Đêm đó, Nguỵ Lăng mơ một giấc mơ ...
Là một cơn ác mộng mà cũng không phải là ác mộng ...
Hắn mơ vào thời điểm cách đây rất lâu ... Từ ngày hắn còn mới bốn tuổi đầu ...
Hắn từ trong cơn mê man tỉnh dậy thấy mẫu thân và phụ thân hắn đang ôm hắn và muội muội hắn vào trong lòng.
Hắn còn nhớ được cảm giác khi ấy, phụ thân ôm hắn rất chặt!
Sau đó cả hai đem hắn và muội muội đặt trong một cái hang động nhỏ bị rất nhiều cây che khuất cửa hang.
Khi đó, hắn còn thầm mắng phụ thân ngốc nhà hắn không biết là đang loay hoay làm gì, tự cắn ngón tay vẽ ra đất, thật bẩn a!
Mẫu thân tự dưng rất khác ngày thường.
Nàng cúi xuống, hôn nhẹ lên trán hắn và muội muội vẫn còn đang ngủ của hắn, nói một câu:
"Tiểu Lăng nhà ta nhớ ngoan ngoãn ngồi đây! Nhớ đừng đánh thức muội muội ngươi! Mẫu thân và phụ thân sẽ rất nhanh trở về!"
"Mẫu thân, người đi đâu vậy? Con cũng muốn đi!"
"Ngoan! Đợi mẫu thân và phụ thân về!"
Sau đó hai người họ cùng đi.
Hắn còn nhớ, sau đó mấy ngày liền có một đám người rất lạ đứng trước cửa hang. Bọn họ mặc một bộ y phục rất giống của phụ thân.
Trong mộng, âm thanh của đám người ấy nói ... Hắn nghe rất rõ.
"Ở đây có kết giới!"
"Phá kết giới! Nhất định hai tiểu tạp chủng đó ở đây!"
"Chỉ cần mang hai đứa nhóc này về là được 1000 viên trung phẩm linh thạch, thật hay giả vậy?"
"Chưởng môn đã nói, còn có thể là giả? Giờ cả môn phái đang lục tung cả ngọn núi này tìm hai đứa tạp chủng này, ngươi muốn 1000 viên linh thạch hay không?"
"Lấy chứ! Ta với huynh chia đều thế nào?"
"Để xem đã ... Kết giới này có vẻ khó nhằn ... "
"Nha! Có vẻ? Có vẻ cái đầu ngươi ý! Nhìn xem, kiếm cũng gãy, pháp khí cũng vỡ! Cái kết giới——!"
"A! Bái kiến chưởng môn đại nhân!"
Nha? Chưởng môn? Ha hả! Cái lão nguỵ quân tử ấy?! Ngoài mặt thì giả vờ cao lãnh chân nhân, trong thì không thể thối nát hơn được!
Khi đó, hắn còn bị lão ta lừa là bằng hữu của phụ thân, tới cứu chúng ta! Phụ thân và mẫu thân gặp chuyện, không thể tới được nên nhờ lão ta!
Hắn còn nhớ, sau đó hắn được đưa về Trấn Minh môn phái, mang danh nghĩa cưu mang nhưng thực ra, thậm chí còn không được coi là người nữa.
Hài tử ở Trấn Minh môn khi tới sẽ đều được kiểm tra linh căn, thiên phú, có thể lựa chọn đi hay ở lại. Hắn căn bản không có quyền đó.
Hắn và muội muội được đưa tới liền bị ném vào phòng tạp vụ, bị chà đạp như một con chó cũng không bằng!
Hắn vì muội muội chỉ có thể cắn răng nhẫn nhịn.
Lão ta muốn tiếp tục chơi trò diễn kịch, liền tới chỗ bọn hắn, giả vờ tốt bụng tặng cho đan dược trị thương và đồ ăn.
Hắn và muội muội cũng vì vậy càng bị ức hiệp, bọn chúng đánh đập một tiểu cô nương có ba tuổi chỉ vì một bình đan dược trị thương!
Vì vậy, cũng phải nói, Nguỵ Lăng thực sự vào ma đạo không phải vì lí do là mẫu thân hắn là ma tu mà là vì muội muội hắn đi?
Những ngày như vậy kéo dài suốt năm năm trời.
Hắn nhớ lại khung xương gầy gờ, hốc hác của muội muội mình khi ấy ... Thật sự rất đau lòng ...
Năm năm, cũng là khoảng thời gian ma tu liên tục tấn công Trấn Minh môn rồi bất ngờ rút lui vì lí do nào đó, giờ hắn mới biết!
Hắn và muội muội hắn chính là con tin!
Hắn biết. Bởi vì, người đứng đầu của đám ma tu đó, chính là cữu cữu hắn, Trầm Nghi.
Hắn và muội muội được cứu ra khỏi Trấn Minh môn, nhận Trầm Nghi là sư phụ, bái sư nhập ma.
Cầm trao huynh, kiếm trao muội.
Huyền Cơ Cầm, 'Huyền' trong huyền diệu, 'Cơ' trong thiên cơ hay cũng là tên của người làm ra nó, mẫu thân hắn, Trầm Cơ.
Huyết Liên Kiếm, lưỡi kiếm sắc bén cùng với đoá liên hoa khắc trên kiếm đỏ tươi như sắc huyết, đệ nhất ma tu kiếm. Giờ, truyền lại cho muội muội hắn, Nguỵ Dao.
Dao Nhi cầm trên tay Huyết Liên, tự cảm thấy không xứng đáng cầm kiếm này, đưa kiếm cho sư phụ liền bị người vứt lại cho một câu:
"Ta chỉ giúp kiếm quy chủ."
Hắn còn nhớ rõ vẻ mặt Dao Nhi lúc đó còn rất cảm động nhìn sư phụ rồi bị người nói:
"Huyết Liên Kiếm là kiếm của tỷ tỷ ta, là kiếm dành cho nữ nhân! Ta cầm làm gì?!"
Đây là lần đầu tiên Nguỵ Dao giác ngộ được bản tính thật sự của sư phụ.
Sau đó, bỗng dưng chợt tối lại.
Một khung cảnh khác lại hiện lên.
Là Trấn Minh chưởng môn, Thượng Quan Thanh.
Sư phụ lên làm ma quân, tiến quân tới tấn công Trấn Minh môn, báo thù cho phụ mẫu hắn.
Hắn là người tự tay tới kết liễu Thượng Quan Thanh.
Giao chiến một hồi, Thượng Quan Thanh bị trọng thương, nằm dưới đất hai mắt vẫn còn thanh tỉnh chỉ nhìn lên trời.
"Ngươi đây là đang chờ chết sao?" - Nguỵ Lăng đạp lão ta một cái
Thượng Quan Thanh nhìn hắn rồi bỗng dưng nở một nụ cười:
"Nguỵ Phàm, ngươi tới rồi sao?"
" ... "
"Sư đệ, ngươi nhìn xem trời hôm nay thật đẹp!"
" ... "
"Sư đệ, ngươi xem! Huyết thạch của ngươi, ta vẫn còn giữ này!"
" ... "
"Huyết thạch này, ta đồng ý trả lại cho ngươi ... Chỉ xin ngươi ... Đừng theo ả ma tu đó ... Đừng theo nàng ta ... Có được không?"
" ... "
"Đúng rồi! Còn có hai hài tử của ngươi! Ta vẫn còn giữ chúng nên ngươi đừng có đi, được không?"
" ... Ta không phải là sư đệ ngươi."
Thượng Quan Thanh khựng lại, ánh mắt vô hồn nhìn hắn.
"Phải. Ngươi không phải hắn."
"Ánh mắt hắn không như vậy."
"Khí tức của hắn cũng không lãnh như vậy."
"Hắn. Tuyệt đối sẽ không đi theo đám ma tu các ngươi."
Sau đó, Thượng Quan Thanh, chết, không nhắm mắt.
Nguỵ Lăng lấy lại huyết thạch, di vật của phụ thân hắn rồi đi.
Một khung cảnh nữa.
Chính là thời điểm Nguỵ Dao chết.
Tới đây, mọi thứ đều không rõ ràng như trước, một mảng hỗn độn.
Hắn chỉ thấy rõ nhất một hình ảnh.
Nguỵ Dao đang hấp hối ôm một tiểu hài đang bọc trong vải trắng.
Đôi mắt lam của nàng, giống của mẫu thân, rất xinh đẹp.
Khi đó, giống như một bông hoa lưu ly đang héo tàn.
Hắn phát hiện ra, đôi mắt đó, giống y hệt mẫu thân ngày biệt li.
Nàng dùng môi mấp máy mấy chữ cuối cùng.
Ca, cứu nó.
Sau đó ...
Không còn sau đó.
Nguỵ Lăng tự ép mình tỉnh dậy, thoát khỏi cơn mộng.
Khi mở mắt ra, người đầu tiên hắn thấy, là tên nhóc Mạc Quân kia.
Kỳ lạ, tại sao, y lại dùng vẻ mặt đầy lo lắng ấy nhìn ta?
Đôi tay của thiên niên nhỏ bé sờ lên trán hắn, dùng tay áo lau vệt mồ hôi trên trán, hỏi:
"Ngươi gặp ác mộng sao?"
"Không. Chỉ là, hoài mộng."
—————————-
Góc tác giả:
Nguỵ mẫu: Trầm Cơ
Nguỵ phụ: Nguỵ Phàm
Muội muội: Nguỵ Dao
Em trai mẫu thân (sư phụ): Trầm Nghi
Thiên cơ bất khả lộ, ta chỉ spoil tới vậy chương này thôi! Còn lại ... Các ngươi tự bổ não đi!~
Ta muốn viết phiên ngoại!~
P/S: Qua vừa xem Hồ yêu tiểu hồng nương, Hoài Nghiệp truyện rớt hết cả nước mắt~ QvQ