Sắc mặt Diệp Phiêu Diêu trầm tĩnh, nghe Diệp Minh Sơ nhắc tới Giang Nam Lục gia, giương mắt nhìn hắn một chút, gật đầu nhẹ thể hiện mình biết hắn nói tới người phương nào.

Diệp Minh Sơ lại nhấp một ngụm rượu, nói tiếp: “Nghe nói Lục gia đến tìm Thiếu trang chủ bị mất tích. Nhưng chỉ sợ nguyên nhân thực sự không đơn giản như vậy. Lục Ngự Phong muốn…”

Diệp Phiêu Diêu giơ tay phải làm một động tác, trong mắt ngập tràn ý vị. Ánh mắt lẫm liệt, làm bộ giật mình không thể tin được: “Ngươi nói, hắn muốn… Làm sao được! Dưới chân thiên tử, ngay ở dưới mí mắt, ai dám có gan này.”

Diệp Minh Sơ bưng chung rượu uống một hơi, chậm rãi nuốt vào yết hầu. Khóe miệng hắn nhẹ nhàng giương lên, hình như không hề để ý. Hắn đối với việc này không cảm thấy kinh ngạc, ngữ khí bình thản nói: “Chuyện như vậy, chỉ cần là người có chút dã tâm, nhất định sẽ thực hiện. Ta đoán, nếu Lục Ngự Phong dám đến, tất nhiên đã chuẩn bị mọi thứ đầy đủ. Giống như lúc chúng ta đi Đại Liêu, không phải cũng như vậy sao?”

Sắc mặt Diệp Phiêu Diêu hơi thay đổi, luôn cảm thấy hôm nay gặp Diệp Minh Sơ có gì đó rất quái dị. Thỉnh thoảng hắn sẽ dùng ánh mắt tìm hiểu nhìn nàng muốn tìm tòi gì đó khác thường. Bây giờ hắn còn nhắc lại hành trình đi Đại Liêu, điều này càng khiến nàng cảnh giác hơn.

“Diệp hộ vệ, nếu có một ngày, ngươi muốn dựa vào ai đó mà ngươi cũng là người đó muốn có, ngươi sẽ làm thế nào?” Diệp Minh Sơ trầm ngâm chốc lát, bỗng nhiên mở miệng. Lần này hắn không nhìn Diệp Phiêu Diêu mà gắt gao nhìn chằm chằm chung rượu trước mặt.

Bên trong không còn rượu, rỗng tuếch, chỉ còn hương tữu vừa rồi, yết hầu Diệp Minh Sơ cực nóng nhưng không làm giọng điệu hắn có thểm độ ấm.

Diệp Phiêu Diêu ngẩn ra, phản ứng đầu tiên, kế hoạch của Thẩm Mộ Ca bị người khác phát hiện, mà người này chính là Diệp Minh Sơ. Nhưng hắn chỉ là một quan viên tam phẩm không có tư cách vào ngự thư phòng nghị chính, cũng không có cơ hội tiếp xúc với Trưởng công chúa luôn luôn ở trong hậu cung. Nếu như phong thanh thật sự bị truyền ra, hoặc là Trấn Quốc Công, không thì người trong triều đều biết.

Bất kể là loại nào đều làm Thẩm Mộ Ca gánh chịu áp lực nặng nề. Hiện tại án binh bất động, chờ đợi Thẩm Khang Bình trở về, nhưng Tứ thúc lại gặp mai phục trên đường. Liên tưởng tất cả mọi chuyện, Diệp Phiêu Diêu không cách nào nghĩ đây chỉ đơn giản là ân oán giang hồ, xem ra trong triều đình có người bắt đầu ra tay rồi.

“Diệp đại nhân, tại hạ không hiểu ý của ngươi. Huống hồ, tại hạ chỉ là một đại nội hộ vệ nhỏ nhoi, theo hầu những chủ tử trong cung. Nếu thật sự có biến, tại hạ sẽ dốc hết toàn lực, liều mình bảo vệ.”

Diệp Minh Sơ nở nụ cười, hắn giật giật môi, vẫn không lên tiếng. Có mấy lời, gia gia từng căn dặn, thời cơ chưa tới không thể tùy tiện tiết lộ. Trong lòng Diệp Minh Sơ biết rõ mục đích hôm nay Diệp hộ vệ tìm hắn uống rượu, cả hai điều muốn mượn cơ hội này báo với người đứng sau lưng đối phương.

“Chỉ sợ biến cố lớn nhất chính là Lục gia trang.” Diệp Minh Sơ chuyển đề tài, đột nhiên âm thanh trầm xuống.

Trong mắt dâng lên luồng u sầu, loại sầu này không phải nan giải hết đường xoay sở, cũng không phải hoảng sợ bất đắc dĩ, mà là lo lắng nhàn nhạt và chờ đợi. Diệp Phiêu Diêu cũng đoán được sau lưng Lục Ngự Phong có âm mưu rất lớn, hơn nữa phần thắng không nhỏ, bằng không người ngủ đông lâu năm như Lục Ngự Phong chắc chắn sẽ không hiện thân, dễ dàng đem gia nghiệp lâu năm và địa vị trên giang hồ hủy hoại trong một ngày.

“Ý của Diệp đại nhân là…”? Diệp Phiêu Diêu vẫn muốn thăm dò Diệp Minh Sơ, hay chính xác hơn là thái độ của phủ Trấn Quốc Công đối với Lục gia trang.

“Yên lặng xem biến đổi nhưng tuyệt đối không thể xem thường.” Diệp Minh Sơ trịnh trọng nhìn Diệp Phiêu Diêu, tâm tình trong mắt không chỉ là giao phó mà coi như một phần minh ước.

Tuy rằng giữa bọn họ, không ai nói rõ muốn liên thủ đối phó với Lục Ngự Phong, thế nhưng trong quá trình trò chuyện, người tới ta đi, lập trường cũng đã sáng tỏ. Bất luận mục đích chuyến đi này của Lục Ngự Phong là gì, chỉ cần nguy hiểm đến chủ tử trong cung, cho dù Diệp gia hay Diệp Phiêu Diêu, đều không bàng quan đứng nhìn, càng không quay ngược mũi giáo.

Chuyện liên quan tới Lục gia trang, hai người đạt thành nhất trí. Thấp thỏm trong lòng Diệp Phiêu Diêu ít đi một phần, suy tư về Tứ thúc, không biết có thể mượn chút sức lực Diệp gia hay không? Nhưng khổ cái không có lý do mở miệng, Thẩm Mộ Ca đã nói, nhất định việc đầu tiên phải xác định tâm ý Trấn Quốc Công thế nào, mới có thể nói vấn đề liên quan đến Khang Bình. Bằng không, thả rằng che giấu cũng tuyệt đối không được tiết lộ nửa chữ.

Dù sao hiện giờ Hoàng tự không chỉ có một mình Thẩm Khang Bình. Tín Vương là cháu ngoại trai của Liễu thừa tướng, Trấn Quốc Công không chắc sẽ ủng hộ nhưng vẫn còn Hoàng trưởng tử Thẩm Khang Niên, đây mới là tai họa ngầm lớn nhất. Tuy hiện giờ hắn đang bị giam nhưng từ nhỏ đã hưởng thụ sủng ái hết mức, không chỉ Hoàng Đế và tiên Hoàng Hậu yêu thương, mà còn là huynh trưởng của Thẩm Mộ Ca, Thẩm Ngữ Cầm, quan trong nhất hắn là người Kỷ Nham cực lực ủng hộ. Hắn bị Hoàng Thượng cấm túc trong cung nhưng không có nghĩa hắn mất đi địa vị vốn có, chỉ cần hắn còn tồn tại một ngày thì địa vị Thẩm Khang Bình vẫn chưa cách nào vững chắc.

Diệp Minh Sơ nói xong chuyện của Lục Ngự Phong thì tâm tình thật tốt, uống liên tiếp mấy chung, mỗi lần đều thẳng thắng phóng khoáng ngửa đầu uống cạn. Hắn có khả năng phẩm rượu không tệ, ngoại trừ lúc đầu còn chủ động nâng chung kính Diệp Phiêu Diêu hai lần, sau đó không mời rượu nữa, chỉ tự mình uống.

“Diệp đại nhân, uống ít thôi, rượu vào hại thân.” Diệp Phiêu Diêu thấy Diệp Minh Sơ còn muốn uống, đành lên tiếng khuyên bảo.

Diệp Minh Sơ cầm bầu rượu trên tay dừng lại, sắc mặt nghiêm túc, cứng đờ gật đầu, thu tay lại.

Tiệc rượu tản đi, Diệp Phiêu Diêu cũng sốt ruột hồi cung. Bản thân muốn nhân dịp đi gặp Quý Vị Nhiên, nhưng nghĩ tới mới vừa gặp Diệp Minh Sơ, tất nhiên sẽ gây sự chú ý. Nói không chừng Diệp Minh Sơ cũng tò mò hành tung của nàng, không nên tự mình để lộ sơ sót.

Hơn nữa, Nhị thúc cũng sắp đến. Chờ Nhị thúc tới, tất cả sẽ tốt hơn. Đến lúc đó, tâm tình Quý Vị Nhiên cũng tốt hơn, vì nàng biết Nhị thúc ra tay chưa bao giờ thất thủ.

Hào hứng hồi cung, đem lời Diệp Minh Sơ thuật lại cho Thẩm Mộ Ca nghe, không nghĩ tới sẽ biết được tin tức Thiên Thành động tình với Lục Thành Nhan. Bước ngoặt xảy ra đột biến khiến nàng không thể nào ngậm miệng lại. Mắt nàng nhìn chằm chằm vào Thẩm Mộ Ca, còn tưởng người này trêu chọc mình, nhưng nhìn hồi lâu, đều chỉ thấy vẻ mặt lo lắng của Thẩm Mộ Ca, thì biết việc này không phải giả. Coi như Diệp Phiêu Diêu đã biết bí mật giữa Lục Thành Nhan và Thiên Thành nhưng chắc chắn chưa bao giờ nghĩ Thiên Thành thật sự có tình cảm với Lục Thành Nhan.

“Tại sao đột nhiên Thiên Thành lại động tâm cơ chứ?” Quá kinh sợ, Diệp Phiêu Diêu hy vọng mình nghe lầm. Suy nghĩ về phong cách của Thiên Thành, đúng thật khiến nàng nhìn nhận bằng cặp mắt khác xưa.

Thẩm Mộ Ca liếc nhìn Diệp Phiêu Diêu, mặc kệ nàng, nếu bản thân biết đáp án thì còn mặt ủ mày chau như vậy ư? Hơn nữa chuyện tình cảm, ai có thể khống chế được đây.

“Có thể bọn họ hữu duyên, muốn tránh không được, muốn trốn không xong.”

Diệp Phiêu Diêu nhíu mày, trong lòng thầm than, hữu duyên? Sợ là nghiệt duyên! Đến lúc Lục Ngự Phong gây sự, Lục gia trang bị triều đình bắt, khi đó Thiên Thành nên làm gì? Xuất thủ cứu Lục Thành Nhan? Thôi đi, chỉ sợ Thiên Thành không có năng lực kia. Cứ như vậy hãm sâu xuống? E Lục Thành Nhan đơn thuần quá mức, cuối cùng vẫn không cách nào chống đỡ hiện thực từng bước xâm chiếm. Giống như nàng và Thẩm Mộ Ca, cũng từng trải qua muôn vàn khó khăn, vượt mọi chông gai mới đi đến ngày hôm nay.

“Muội muội đúng thật lợi hại. Mới bắt đầu tiến độ đã vượt qua tỷ tỷ.” Diệp Phiêu Diêu tự nhủ.

Thẩm Mộ Ca nghiêng đầu, không vui nói: “Nàng đang nói thầm gì đó?”

“Ha ha, Mộ Ca, ta nói muội muội còn lợi hại hơn nàng, ngay lập tức gạo nấu thành cơm. Nàng xem chúng ta đi, lâu như vậy rồi, vẫn chưa đâu tới đâu, nàng cứ để ta nhịn.” Diệp Phiêu Diêu cười như không cười nhìn Thẩm Mộ Ca, hoàn toàn không để ý không thích trên mặt nàng.

Thẩm Mộ Ca lườm một cái, đã lúc nào rồi mà Diệp Phiêu Diêu còn không quên trêu chọc nàng, giống như chỉ có mình nàng sốt ruột.

Diệp Phiêu Diêu thấy chuyện cười bị lái qua, tiếp tục náo loạn chỉ sợ Thẩm Mộ Ca sẽ trở mặt, trực tiếp đi tới. Nhẹ nhàng nắm bả vai nàng, giúp nàng xoa bóp. Sức mạnh vừa phải, lại giống như âm thầm mang theo yêu thương say đắm, có vẻ tay Diệp Phiêu Diêu có ma lực vô biên, quét sạch ưu phiền trong đầu Thẩm Mộ Ca, làm nàng không nhịn được nhắm mắt lại, thỏa thích hưởng thụ người sau lưng săn sóc.

Thẩm Mộ Ca tùy tâm dựa lưng vào người Diệp Phiêu Diêu, tay trên vai chậm rãi xoa xoa, dần dần tiến vào tới phần cổ, cảm giác nhỏ vụn khiến nàng ngứa ngáy, nhưng lại không muốn né tránh. Diệp Phiêu Diêu cúi đầu thưởng thức góc độ này của Thẩm Mộ Ca, cảm giác vẫn tốt đẹp như cũ, hương thơm thẳng tắp bay vào mũi, lang tràn khắp người. Diệp Phiêu Diêu nhịn không được nuốt nước miếng, tiếng vang đột ngột trong không gian yên tĩnh. Nhưng hình như Thẩm Mộ Ca vẫn chưa phát hiện, ngay cả mắt cũng chưa từng mở.

Tay trên cổ di chuyển khắp nơi, bắt đầu không an phận từ từ dời xuống dưới, thử chạm vào địa phương mềm mại nhất, Diệp Phiêu Diêu dựa theo chỉ dẫn trong tập tranh, hướng tới hạt đậu trên đỉnh núi. Lần đầu tiên nhận được tập tranh từ tay Thu Thiền, thì trong đêm đó giấc mộng quái dị bỗng nhiên xuất hiện trong đầu, bụng dưới dần dần tụ một luồng ấm áp.

“Ừm…” Nhẹ nhàng thiển ngâm, bán đứng Thẩm Mộ Ca đang cố gắng che giấu tâm tình.

“Mộ Ca, chúng ta cũng thử một lần giống như Thiên Thành và Lục Thành Nhan, được không?” Diệp Phiêu Diêu cúi người, kề sát bên vành tai Thẩm Mộ Ca, từng trận từng trận nhiệt khí thổi vào.

Thẩm Mộ Ca vẫn lười biếng dựa vào người Diệp Phiêu Diêu, nhưng thân thể đột nhiên run lên, tai giống như muốn bốc cháy. Mặc dù trong đêm khuya các nàng đã rất nhiều lần thăm dò lẫn nhau, quen thuộc cảm giác thân cận với đối phương, nhưng đạo phòng tuyến cuối cùng kia vẫn không chưa từng đột phá. Nên có thể tránh khỏi quẫn cảnh mà Thiên Thành đang đối mặt.

Một khi yêu quá tha thiết, làm sao có thể dùng bình tĩnh điều khiển tất cả. Thân thể Thẩm Mộ Ca đang bị Diệp Phiêu Diêu dẫn dắt khơi dậy dục vọng, nơi sâu xa nhất không ngừng hò hét, nhưng tính tình rụt rè lâu ngày khiến nàng khó mở miệng.

“Vậy thì bắt đầu từ nơi này, đợi khi người nàng bắt đầu nóng lên, ta sẽ từng bước từng bước đi tới địa phương nóng nhất.” Đầu lưỡi Diệp Phiêu Diêu bao bọc ý niệm ẩm ướt, hoàn toàn triển lộ rót vào lòng Thẩm Mộ Ca.

Thân dưới có phản ứng nhắc nhở Thẩm Mộ Ca nên nghênh tiếp, nàng rõ ràng cảm giác này. Chậm rãi giơ tay lên, nắm chặt tay Diệp Phiêu Diêu đang ở chỗ cao nhất trượt xuống, cùng dời về phía đang chập trùng. Mãi đến khi hai bàn tay giao hòa cùng leo tới đỉnh cao, không hẹn mà cùng vang lên tiếng than thở vang rộng khắp phòng.

“Mộ Ca, ta thật sự muốn nàng. Thật sự rất muốn nàng!” Hô hấp Diệp Phiêu Diêu không ngừng tăng thêm, tay ở chỗ cao liên tục vò động, nội tâm hò hét gần như muốn xông khỏi lồng ngực.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play