Thẩm Ngữ Cầm thở hổn hển không ngừng, tay nắm chặt sàn đan. Lục Thành Nhan ở trong lòng nàng không ngừng hoạt động, đầu nhỏ hung hăng chui vào bên trong, có vẻ mãi mãi cũng không thỏa mãn. Nàng luồng bàn tay ra sau gáy Lục Thành Nhan, tóc dày đặc xen kẽ giữa các ngón tay, làm nàng ngứa ngáy không thôi, môi lưỡi người kia làm bản thân nàng từ từ mất đi khống chế.
"Tiểu... Lục tử, tiểu... Lục... Tử, đừng... Không! Cứ như vậy... Này...!" Lời Thẩm Ngữ Cầm rối loạn, không còn mạch lạc logic, ngay cả cái tên hoàn chỉnh nàng cũng không thể nói ra.
"Ừm! Công Chúa, người Công Chúa thơm quá." Ánh mắt Lục Thành Nhan mê hoặc, từ địa điểm mềm mại thơm tho ngẩng đầu lên, bên mép còn dính nước miếng của chính mình.
"Ừm..." Mắt Thẩm Ngữ Cầm đã sớm bị nước mắt che kín, lúc này mới chậm rãi hạ thấp đầu nhìn Lục Thành Nhan.
Mọi giác quan gần như bị kích thích, Thẩm Ngữ Cầm mẫn cảm nhận thấy trạng thái bản thân không giống trước đó. Hiển nhiên tình hình hiện tại đã vượt qua nhận thức của nàng, quãng đường còn lại nàng và Lục Thành Nhan phải cùng nhau tìm tòi, vì ngay cả nàng cũng không biết tiếp theo thân thể mình sẽ biến thành như thế nào.
"Công Chúa cảm thấy tốt hơn chút nào không?" Sau khi Lục Thành Nhan triệt để hoàn toàn thưởng thức mỹ vị của sơn hào hải vị thì liếm liếm môi một lúc mới nhớ tới bệnh tình Thiên Thành công chúa.
Gò má đỏ ửng, hai mắt mông lung, trang sức ngổn ngang, hai bên áo gần như rớt xuống hết, tất cả đều chứng tỏ Thẩm Ngữ Cầm đã rơi vào điên cuồng. Đột nhiên Lục Thành Nhan dừng động tác, còn hỏi một câu giống như đang quan tâm săn sóc nhưng thật ra lại là lời làm người khác chán ghét mất hứng cực kỳ, khiến Thẩm Ngữ Cầm chẳng muốn tiếp lời.
Dưới thân phản ứng ngày càng kịch liệt, cuối cùng Thẩm Ngữ Cầm đành phải giãy dụa. Vốn dĩ nàng tưởng rằng đã thành công câu dẫn Lục Thành Nhan, hôn hôn một trận liền có thể thu phục tâm nàng. Nhưng hiện giờ nàng lại không cách nào dập tắt ngọn lửa bùng cháy trong người, thân thể từ từ không nghe theo nàng sai khiến, nó muốn càng nhiều, muốn Lục Thành Nhan cho nhiều hơn nữa, cùng nàng quấn quýt thật chặt. Nhưng sau đó có phải thật sự phải tiến hành giống như tập tranh miêu tả hay không? Làm ra những động tác có độ cong rất khó? Vị trí giữa hai người phải phân phối thế nào? Thẩm Ngữ Cầm muốn ở phía trên chiếm lấy sự chủ động, như vậy mới có thể chinh phục Lục Thành Nhan một cách triệt để. Nhưng cả người nàng giống như thật sự bị trúng độc, một chút khí lực cũng không có, chỉ muốn mềm nhũn núp vào lòng Lục Thành Nhan, để người nọ làm gì thì làm.
"Công Chúa?" Lục Thành Nhan thấy Thẩm Ngữ Cầm vẫn không đáp lại lời mình, nhưng màu da trên người càng ngày càng thêm tươi đẹp. Cúi đầu xem xét, màu sắc hạt châu nhỏ trơn bóng mới bị mình ngậm trong miệng lại lần nữa ngạo nghễ đứng thẳng. Biến hóa nho nhỏ này làm Lục Thành Nhan không còn kiên nhẫn chờ Thẩm Ngữ Cầm cho mình đáp án, há miệng cúi đầu ngậm lấy.
"Ừm, cả chỗ này... Chỗ này cũng muốn." Lục Thành Nhan chủ động làm Thẩm Ngữ Cầm không còn lực chống đỡ. Mồ hôi không ngừng tuôn ra, ngứa ngáy nên Thẩm Ngữ Cầm vặn vẹo vòng eo liên tục, nhưng dù làm như thế nào vẫn không thấy thoải mái.
Kéo Lục Thành Nhan đang không ngừng vuốt ve eo mình theo đường nét chập trùng thẳng xuống dưới, mãi đến tận nguồn nước ấm áp kia. Đẩy quần qua một bên, tiết khố đã sớm ướt đẫm, địa phương được che chở kỹ lộ ra, Lục Thành Nhan cũng là nữ tử, tất nhiên biết rõ đó là cái gì. Nàng không hoảng sợ, không trốn tránh, chỉ nhẹ nhàng xoa vòng, điều chỉnh cường độ nặng nhẹ liên tục. Nụ hoa dần dần ửng đỏ, Lục Thành Nhan dùng đầu lưỡi thổi mạnh bảo thạch óng ánh, ngón trỏ dùng thêm sức dẫn dắt Thiên Thành cảm nhận rung động của chính mình. Tiếng thở dốc hai người giao chồng lên nhau, liên tiếp, trong nháy mắt cả căn phòng ngập tràn ý xuân.
Bóng người cả hai in trên sa mạn, cánh tay Lục Thành Nhan mạnh mẽ co rúm, miệng Thẩm Ngữ Cầm không ngừng phát ra tiếng rên rỉ. Nhiệt độ vệt nước trong tay tăng cao, Lục Thành Nhan tỉnh tỉnh mê mê, đem bản thân đưa vào sinh mệnh Thiên Thành công chúa. Bản năng nảy nầm trong lòng, liên tục rung động, nhìn hai hàng lông mày xinh đẹp của Công Chúa vì mình mà nhíu chặt, tay Lục Thành Nhan không biết mệt mỏi hoạt động không ngừng nghỉ.
"Ách... Này..." Cuối cùng từ trong mũi, Thẩm Ngữ Cầm xuất ra luồng khí tức thỏa mãn, vòng eo cố gắng chống đỡ cuối cùng triệt để xụi lơ xuống giường.
Thì ra đây chính là tư vị trong sách từng đề cập, muốn chết không được, muốn sống không xong, cuối cùng Thẩm Ngữ Cầm cũng thanh tỉnh ngủ thiếp đi.
Lục Thành Nhan từ trong điên cuồng ngừng lại, căn bản nàng chưa bao giờ nghĩ sẽ trải qua những việc trong ngày hôm nay. Vì với nàng, thân là nữ tử tuyệt đối không thể chủ động chiếm cứ thế này, chớ nói chi khống chế Thiên Thành công chúa. Thường ngày có đánh chết nàng, nàng cũng không dám nghĩ tới. Vậy mà ma xui quỷ khiến gì, Thiên Thành công chúa trúng độc làm vận mệnh nàng thay đổi triệt để.
Tâm tình Lục Thành Nhan phức tạp nhìn dòng nước hừng hực dính trên ngón tay, màu sắc bề mặt nói cho nàng biết vừa rồi bản thân đã làm cái gì, phá hoại cái gì và đạt được cái gì. Nàng hoảng sợ liếc nhìn Thiên Thành công chúa đã nặng nề ngủ thiếp đi, nhưng ngay thời khắc mắt nàng chạm phải dung nhan đó, tâm bỗng dưng nhảy lên một cái, sau đó không cách khống chế thương tiếc trong lòng. Không cần nghĩ, nàng cũng biết trong suốt quá trình vừa rồi mình có bao nhiêu hung ác, mãi tới khi Thẩm Ngữ Cầm liên tục kêu dừng, nhưng mình vẫn không thể thu tay được.
Lục Thành Nhan dằn vặt Thẩm Ngữ Cầm bao lâu thì vòng eo nàng phải dựng thẳng bấy lâu, cho tới lúc này Lục Thành Nhan mới ý thức được bản thân hoàn toàn mất khống chế. Xác thật là mất khống chế, vì Lục Thành Nhan cũng không cách nào giải thích được, tại sao khi nhìn thấy dáng vẻ Thiên Thành công chúa uyển chuyển như ngọc, liền không còn lý trí, giống như bị thất tâm phong, hận không thể đem cả người mình hòa tan vào thân thể nàng.
Cúi đầu hôn lông mày Thẩm Ngữ Cầm, động tác mới lạ vô cùng, nhưng mang theo nhu tình nồng đậm. Lục Thành Nhan khó khăn bò lên, bưng thau nước nóng tới, cẩn thận từng li từng tí lau mình cho Công Chúa. Không thèm quan tâm cánh tay đang run rẩy của mình, một lần rồi một lần thanh tẩy lãnh địa mà mình vừa hưởng dụng xong. Nàng không dám nhìn mặt Công Chúa, sợ bản thân không cách nào quên được triền miên lúc nãy. Nàng không tài nào diễn tả loại cảm giác đó, nhưng không thể không thừa nhận, nàng rất muốn lưu lại khoảnh khắc đã trải qua.
Thẩm Ngữ Cầm ngủ chân thật vô cùng, cho dù trong quá trình lau cùi, nàng có tỉnh vài lần, hơi mở mắt ra, nhìn thấy Lục Thành Nhan bên cạnh, miễn cưỡng vung tay lên, rồi tiếp tục nhắm mắt ngủ. Ửng hồng trên mặt dần dần thối lui, Lục Thành Nhan giúp nàng mặc quần áo lại, từng thứ từng thứ một, rốt cuộc Lục Thành Nhan cũng có thể thở dài một hơi, xem dáng vẻ Công Chúa thế này, chắc chắn đã thành công giải được độc dược trong cơ thể. Nhưng mình làm sao bây giờ? Đầu ngón tay phạm sai lầm, khó cứu vãn. Tuy tình thế cấp bách, Thiên Thành công chúa ép buộc, nhưng dù sao nàng cũng là người phá hủy thân thể thiên kim, nếu việc này bị truy cứu, diệt môn là chuyện tất nhiên. Mặt mày Lục Thành Nhan ủ rũ ngồi bên giường, thỉnh thoảng thay Thiên Thành công chúa đắp chăn lại, trong lòng từng điểm từng điểm trầm trọng xuống.
Giờ khắc này giường của mình bị Công Chúa chiếm lấy, dấu vết ngổn ngang trên đó liên tiếp gõ vào trái tim Lục Thành Nhan. Nàng nhìn vệt hồng, Công Chúa đã bị nàng phá hủy sự trong trắng, điều này làm nàng cảm thấy lo lắng. Lục Thành Nhan rất muốn thời gian có thể quay ngược trở lại, nhưng vừa nghĩ tới người khác giải độc cho Công Chúa, lòng nàng lại không muốn. Tâm tư mâu thuẫn khiến Lục Thành Nhan đứng ngồi không yên nhưng không nỡ đánh thức Thẩm Ngữ Cầm, cũng không dám đối mặt với nàng, đành tự mình thay quần áo, rửa mặt rồi đi ra cửa.
Thu Thiền canh giữ ngoài bên ngoài thấy cửa phòng mở ra, cho rằng Công Chúa đã làm việc xong xuôi, liền vội vàng xoay người bước qua nghênh đón. Không ngờ người nhìn thấy là tiểu Lục tử, nghiêng người xem xét phía sau, vẫn không thấy bóng dáng Thiên Thành công chúa, vẻ mặt có chút quái lạ.
"Tiểu Lục tử, Công Chúa đâu?"
"Ách, Công Chúa mệt mỏi, nghỉ ngơi ở bên trong." Lục Thành Nhan không biết giải thích thế nào về những gì đã phát sinh, không thể làm gì khác hơn giả bộ bình tĩnh nói.
"A... Đúng vậy. Vốn Công Chúa muốn giáo huấn ta, nhưng giáo huấn được một nửa đột nhiên cảm thấy rất mệt, nên đi ngủ trước." Mặt Lục Thành Nhan hơi nóng lên, tay bên trong ống tay áo nắm chặt.
Tất nhiên những hành động mờ ám này không thoát khỏi cặp mắt sáng chói của Thu Thiền, chỉ là nàng không có ý định hỏi tới cùng. Lúc nãy Công Chúa dặn dò nàng đã cảm thấy kỳ lạ, bây giờ dáng vẻ tiểu Lục tử căng thẳng nhăn nhó giống như tiểu tức phụ, Thu Thiền liền hiểu được đại khái sự tình.
Bất quá lần đầu tiên Công Chúa phá giới lại cùng tên tiểu Lục tử thối tha này, trong lòng Thu Thiền có chút tiếc hận, dù sao trong cung vẫn có nhiều lựa chọn xuất sắc hơn tiểu Lục tử. Nhưng tốt xấu gì tiểu Lục tử cũng là người ở bên cạnh, nội tình sạch sẽ, người cũng dài, nhẹ nhàng khoan khoái, người tế bì nộn nhục nhìn rất vui tai vui mắt, tính ra không quá kém cỏi. Gần đây Công Chúa phải đối phó với nhiều cục diện khác nhau, áp lực rất lớn cần tìm chỗ phát tiết, hình như tiểu Lục tử là lựa chọn tốt nhất, không để lộ chuyện ra ngoài, càng không truyền tới tai Hoàng Thượng.
Suy nghĩ rõ ràng, sắc mặt Thu Thiền tốt lên rất nhiều, nhìn dáng dấp tiểu Lục tử sốt sắng, chủ động tiến lên an ủi. Thu Thiền dùng giọng điệu là người từng trải nói: "Tiểu Lục tử, mặc dù sự tình hôm nay đối với người mà nói có chút đột ngột, thế nhưng ngươi phải hiểu, có thể được Thiên Thành công chúa để ý đó là vinh quang vô thượng. Ngươi nên học cách thích ứng, còn có cám tạ."
Lục Thành Nhan nghe Thu Thiền nói như thế, hồi tưởng lại tình cảnh ác chiến trong phòng, càng thêm hoảng sợ. Ầy ầy không biết làm sao mở miệng, lại nghe Thu Thiền tiếp tục động viên: "Ngươi ở đây lâu như vậy rồi, cũng phải biết tính tình Công Chúa. Bình thường có chút nóng nảy, ra tay cũng không biết nặng nhẹ nhưng ngươi đừng để trong lòng. Có thể hầu hạ Công Chúa là vinh hạnh của thân làm nô tài như chúng ta, bị thiệt thòi một chút cũng không tính là gì. Hơn nữa, biết đâu sau này ngươi sẽ cảm thấy thật thoải mái, không phải sao?"
Lục Thành Nhan mờ mịt nghe Thu Thiền nói, ý tứ trong đó làm nàng càng thêm choáng váng. Nhưng không thể đem chi tiết nói với người ngoài, cho dù đó là Thu Thiền hay bất cứ ai đều không thể. Thời điểm này nàng chỉ muốn tìm một chỗ không người để bản thân tỉnh táo một chút, nhìn Thu Thiền không ngừng lải nhải bên tai nói những thứ được cho là kinh nghiệm, đành gật đầu liên tục, biểu thị mình hiểu rõ.
Lục Thành Nhan chạy trối chết đột nhiên nhớ tới Phù Sinh, người này đã nói sẽ dẫn nàng đi tìm Diệp Phiêu Diêu, nhưng cũng giống như nàng bị vây bên cạnh Công Chúa. Nhưng xảy ra nhiều chuyện như vậy, ước định giữa bọn họ còn tồn tại không? Nàng còn có thể rời khỏi đây đi tìm Diệp Phiêu Diêu sao? Bất đắc dĩ ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, nước mắt giống như mũi tên nhọn, nhanh chóng hạ xuống.
Diệp Phiêu Diêu nắm chặt quyết sổ mà Thu Thiền trịnh trọng nhét vào tay mình, dọc theo đường đi không biết vì sao, nhưng liên tưởng đến biểu hiện của Thu Thiền, vẫn không dám tùy tiền mở ra xem. Chỉ muốn mau chóng trở về, hỏi Vũ Yến một chút, rốt cuộc bên trong có huyền diệu gì. Thời điểm nàng tìm Vũ Yến, phát hiện Thẩm Mộ Ca cũng có mặt, xem ra chuyện quyển sổ phải tạm gác lại, Diệp Phiêu Diêu thầm nghĩ.
Vì đi tìm Thiên Thành nên Diệp Phiêu Diêu trì hoãn chút thời gian, thấy nàng vừa xuất hiện, mắt Thẩm Mộ Ca sáng lên, chợt khôi phục lại lãnh đạm ban đầu. Lạnh lùng hỏi: "Phù Sinh, ngươi đi chỗ nào? Bổn cung chờ ngươi đã lâu."
Diệp Phiêu Diêu nhìn qua Vũ Yến, thấy nàng nháy mắt với mình, ra hiệu đã trở về muộn, chọc Trưởng công chúa mất hứng. Trong lòng lườm một cái, bây giờ Diệp Phiêu Diêu phát hiện dòng suy nghĩ của hai tỷ muội Thẩm gia không bao giờ đi theo bình thường, cả ngày động một chút liền không cao hứng.
Diệp Phiêu Diêu âm thầm tự nói trong lòng: "Công Chúa ghê gớm, còn không phải bị ép sao? Hừ, nàng bị ta ép, muội muội nàng bị Lục Thành Nhan ép. Các nàng còn hung cái gì mà hung..."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT