Thẩm Mộ Ca ôm chặt bộ khôi giáp nhưng đã vô lực tiếp tục gào khóc, chỉ im lặng rơi lệ. Giống như một tiếng kêu gào vừa nãy đã tiêu hao hết toàn bộ khí lực, hiện tại dũng khí để chứng thực lần nữa cũng không có. Áo giáp màu bạc phát sáng dưới ánh mặt trời, lóng lánh, ám nặng vết máu xác minh Diệp Phiêu Diêu anh dũng giết giặc trên chiến trường thế nào. Nhưng Thẩm Mộ Ca không dám tưởng tượng, mà trong đầu lại lần nữa hiện ra hình ảnh ngày ấy Diệp Phiêu Diêu xuất chinh, hai mắt bao hàm thâm ý, khí chất hơn người tỏa khắp người nàng. Khuynh tình nhất vũ cũng không hề che đậy, trực tiếp bày ra yêu thương sâu sắc.
Diệp Phiêu Diêu đã hứa hẹn sau khi trở về sẽ danh chính ngôn thuận cưới nàng, nhưng giờ lại thất ước. Thế nhưng Thẩm Mộ Ca không chịu thừa nhận nàng là tên lừa đảo vì những lời yêu thương vẫn còn văng vẳng bên tai, những khoảng khắc cả hai triều miên sâu sắc còn như in. Dùng sức ôm chặt áo giáp, tới khi nhiệt độ thân thể truyền qua, vậy mà trái tim Thẩm Mộ Ca lại dần lạnh đi.
“Lục Thành Nhan, nàng đâu? Ý ta, ngoại trừ bộ áo giáp này, các ngươi có mang nàng trở về hay không?” Thẩm Mộ Ca mượn lực tựa vào người Thiên Thành, liều mạng khắc chết tâm tình, mỗi một chữ đều vất vả vạn phần.
Mặt Lục Thành Nhan hết sức nghiêm túc. Nghe Thẩm Mộ Ca hỏi, nhìn nàng nhẹ nhàng lắc đầu, nhỏ giọng nói: “Uy lực thuốc nổ quá mạnh, nàng cùng Mông Lỗ Cát càng đánh càng xa, khi chúng ta chạy đến tiếp ứng đã không tìm được người.”
Trước mắt Thẩm Mộ Ca tối sầm, ngất đi. Cục diện lập tức hỗn loạn, Thẩm Khang Bình chuẩn bị sẵn sàng tiếp đoán quân Bắc phạt toàn thắng trở về cũng hoãng hồn, lệnh cho Thiên Thành mau mau cho người đưa Hoàng tỷ trở về trước, còn mình thì ở lại động viên tướng lĩnh trong quân.
Không ai ngờ Diệp Phiêu Diêu không cùng trở về, hơn nữa tin cấp báo trước đó không hề đề cập. Vẻ mặt Thẩm Khang Bình đau thương, không biết phải an ủi Trấn Quốc Công thế nào, chỉ đành tăng thêm phần phong thưởng cho Diệp gia. Quan hệ giữa Diệp Phiêu Diêu và Diệp gia chỉ có những người trong cuộc mới biết, vẫn chưa công khai với bên ngoài, nên Thẩm Khang Bình dự định đem phần chiến công của Diệp Phiêu Diêu phân gấp bội cho phủ Trấn Quốc Công. Chỉ có điều hình như người Diệp gia không quá để ý phần vinh quang này.
Một năm này, Thẩm Khang Bình từ Hải Xương mạo hiểm trở về, đăng cơ lên ngôi vị Đế Vương. Hai đội quân Tây chinh hòa Bắc anh dũng xuất chiến triệt để giúp Đại Thịnh càng quét nguy cơ tiềm ẩn ngoài biên cảnh. Hiện tại chờ bách tính nghỉ ngơi lấy sức, ngày Đại Thịnh tái hiện phồn hoa không còn xa. Trong cung, tiền triều mù mịt cũng được quét qua một lượt, lòng tất cả mọi người mừng rỡ lén lút chuẩn bị đại hôn cho Trưởng công chúa. Nào đoán được một ngày ngắn ngủi, liền sinh ra biến cố như vậy, thật khiến tất cả khó tiếp thu.
“Hoàng tỷ, tỷ tỉnh rồi?” Thẩm Mộ Ca mở mắt nhìn thấy nét mặt thân thiết của Thẩm Ngữ Cầm.
“Tỷ đang ở đâu?” Ý thức Thẩm Mộ Ca vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, yết hầu cũng có chút khô.
“Hoàng tỷ đột nhiên hôn mê, bây giờ cảm thấy tốt hơn không?” Thiên Thành sai người đem bát bưng tới, còn cẩn thận thổi thổi vài lần.
Thẩm Mộ Ca thử chạm vào hồi ức, liền đẩy thìa Thiên Thành vừa đưa tới mép miệng mình ra, hoảng loạn tìm tòi bốn phía trong phòng, miệng không ngừng nói: “Áo giáp đâu? Áo giáp nàng đâu? Không thể làm mất được, ô uế cũng không được, nàng thích sạch sẽ nhất!”
Thẩm Ngữ Cầm bận bịu bỏ bát xuống, tiến lên ôm Hoàng tỷ, nhẹ giọng dụ dỗ: “Ở đây, ở đây, muội căn dặn Vũ Yến chăm nom, lập tức đem đến cho Hoàng tỷ. Tỷ đừng kích động, vạn lần không thể kích động.”
Vũ Yến vội vội vàng vàng đem áo giáp vào, chưa kịp đứng lại đã bị Thẩm Mộ Ca vọt tới đoạt lấy, gắt gao ôm vào lòng, không cho ai chạm vào lần nữa. Gò má nàng kề sát bề mặt áo giáp lạnh lẽo, ánh mắt càng ngày càng mê ly, tâm tư không biết bay tới nơi nào.
Thẩm Ngữ Cầm thấy thế, không đành lòng, chóp mũi đau đến khó chịu, không thể làm gì khác đành đứng dậy bước đi. Trước khi rời khỏi còn cẩn thận căn dặn Vũ Yến, nhất định phải chú ý tâm tình Hoàng tỷ, đừng để nàng bị kích thích. Vừa nãy ngự y có nói, tâm tình Trưởng công chúa kiềm nén nhiều năm, thêm nữa chính vụ vất vả khiến tâm và phổi tổn thương rất nặng, nếu chịu phải đả kích lớn, e sợ thổ huyết khó điều trị.
Thiên Thành trở về viện lạc của mình, tiêu sái xoay người ngồi xuống, sắc mặt bất thiện nhìn người quỳ bên dưới, tâm tình phức tạp. Rất nhớ nhung, nhưng giờ khắc này cũng có chút oán bởi vì Lục Thành Nhan đã thay đổi, nàng không thể tiếp tục làm tiểu Lục tử, hiện giờ nàng là Trang chủ Lục gia trang.
“Thảo dân Lục Thành Nhan khấu kiến Thiên Thành công chúa, nguyện Công Chúa thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế.” Lục Thành Nhan cung kính làm đại lễ.
“Nói đi, ngươi và Diệp Phiêu Diêu đang làm cái quỷ gì? Kích thích Hoàng tỷ như vậy chơi rất vui sao?” Thẩm Ngữ Cầm nhẹ rên một tiếng, dịch mắt không tiếp tục nhìn Lục Thành Nhan.
“Thảo dân không hiểu ý Thiên Thành công chúa.” Ánh mắt Lục Thành Nhan vô tội, khiến khí thế Thẩm Ngữ Cầm bắt đầu nhược hóa.
Vì không để khí thế bị hóa giải, đành phải xê dịch, thay đổi hướng ngồi. Lạnh lùng nói:”Đừng tưởng ta không biết, làm sao Diệp Phiêu Diêu có thể chết dễ dàng như thế. Lúc trước Tả Phỉ hạ lệnh ngàn cung thủ thả tên, nàng cũng sống sót trở về, hiện tại làm sao yên lặng không tiếng động mất tích được. Nói rõ chiến thắng liền trở về cưới Hoàng tỷ, vậy mà bây giờ chỉ bỏ lại bộ áo giáp là có ý gì?”
Sắc mặt Lục Thành Nhan hơi thay đổi, nhưng cũng không nhả ra. Trả lời: “Thảo dân hiểu được chi tâm Công Chúa lo lắng Trưởng công chúa nhưng Diệp thiếu soái vong là sự thật không thể chối bỏ. Tuy bi thương nhưng vì quốc bỏ mình là vinh quang của Diệp Phiêu Diêu.”
Thẩm Ngữ Cầm tức giận vì nàng một Công Chúa hai thảo dân. Rõ ràng chỉ cần Lục Thành Nhan chủ động mở miệng nói vài câu mềm mại, dù cho đơn giản ta nhớ nàng, thì nàng sẽ mượn cơ hội hạ xuống bậc thang. Thời gian trước Thẩm Ngữ Cầm đã chuyên tâm thêu một túi thơm, muốn giải thích với Lục Thành Nhan những hiểu lầm tồn tại giữa hai người. Nhưng thời khắc này hình như Lục Thành Nhan không muốn cùng nàng rút ngắn khoảng cách, trái lại muốn giữa khoảng cách mới phải. Điều này làm máu nóng trong người Thẩm Ngữ Cầm bắt đầu xông tới.
“Lục Thành Nhan, người cho rằng mấy trò vặt lừa gạt của ngươi có thể giấu giếm được ta? Ngươi lừa gạt Hoàng tỷ có thể vẫn được nhưng ở trước mặt ta, dáng vẻ khi ngươi nói láo, ta chỉ cần liếc mắt liền nhìn thấu triệt để.” Âm thanh Thẩm Ngữ Cầm lạnh dần, nhìn Lục Thành Nhan chằm chằm không tha.
Lời nói vừa xong, ngược lại có đạo lý, Lục Thành Nhan không tự chủ cúi thấp đầu, tách khỏi ánh mắt Thiên Thành công chúa. Nàng thừa nhận bản thân không có năng lực che giấu trước mặt Thẩm Ngữ Cầm, không đỡ nổi một đoàn, nhưng nàng chán ghét bị vạch trần một cách thẳng thừng như vậy, đặc biệt là Thẩm Ngữ Cầm. Nàng cảm giác mình giống món đồ chơi, bị chủ nhận vứt bỏ, nhưng thỉnh thoảng bị đem ra trào phúng, biểu lộ đã từng giữ lấy. Thôi, bản thân chỉ còn lưu lại kinh thành mấy ngày, Hoàng Thượng đã chấp thuận cho nàng trở về Lục gia trang, từ đây nàng cùng người này thiên nhai hai bờ sông. Hiện tại, tha cho Thẩm Ngữ Cầm vài câu nói, dù sao từ trước đến giờ đều là mình nhường nhịn nàng.
“Tại sao không nói chuyện? Có phải bị ta nói trúng nên vô lực phản bác? Lục Thành Nhan, ta nói rồi, ngươi không cần nỗ lực nói dối trước mặt ta. Ta có thể nhìn thấu tất cả!” Thẩm Ngữ Cầm vội vàng truy hỏi, kỳ thật nàng sợ hãi hơn bất cứ ai khi Lục Thành Nhan đột nhiên trầm mặc.
“Diệp Phiêu Diêu chết là điều tất nhiên, thân phận nàng quá phức tạp, kinh thành không thích hợp với nàng. Cho dù trên chiến trường may mắn sống sót, nhưng một ngày nào đó nàng cũng sẽ chết bởi sóng ngầm lưu động nơi Hoàng thành. Thân là người ngoài, chúng ta không có tư cách can thiệt tình cảm của người trong cuộc, cho dù muội muội cũng không được.”
Thẩm Ngữ Cầm ngẩn ra, đây là lần đầu tiên Lục Thành Nhan dùng ngữ điệu và thái độ thế này giáo huấn nàng, thầm nghĩ trong lòng, quả nhiên thay đổi rất nhiều, trưởng thành hơn, thân trọng và quyết đoán. Người làm Trang chủ hoàn toàn khác với người từng khúm núm trước mặt nàng, không còn là Lục Thành Nhan vô lại nằm nhoài trên người mình không chịu xuống.
“Được, chúng ta không có tư cách. Vậy chuyện giữa hai chúng ta thì sao? Có tư cách quản hay không?” Thẩm Ngữ Cầm đơn giản vài chữ nói rõ, mấy ngày nay nàng đã bị nhớ nhung nhấn chìm, thật vất cả mới nhìn thấy người này nên không muốn tiếp tục vòng vo.
Lục Thành Nhan suy tư hồi lâu, ngẩng đầu nhìn Thẩm Ngữ Cầm, trong mắt nàng xác thực đã không còn lưu luyến cùng yêu thương, vẻ mặt thuần túy như một người xa lạ nhìn Công Chúa. Ánh mắt như thế từng xuất hiện trên người Diệp Minh Sơ, trên người Lâm Triệt cũng từng xuất hiện, nhưng hiện tại xuất hiện trên người Lục Thành Nhan làm Thẩm Ngữ Cầm cảm thấy bi thương vô hạn.
Tâm rơi rụng một tiếng, lời từng nói với Lục Thành Nhan đã thành quá khứ, tương lai không cần nhìn lại, cũng không nhất thiết giải thích. Thẩm Ngữ Cầm nắm chặt túi thơm, dùng hết khí lực ném vào người Lục Thành Nhan, nàng hận tại sao người này nhẫn tâm như vậy, tại sao đến giờ khắc này bản thân vẫn còn muốn tặng túi thơm cho nàng ta, đến cùng là tại sao?
Thiên Thành công chúa phất tay áo rời khỏi không quay đầu lại, Lục Thành Nhan nhìn túi thơm, cay đắng trên mặt không cách nào nói. Cầm túi thơm trong tay, vốn phải trả lệnh bài thuộc về người kia nhưng bản thân vẫn không thể nào lấy ra.
Một tháng sau, Hoàng Đế hạ chỉ, gia phong Tín Vương Thẩm Khang Nguyên là Định Tây Vương, lĩnh mười vạn quân đống tại Tây Vực, thủ vệ Tây Cương. Tăng thêm năm vạn binh mã cho Diệp Minh Đức, thăng cấp thành Bắc Bình đại tướng quân. Vốn dĩ Diệp Phiêu Diêu cũng được thính phong nhưng Trấn Quốc Công lại đứng ra từ chối. Diệp Vĩnh Diên cảm kích hoàng ân chăm sóc, Diệp gia đã đoán ơn trạch quá thâm hậu, không muốn con cháu bị hư danh trói buộc. Thêm vào Diệp Phiêu Diêu chưa từng vào triều làm quan, tất nhiên không cần phong hào.
Thẩm Khang Bình cảm niệm chiến công của Diệp Phiêu Diêu, đáng ứng lời Hoàng trưởng tỷ thỉnh cầu, để nàng xuất cung giải sầu, cũng thỏa mãn tâm nguyên muốn đi biên thành của nàng. Tự nhiên Lục Thành Nhan phải gánh vác trọng trách lần này, do Lục gia trang hộ tống trên đường, dĩ nhiên nguy hiểm trong suốt quá trình cũng ít đi nhiều, điều này khiến Hoàng Thượng khá yên tâm.
Chỉ là ngày Trưởng công chúa xuất cung, ánh mắt Thiên Thành công chúa ngoại trừ không muốn còn có cả ai oán. Vốn cứ tưởng sau ngày đó, Lục Thành Nhan sẽ cầm túi thơm đến tìm mình nhưng nàng sai rồi. Đợi một ngày rồi thêm một ngày, bóng dáng người kia vẫn biệt tăm.
“Hoàng tỷ, nhất định tỷ phải chú ý an toàn. Tới biên thành, đường xá xa xôi, trời đông giá rét.” Thẩm Ngữ Cầm nắm tay Thẩm Mộ Ca, không yên tâm dặn dò.
“Yên tâm, đây không phải lần đầu tiên. Hơn nữa lần này Vũ Yến cũng theo hầu bên cạnh, dọc đường còn có Lục gia trang bảo vệ, muội cứ yên tâm. Nhưng còn muội, lưu lại kinh thành phụ tá Hoàng Thượng, phần cực khổ này, muội chuẩn bị kỹ càng chưa?”
Thẩm Ngữ Cầm gật đầu, phần quả đắng này có là gì so với những gì Hoàng tỷ từng phải nếm trải, hơn nữa nàng chấp nhận để Hoàng tỷ đi tìm hạnh phúc chân chính. Nhưng còn người kia, tại sao không biểu thị gì, ngay cả chủ động từ biệt cũng không muốn dành cho nàng!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT