiết kế hơi xấu một chút.

Như này có thể bán được ư? Trong lòng Hoắc Cẩm Đường vô cùng hoài nghi, vì vậy cũng hỏi ra.

Tục ngữ nói, kẻ sĩ có thể bị giết, cũng có thể làm nhục, thế nhưng ông chủ không thể đắc tội. Cấp dưới nuốt nước bọt rồi tiếp tục giải thích sản phẩm.

“Loại loa này còn có thể lựa chọn giọng nói của các minh tinh…..”

Đúng lúc Hoắc Cẩm Đường lật đến trang kia, rốt cuộc cũng có chút hứng thú: “Ồ, còn hợp tác với Giải trí Thần Thiên nữa à.”

“Đúng vậy, một số công ty giải trí khác cũng đã ủy quyền giọng nói cho các nghệ sĩ trực thuộc.” Cấp dưới nói, “Thực ra lúc trước chúng tôi dự định mở chuỗi cửa hàng, nhưng đã bị bãi bỏ.

Nói thừa, cắt rau hẹ cũng không cắt nhiều như vậy, nó chỉ là một phụ gia kèm theo mà thôi. Ngay cả khi văn hóa fandom đang thịnh hành hiện nay, các thương hiệu vẫn thích tham gia vào mấy battle đơn lẻ hơn, chủ yếu là hướng đến các sản phẩm tiêu thụ nhanh. Bán nước, bán dầu gội đầu, bán thực phẩm đều là vì một ngày nào đó sẽ sử dụng hết, loa thông minh thì mở chuỗi cửa hàng làm quái gì? Bảo người hâm mộ mua một trăm chiếc về và làm hiệu ứng âm thanh 360 độ hở?

Mắng thì mắng, nhưng Hoắc Cẩm Đường vẫn có chút hài lòng với chủ ý của cấp dưới, chẳng hạn như danh sách nghệ sĩ hợp tác có……Vu Thần An.

Thật sự đã lâu rồi hắn không chú ý nhiều đến sự nghiệp của Vu Thần An, vậy mà vào giờ phút này lại có thể tình cờ nhìn thấy vết tích của cậu.

“Nói cách khác, nếu tôi mua tài khoản ấn định của một ngôi sao, thì âm thanh sẽ biến thành giọng nói của ngôi sao ấy?” Hoắc Cẩm Đường tiếp tục hỏi.

“Cũng không hẳn…..” Cấp dưới hơi xấu hổ, “Chỉ có thể nói mấy câu cơ bản, ví dụ như ‘Hôm nay thời tiết thế nào; Phát cho tôi bài hát XX gì gì đó, Có yêu tôi không…..’ Có những nghệ sĩ rất bận, không có thời gian thu âm nhiều như vậy được. Thế nên những mặt khác đều là sử dụng autotune*, âm thanh giống nhau nhưng không phải là giọng nói gốc.”

*autotune: sử dụng hệ thống tự điều chỉnh âm thanh.

Quả nhiên cậu ta nhận được ánh mắt ‘Xem ra thật sự là cái loa lừa tiền’ của Hoắc Cẩm Đường.

“Đúng là một ván bài khủng.” Hoắc Cẩm Đường gõ bút xuống mặt bàn một hồi, “Chỉ sợ là do mấy người chưa đưa đủ tiền ấy, ngôi sao nhỏ thế này thì bận đến mức nào chứ? Giống như…..Vu Thần An này, tôi thấy cũng chẳng hot lắm, nếu gửi bản phổ nhạc đến, tôi nghĩ cậu ấy sẽ thu âm xong hết luôn.”

Mịa nó anh mù hả trời?? Cấp dưới nghĩ thầm, không hổ là ông chủ không biết ‘thường thức’ giới giải trí, người đã dự đoán doanh thu phòng vé phim điện ảnh là tám mươi triệu! Thật muốn ghi âm mấy lời này lại, tung lên mạng để fan Vu Thần An chửi chết mọe anh!

Quên đi, nói đùa thôi, kiếm cơm quan trọng hơn, cấp dưới nói: “Tôi cũng thấy vậy.”

Hoắc Cẩm Đường nhìn cậu ta bằng ánh mắt kỳ quái, thấy da đầu cậu ta run lên, Hoắc Cẩm Đường mới nói: “Cậu đi làm việc khác đi, tôi xem xong sẽ báo.”

——

Hoắc Cẩm Đường quyết định mua một chiếc loa thông minh của ngôi sao nhỏ ‘không hot lắm’ Vu Thần An.

Nhân viên phụ trách cái tốt chẳng học, mà chiêu ‘nguồn cung đói khát’ lại học được khá nhanh, trước đó quảng bá là chỉ bán với số lượng giới hạn, đến khi đã bán vài ngày rồi, Hoắc Cẩm Đường mới đặt được hàng. Lúc vào trang xác nhận, Hoắc Kiến Hoa đã sớm mất kiên nhẫn, còn phải điền địa chỉ người nhận hàng và giao hàng, Hoắc Kim Cương không điền tên thật, mà viết vào cột người nhận: Bố mày.

Hắn nhanh chóng nhận được tin nhắn: Xin chào Bố mày! Vu Thần An của bạn đang thần tốc tới, mã chuyển phát nhanh là 12345678…..

Làm người thật sự không thể bốc đồng.

Điều đáng khen duy nhất là tốc độ giao hàng, ngày hôm sau Hoắc Cẩm Đường trở về đã nhận được đồ. Sách hướng dẫn kèm theo viết chỉ cần cắm điện và kết nối Internet, rồi gọi tên Vu Thần An là có thể khởi động loa; nếu cảm thấy tên quá phổ biến, cũng có thể cài đặt những cái tên khác, ví dụ như “Vu Vu”, “Thần Thần”, “An An”, “Bé cưng”,…..

Vẫn nên gọi Vu Thần An đi.

Editor: Đoạn đối thoại sau dùng xưng hô <我(wǒ)> và <你(nǐ)> tương tự như và <You> trong tiếng Anh ấy, nên mình sẽ thay đổi tùy theo ngữ điệu nha.

“Vu Thần An.” Hoắc Cẩm Đường gọi nó.

Loa nhanh chóng phát ra âm thanh: “Xin chào chủ nhân, xin hỏi tôi có thể làm gì ạ?”

Mấy lời này rõ ràng là giọng nói thật của Vu Thần An, nghe có vẻ không bình thường lắm, nói chuyện với một cái loa lại càng có vẻ không bình thường. Hoắc Cẩm Đường vốn đã hơi buồn chán, dứt khoát nghịch tiếp, dựa vào ghế sofa nói chuyện với ‘Vu Thần An’, mà còn có thể cúi đầu nhìn điện thoại, tán dóc với Vu Thần An hàng real.

Hoắc Cẩm Đường: [ Còn chưa về? ]

Vu Thần An: [? ]

Gửi dấu chấm hỏi là ý gì đây, không phải mới đi xa một chuyến mà ngay cả tiếng Trung cũng quên rồi chứ? Này còn chẳng bằng loa thông minh nữa kìa. Hoắc Cẩm Đường nhập chữ, nghĩ đến vài câu hỏi cơ bản mà cấp dưới đề cập, nói: “Hôm nay thời tiết thế nào?”

‘Vu Thần An’ nói: “Dự báo thời tiết ở thành phố X hôm nay: Trời quang, nhiệt độ cao nhất là 12 độ C và nhiệt độ thấp nhất là 5 độ C.”

Xem ra vẫn chưa ấm lên, Hoắc Cẩm Đường lại gõ chữ điện thoại.

Hoắc Cẩm Đường: [ Em ở bên ngoài bị lạnh đến ngu người rồi sao? Có mặc áo lông không đấy? ]

Trạng thái hoạt động của Vu Thần An là đang nhập chữ.

Vu Thần An hàng real bỗng trở nên kém nhiệt tình, Hoắc Cẩm Đường tiếp tục nói chuyện với loa thông minh: “Thích ai nhất?”

‘Vu Thần An’ đáp nhanh như bay: “Tất nhiên là bạn.”

Tốc độ nói của Vu Thần An khá chậm và nghe rất dịu dàng, cũng chẳng biết đoạn giọng nói này đã được phát bao nhiêu lần trong các hộ gia đình mỗi ngày.

Lời nhắc tin nhắn trên điện thoại hiện ra, Vu Thần An trả lời Hoắc Cẩm Đường: [ Mặc rồi! Cảm ơn người yêu dấu nha~ ]

……Hoắc Cẩm Đường đột nhiên thương tâm, Vu Thần An có vẻ thật sự bị lạnh đến ngu người. Đây là kiểu trả lời buồn nôn gì vậy chứ, còn không bằng nghe giọng nói.

Hoắc Cẩm Đường nói: “Đồ ngốc.”

‘Vu Thần An’ hỏi: “Tại sao bạn lại nói vậy?”

Quả nhiên là cái loa lừa tiền, Hoắc Cẩm Đường nghĩ, cũng không hề phản đối mà hệ thống cứ phát ra một câu như thế.

Hoắc Cẩm Đường nói: “Mi rất không thông minh, biến đi.”

‘Vu Thần An’ nói: “Có phải tôi đã làm sai điều gì không?”

Gì vậy trời, lúc trước Hoắc Cẩm Đường dùng Siri, thường xuyên cảm thấy cái này thật sự là phế vật, cuối cùng Hoắc Cẩm Đường không thèm chơi nữa, mắng nó một câu “xéo đi”, Siri cũng sẽ nói như vậy, sau đó im lặng đóng lại. Vài giây sau, Hoắc Cẩm Đường vẫn chưa trả lời, ‘Vu Thần An’ liền tuân theo mệnh lệnh mà tắt nguồn.

Hoắc Cẩm Đường tiếp tục gửi tin nhắn cho Vu Thần An: [ Người yêu dấu của em đã phòng không gối chiếc mấy ngày rồi, nếu em còn không về sẽ đi tìm người đàn ông khác. ]

Trò đùa này có hơi quá không?

Hoắc Cẩm Đường gửi xong liền nghĩ, lại gọi loa: “Vu Thần An.”

‘Vu Thần An’ tỉnh dậy: “Sao vậy?”

Hóa ra mỗi lần tỉnh dậy sẽ phát ra câu khác nhau, Hoắc Cẩm Đường hỏi: “Có nhớ anh không?”

‘Vu Thần An’ nói: “Rất nhớ.”

Vu Thần An trong điện thoại cũng gửi: [ Vợ ơi anh nhớ em, xong việc anh sẽ về, hôn nhẹ vợ ~ ]

Hoắc Cẩm Đường giật mình, lập tức hiểu ra.

Có lẽ điện thoại Vu Thần An đã bị mất cắp rồi. Cách dùng từ của tên này thật sự rất cẩn thận, lúc đầu chỉ dám gọi ‘người yêu dấu’, nhưng khi nhìn thấy câu “tìm người đàn ông” của Hoắc Cẩm Đường, tên này liền bắt đầu gọi ‘vợ’. Thời đại ngày nay làm kẻ lừa đảo cũng chẳng hề dễ dàng, không có chút tư tưởng nhận thức thì không lừa được người, nhìn tư duy tình yêu khác giới của tên lừa đảo này, Hoắc Cẩm Đường nhanh chóng nhìn thấu âm mưu.

Nhưng Hoắc Cẩm Đường không định vạch trần ngay, hiện tại hắn rất hứng thú xem tài khoản có avatar chân dung Vu Thần An phát ra những lời kia.

Hoắc Cẩm Đường: [ Chồng ơi em cũng nhớ anh! Anh mau về đi, sắp sinh đứa nhỏ rồi mà. QAQ ]

Vu Thần An: [ ……? ]

Hoắc Cẩm Đường lại bắt đầu buồn chán gọi: “Vu Thần An.”

‘Vu Thần An’ nói: “Dạ?”

“Nếu chúng ta có con, anh nghĩ sẽ có hai khả năng.” Hoắc Cẩm Đường nói, “Một là chăm chỉ như em và thông minh giống anh, một là lười nhác như anh và ngốc nghếch giống em.”

Câu này quá dài, có lẽ loa thông minh sẽ không xử lí được.

Quả nhiên ‘Vu Thần An’ nói: “Tôi không rõ lắm, chắc là không thể đâu.”

Đương nhiên không thể. Về phương diện này, Vu Thần An pha-ke liền trở nên phong tình hơn.

Vu Thần An: [ Anh biết, anh đang mua quần áo cho con đây, em thấy mấy thứ này thế nào? ]

Khá đấy, nhìn tấm ảnh quần áo trẻ con vừa được gửi tới, Hoắc Cẩm Đường không trả lời, chờ tin nhắn tiếp theo.

Vu Thần An: [ À, vợ ơi, tiền trong thẻ của anh không đủ, em gửi cho anh một ngàn tệ đi để anh mua quần áo. ]

Hoắc Cẩm Đường: [ Được, để em xem mấy thẻ này cộng lại có đủ một ngàn không đã. Chồng à, anh tốt với em ghê. Lần trước bố em còn nói anh không chịu đi đăng kí kết hôn với em, căn bản là không yêu em, em liền nói làm sao có chuyện ấy được. ]

Vu Thần An pha-ke lại im lặng, Hoắc Cẩm Đường tiếp tục nói với loa: “Anh nói đùa thôi. Vu Thần An, hay là anh tạm nghỉ việc rồi đến Anh với em nhỉ? Hình như gần đây có cuộc diễu hành của người đồng tính, đi quẩy nhá.”

‘Vu Thần An’ nói: “Vâng, tôi không có ý kiến.”

Vu Thần An pha-ke cũng hồi âm: [ Thôi vợ à, anh nghĩ mấy món đồ này quá đắt, không mua nữa, trở về chúng ta từ từ chọn. ]

Hoắc Cẩm Đường cười: [ Được, em nấu cơm đợi anh nhé, em ăn vài lát bánh mỳ rồi. ]

Mẹ nó, quả là vợ hiền dâu thảo, đương nhiên sự thật là không có. Hoắc Cẩm Đường vừa gọi hai món ăn ngoài, một trong số đó là món salad rau diếp ít calo của Vu Thần An.

“Nhưng mà cuộc diễu hành của người đồng tính quá phô trương, sợ em bị Hoa kiều chụp ảnh mất. Em có thể đưa anh đến nhà hàng ăn tối. Em luôn nói với anh rằng đồ ăn ở Anh không phải khó ăn như vậy, anh thực sự không tin lắm. Em làm cho anh món trứng Benedict kia cũng là kiểu Mỹ, em còn mơ tưởng muốn lừa anh hở.” Hoắc Cẩm Đường nói, “Đồ ăn nước Anh của em thì có gì ngon chứ?”

Nửa câu sau dễ hiểu hơn, ‘Vu Thần An’ nói: “Không có gì ngon cả.”

“Em nói như vậy thì anh chẳng biết đi Anh làm gì nữa.” Hoắc Cẩm Đường nói, “Anh đã đi mấy điểm du lịch rồi.”

Vu Thần An pha-ke: [ Vợ, em chịu khổ cùng anh, em có hạnh phúc không? ]

Thật sự là buồn nôn đến mức Hoắc Cẩm Đường không giả vờ nổi nữa, may mà có một Vu Thần An khác cứu nguy: “Ở Anh còn có những thứ khác. Tôi có thể đưa bạn đi xem bảo tàng tư nhân mà tôi thích. Ở ngoại ô có một khu rừng, vào mùa sẽ rất đẹp. Còn nữa, Fish&Chips (cá và khoai tây chiên) cũng có quán làm rất ngon, nhưng ở tận Cardiff* thì hơi xa …..”

*Cardiff: thủ phủ xứ Wales; là 1 thành phố lớn ở nước Anh.

“Anh nghĩ không sao đâu, em quyết định hành trình sắp tới đi.” Hoắc Cẩm Đường ngắt lời Vu Thần An, “Còn gì nữa không?”

Tất nhiên hắn rất có hứng thú về những con đường Vu Thần An đã đi, những cảnh vật cậu đã thấy, và thậm chí cả những thứ cậu đã ăn; Vu Thần An lớn lên như thế nào và vì sao lại trở thành bộ dáng này; Vu Thần An đã uống bao nhiêu ly rượu trong quán bar ở Anh, Hoắc Cẩm Cương đều cảm thấy hứng thú.

Hoắc Cẩm Đường: [ Ở bên anh rất hạnh phúc. ]

“Còn……” Vu Thần An vẫn đang nghĩ, đương nhiên đã nghĩ ra gì đó, nhưng nói ra có chút khó khăn: “Bên đó có thể đăng ký kết hôn, nhưng tôi không biết cần loại giấy tờ nào.”

Hoắc Cẩm Đường thở dài, hắn lại đánh thức lần nữa: “Vu Thần An.”

“Tôi đây.” Vu Thần An nói.

“Thực ra anh cũng không muốn kết hôn.” Hoắc Cẩm Đường nói, “Nhàm chán quá. Lồng ghép style tình yêu khác giới vào đi.”

“Hả……” Giọng nói Vu Thần An liền có phần đờ đẫn, “Tôi, tôi sẽ đưa ra kiến nghị.”

Hoắc Cẩm Đường lại gửi một tin nhắn khác: [ Mặc dù mục đích ban đầu của anh không trong sáng, nhưng em cũng chẳng khá hơn là bao. Dù sao thì vẫn phải sống, ở bên anh, dường như em thấy rất hạnh phúc. ]

“Nhưng mà có thể thử hứa hẹn điều gì đó.” Hoắc Cẩm Đường nói, “Ràng buộc anh và em với nhau, dù trong bất kì mớ hỗn đỗn nào.”

Vu Thần An không nói chuyện, có vẻ lại lâm vào trạng thái không thể trả lời.

“Đừng đứng đó đóng giả người máy nữa, Vu Thần An.” Hoắc Cẩm Đường nói, “Mau lại đây, có thứ cho em này.”

Loa thông minh đã im hơi lặng tiếng từ lâu, người đứng ở chỗ đó trả lời Hoắc Cẩm Đường ban nãy, đương nhiên là Vu Thần An phiên bản người thật.

“Em có ngốc không vậy.” Hoắc Cẩm Đường nói, “Anh chỉ cúi đầu đánh chữ, cũng chẳng bị mù bị điếc. Em nghĩ anh không nghe ra sự khác nhau, không biết em đã về?”

Hoắc Cẩm Đường nghĩ, lát nữa mình phải kiểm tra xem chức năng ‘tỉnh dậy’ của loa có thật sự tồi tệ như thế không, hay là do Vu Thần An đã lén lút rút phích cắm.

Vu Thần An: [ Em gái, đừng bị tra nam lừa nữa, thằng đàn ông này đã làm cô lớn bụng lại còn không chịu cưới, mau đá gã đê! Cô thấy không, gã còn dùng Iphone XS đời mới nhất, cô vì gã mà gặm bánh mì có đáng không?! Về nhà bố mẹ nhanh lên! ]

Vu Thần An đi tới, thấy Hoắc Cẩm Đường nhìn điện thoại mà không lên tiếng, hỏi:  “Đang nghĩ gì vậy?”

Hoắc Cẩm Đường nói: “Anh đang nghĩ, một fan Apple nào đó thật sự là tính xấu không đổi, lại mua điện thoại mới, mà còn bị trộm.”

Nhưng mà không sao, cái tốt là Vu Thần An có thể nhập ID Apple của mình, bật chế độ mất điện thoại khiến điện thoại bị khóa và không thể sử dụng được.

Hiện tại Hoắc Cẩm Đường khá vui, hắn quyết định không truy xét tên bịp bợm đã thất bại trong việc lừa lấy 1000 tệ kia nữa.

“Đi ngang qua cửa hàng nên mua.” Hoắc Cẩm Đường nắm lấy cổ tay Vu Thần An, mở móc đồng hồ.

Vu Thần An ngoan ngoan để Hoắc Cẩm Đường đeo vào, chợt nhớ ra: “Bị người ta phát hiện là cùng kiểu dáng thì sao?”

“Nghĩ gì thế hở?” Hoắc Cẩm Đường nói, “Hàng trăm nghìn minh tinh đều có chiếc đồng hồ Cartier này, em có thể thử chọn ra xem có bao nhiêu couple chỉ qua kiểu mẫu giống nhau và trở thành chuyên gia soi mói.”

Vu Thần An nói: “Vậy em sẽ đeo nó mỗi ngày.”

Kẻ lừa đảo còn biết mặc áo lông, Vu Thần An lại chẳng biết, tay cực kì lạnh, môi cũng cực kì lạnh, Hoắc Cẩm Đường nỗ lực làm cậu ấm lên, Hoắc Cẩm Đường nói: “Rất nhiều người có Cartier, nhưng em thì khác, khỏi cần hôn nhân, thỏa thuận, giao kèo hay bất cứ thứ gì, em có được anh.”

Vu Thần An nhắm mắt lại, lông mi run rẩy, mũi còn khụt khịt, vô cùng yếu ớt.

Đương nhiên hiện tại còn có việc quan trọng hơn phải làm. Hôm nay rất lạnh, nhưng đồng thời cũng là một ngày nắng đẹp, khi ánh mặt trời tỏa xuống, bọn họ sẽ ôm, sẽ hôn, sẽ được nhìn thấy từng tấc da thịt của nhau, và sẽ đón lấy cái ấm áp của tình yêu.

Lúc sau, Hoắc Cẩm Đường quyết định hỏi Vu Thần An một câu, rốt cuộc thì cậu đã đặt tên ghi chú là gì mà khiến kẻ lừa đảo kia hiểu lầm hắn là cô vợ như vậy.

Nhưng trước đó, việc quan trọng hơn tất nhiên là làm cho vị trí Vu Thần An quay lại đúng với danh hiệu của mình.

======

Tác giả có lời:

[…] là tin nhắn giữa Hoắc Cẩm Đường và kẻ lừa đảo

“…” là lời nói, Vu Thần An quay về giữa chừng.




Editor: Hơi rối nhưng nếu mn để ý thì Vu Thần An hàng real bắt đầu nói thay loa thông minh từ đoạn: “Ở Anh còn có những thứ khác……”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play