EDITOR: YURI OZAKI
BETA-ER: BĂNG
- o0o-
Nhìn Godric ăn cũng là một loại hưởng thụ, bộ dáng tay năm tay mười, miệng to cắn ăn như cậu, dù là đang không muốn ăn gì cũng sẽ sinh ra cảm giác thèm ăn, khi Godric ăn no tám phần tốc độ chậm lại, giơ tay đặt lên vai Ariel, như mèo cào: "Cậu tới nhà tớ làm đầu bếp đi, thế nào?"
Ariel cứng đờ nghiêng đầu, lập tức thấy trên vai mình xuất hiện dấu tay đầy dầu mỡ.
"A, xin lỗi." Godric thấy thế cười hì hì lấy đũa phép ếm một thần chú làm sạch: "Hình như tớ quá kích động."
Avis giật mí mắt, Godric không chỉ quá kích động, hơn nữa phương hướng kích động cũng lầm. Người nào đó bản lĩnh làm kẻ ám sát cũng dư dả, còn đầu bếp? Tư duy của Godric thật đúng là kỳ lạ.
Nhưng nói đến trù nghệ, Avis không có cách bình luận, vì ông cũng không có ăn được phần thịt Ariel nướng, thiếu niên tóc đen chỉ lo nướng phần trước mặt mình, gia vị tự mang cũng chỉ rơi trước mắt, không có ý muốn chia sẻ với người khác, Avis đương nhiên sẽ không như Godric chỉ lo chính mình đi ăn, cũng may Helga tự mang theo chút muối, rắc lên cũng đủ mỹ vị.
Avis giúp Helga cắt một phần thịt đưa qua, Helga vẻ mặt sầu lo, dùng mắt ám hiệu ông —— Đứa nhỏ tóc đen kia không đơn giản.
Avis thở dài trong lòng, đưa qua một ánh mắt trấn an —— Tạm thời sẽ không có chuyện gì.
Helga lặng lẽ chỉ chỉ yết hầu, lại quét qua Ariel.
Avis sửng sốt, cũng theo đó nhìn qua, nhìn từ thân thủ của người này, không có khả năng bị cái gì ong độc tím đâm, yết hầu bị thương không nói được khả năng có nguyên nhân khác, trúng chú hoặc là trúng độc? Làm một phù thủy, ngôn ngữ có ma lực, có thể sinh ra hiệu quả tựa như bất luận thần chú nào phát ra tiếng, cũng bởi vậy, làm phù thủy, sẽ phi thường cẩn thận không cho người chặn năng lực ngôn ngữ. Mặc kệ là nguyên nhân gì làm thiếu niên này không thể nói, sau lưng phỏng chừng đều rất phiền toái.
Ăn xong đoàn người tiếp tục lên đường.
Godric và Ariel đi phía trước, khôi phục vị trí đầu tiên, ăn uống no đủ cậu hậu tri hậu giác nhớ tới một đòn trí mạng lúc trước của Ariel: "Thân thủ của cậu không tồi." Godric tấm tắc.
Theo sát đằng sau Avis và Helga đầu đầy hắc tuyến, hóa ra vị này không phải đầu thiếu dây thần kinh, mà là phản xạ hình cung quá dài.
Ariel nghe vậy nhìn qua, biểu tình có chút nghiêm túc.
Godric nhếch miệng vỗ vỗ vai đối phương: "Tớ tin dù cậu đi nhầm vào hang rồng cũng có thể bò ra."
Ý ngoài lời, mù đường cực phẩm cũng có chỗ hơn người.
Còn không phải sao? Người không cảm nhận được phương hướng, có thể lang thang từ nhỏ đến lớn mà còn sống, còn không mạnh? Không mạnh đã sớm bị con quái vật nào đó gặm đến sợi tóc cũng không còn. Godric gật đầu với Ariel, một dạng tớ hiểu.
Ariel như bị cái gì làm nghẹn họng, sau một lúc lâu vẫn không bình tĩnh được.
"Làm sao vậy?" Godric nhìn nhìn tay mình: "Lần này đâu có dầu." Ngữ khí cực kỳ vô tội.
Ariel thình lình dẫm thật mạnh vào chân Godric, sau đó xụ mặt tăng tốc đi về phía trước.
"Ai da." Godric ôm chân kêu hai tiếng, gương mặt trắng nõn nhăn thành cái bánh bao: "Cậu dẫm tớ làm gì!" Chạy nhanh, cậu chạy chậm đuổi theo, hừ hừ bên tai Ariel: "Đi nhanh như vậy làm gì, dẫn đường sao?"
Godric ăn uống no đủ xong có một tật xấu, thích khôi hài. Ngày thường bên người không có ai thì không tính, nếu gặp phải quan hệ tốt hoặc là thú vị, luôn không tránh được nói hai câu,. Thế nhưng, đây là lần đầu tiên cậu trêu chọc với người căn bản chưa quen được mấy ngày như này, bởi vì Ariel quá thú vị, các biểu cảm khác nhau thay đổi trên mặt cũng rất thú vị, nói thế nào đây, lúc người này tức giận luôn có một loại phong vị khác lạ.
Cách đó vài bước Avis cùng Helga nhìn nhau, trong mắt viết rõ cùng một ý tứ —— Không chỉ có phản xạ hình cung dài, não cũng thiếu mất một gốc rễ quan trọng.
"Thảo dược của tôi có lẽ là đủ rồi." Helga nhẹ nhàng nói: "Chúng ta trực tiếp đi thác nước." Helga bản năng không nghĩ nên tiếp tục dừng lại trên đường đi.
Avis gật gật đầu, thích mạo hiểm thì thích mạo hiểm, ông không có hứng thú cùng làm việc xấu. Mà hai vị phía trước, một vị quỷ dị khó lường, một vị không màng sự đời suy nghĩ đơn giản, tổ hợp này rõ ràng có mấy chữ phiền toái, sớm muộn cũng sẽ gây rắc rối.
Ariel bị Godric chọc giận quá sức, có lẽ là chưa bao giờ có ai hết lần này đến lần khác cười nhạo hắn mù đường, hắn đứng yên, nhìn chằm chằm Godric.
"Giận rồi?" Godric lại nhếch miệng cười, ngẩng cao đầu làm bộ làm tịch: "Đàn ông cũng không thể nhỏ mọn như vậy."
Ariel nhướn mày, thình lình rút đũa phép ra vung lên, Godric căn bản không lường trước được chiêu thức ấy, né không kịp bị đánh trúng: "......" Cậu muốn kêu to lại phát hiện kêu không được.
Thần chú khóa miệng?
Quần của Merlin, Godric bi phẫn, lão sư sẽ đá chết cậu, vậy mà bị người khác khóa miệng! Sỉ nhục a sỉ nhục, không phải cậu khoe khoang, quá khứ vô luận là quang minh chính đại quyết đấu ai hay ứng phó đánh lén, một chọi một cậu cũng chưa bao giờ bị đánh trúng thần chú, Ariel, tên tiểu nhân nhà cậu! Godric trừng Ariel.
Lần này đến phiên Ariel nâng cằm, sắc mặt nhìn qua thoải mái hơn nhiều.
Godric lấy đũa phép mình ra, lẩm bẩm giải chú, há mồm: "......"
Vô dụng......
Sao lại vô dụng?
Godric vẫn rất tự tin với thần chú không tiếng động của mình, trừ phi người bên cạnh thắng cậu trong số ma lực để sử dụng thần chú không tiếng động, mới khiến cho cậu không thể giải chú.
Thật khó chịu khi kỹ năng của mình lại không bằng người khác.
Mũi Godric không tự chủ được phun khí, quay đầu nhìn Avis và Helga, lại căm giận quay lại, nhờ người khác giúp quá mất mặt, cậu kéo Ariel —— Cởi bỏ giúp tớ, miệng cậu nhanh chóng biến hóa.
Ariel dùng khẩu hình thật ra lại rất chậm, phi thường chăm sóc đôi mắt Godric —— Nhìn không hiểu cậu nói cái gì.
Lần này đến phiên Godric giận quá sức, tiểu nhân đắc chí a. Cậu thở mạnh, câu khẩu hình tiếp theo chậm lại, thậm chí còn dùng tay ra hiệu —— Quân tử động khẩu không động thủ, cởi bỏ thần chú ngữ.
Ariel nhướn một bên lông mày.
Godric nửa bực bội nửa ảo não, cơ hồ nghiến răng nghiến lợi nhúc nhích môi —— Nhìn không hiểu?
Godric cá chắc nếu tiểu tử này vẫn giả vờ mình không hiểu, cậu tuyệt đối sẽ đạp một chân qua, không chút lưu tình. Chỉ thấy Ariel nhẹ nhàng gật đầu, ý bảo đã hiểu.
Godric khịt mũi, còn tính thành thật.
Giây tiếp theo, Ariel nhếch miệng làm một khẩu hình đơn giản —— Cậu lại đói bụng?
Godric nghẹn họng, một lúc lâu vẫn không bình tĩnh được.
Đầu năm nay, rất nhiều người bị Godric nhồi cho một miệng khí* không bình tĩnh nổi, nhưng trái lại, đây tuyệt đối là cảnh tượng độc đáo đáng kỷ niệm của Godric,ví dịu xuất sắc của việc gậy ông đập lưng ông.
*: Ý chỉ giận tới hít thở sâu để bình tĩnh lại.
Quai hàm Godric vì há to mà đau nhức, oán hận nghiêng người nhìn Ariel, nhưng lại nhìn thấy một gương mặt tươi cười mà nửa rũ đầu, không tiếng động mà cười, lần này lộ ra hàm răng trắng, có thấy được hai cái răng nanh.
Không biết thế nào, mặt Godric đỏ lên, bĩu môi —— Có gì mắc cười.
Ariel ngẩng đầu nhìn lướt qua mặt Godric, đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân phía sau đang tới gần, vì thế hắn nhanh chóng thu hồi toàn bộ biểu tình.
Lúc Avis tới thấy một gương mặt lãnh đạm của Ariel và một gương mặt giận dỗi của Godric.
Godric quay đầu, nhìn về phía Avis —— Chuyện gì?
Avis cũng không phải tới giúp Godric giải chú, ông đưa một tấm da dê cùng một cái bút lông chim: "Helga nói các cậu cần cái này để giải quyết vấn đề giao tiếp."
Godric tức khắc xấu hổ, nhận lấy giấy bút, cậu thật là đầu óc nhỏ như hạt đậu, túi không gian của bản thân cũng không phải không có giấy bút, ngây ngốc làm khẩu hình với Ariel, mệt chết!
Avis lui về, một lần nữa trở lại bên cạnh Helga, nhìn màn tương tác phía trước, thiếu niên tóc vàng đang múa bút thành văn cái gì đó, mà thiếu niên tóc đen vẫn là bộ dáng cũ, nói cố ý cũng phải, nói vô tình cũng thế, chỗ thiếu niên tóc đen đứng thì dù là góc độ nào thì ông hay Helga cũng nhìn không rõ biểu cảm trên mặt.
"Hẳn là cố ý." Helga nhỏ giọng nói, cô cũng chú ý tới điểm này.
Avis nhẹ nhàng thở dài.
Lúc này, Godric đã viết được vài câu, đưa tới trước mắt Ariel, đại khái là nói rằng cậu sẽ không nói Ariel luôn ngây ngốc khi đi đường nữa, cởi bỏ thần chú trước, cậu sắp nghẹn chết rồi.
Ariel nhìn Godric, duỗi tay rút bút lông chim trong tay Godric, vừa đi vừa viết trên tấm da dê.
Tâm Godric nói, cũng không tin Ariel còn có thể cố ý hiểu sai ý mình, chờ đến khi tấm da dê trở lại tay, Godric cúi đầu, chỉ thấy đối phương đáp lại một câu: Chữ quá xấu.
Mặt Godric nháy mắt đỏ lên, chỉ thiếu đỉnh đầu bốc khói.
So sánh với mấy chữ thanh tú khéo léo kia, mấy hàng như bùa ếm linh tinh này quả thật...... Không phải chỉ có xấu.
Tác giả có lời muốn nói: Sư tử lại lần nữa bại bởi xà.
HẾT CHƯƠNG 6
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT