Thái độ Trưởng công chúa hờ hững, không nhiều lời, thẳng thừng từ chối, Tả Phỉ không cam lòng lui ra, lòng khó chịu, tâm tình phức tạp đan xen cuồn cuộn. Hắn cười tự giễu, đường đường là trưởng tử Binh bộ Thượng Thư, được Hoàng Thượng ngự phong thống lĩnh Cấm Vệ Quân, tại sao không bằng một tiểu thái giám?

Ban đầu nghe nói bên cạnh Trưởng công chúa có một tiểu thái giám rất được sủng ái, Tả Phỉ không chút phập phồng, trong lòng còn đang vui sướng gì giết được Diệp Phiêu Diêu. Lần thứ nhất ma xui quỷ khiến gì ở ngoài Thăng Bình Cung gặp Phù Sinh tiểu công công, hắn cũng không có quá nhiều cảm giác uy hiếp chấn động, chỉ cảm thấy ngoài ý muốn, người này không giống hắn tưởng tượng nhu nhược hay nịnh nọt, ngược lại lộ ra sự ngông nghênh.

Nhưng điều này chưa phải nguyên nhân đá động tới Tả Phỉ mà đả kích lớn nhất chính là Trưởng công chúa luôn vì Phù Sinh phá lệ, thậm chí thái độ hoàn toàn thay đổi. Hắn cảm thấy khủng hoảng, mặc dù từ trước tới giờ hắn chưa bao giờ biểu đạt tình cảm của mình nhưng ái mộ hắn dành cho Trưởng công chúa đã cắm rễ trong lòng.

Mấy ngày gần đây trong triều có tin đồn, Hoàng Thượng muốn tứ hôn Thiên Thành công chúa cho Diệp Minh Sơ, Tả Phỉ nghe được càng không cam lòng. Tuy quốc lực dần suy yếu nhưng hắn vẫn như trước kia tận tâm tận lực bảo vệ an nguy Hoàng gia, chưa từng có giây phút lười biếng. Thế mà Hoàng Thượng lại xem trọng Diệp gia cực điểm, hắn không phục, tiểu tử vắt mũi chưa sạch Diệp Minh Sơ chỉ là thứ xuất dựa vào gì có thể bay thẳng lên mây xanh, bồi Trưởng công chúa đi hòa thân trở về thì liên tục thăng chức, thậm chí gần ngang hàng với hắn.

Hôm nay tới cầu thân, hắn biết Trưởng công chúa sẽ từ chối nhưng Tả Phỉ không có ý định từ bỏ. Nếu yêu thương tràn đầy không cách nào buông tay vậy không cần tiếp tục che giấu. Phụ thân đã xin làm môn hạ của Thừa tướng, nếu như có thể nhờ Thừa tướng đứng ra thay mình xin Hoàng Thượng ban hôn, cơ hội thành công sẽ lớn hơn.

Tả Phỉ tự tin xuất cung, Thẩm Mộ Ca thì nhíu mày nhìn Thiên Thành.

Thẩm Ngữ Cầm nghe tin tức, kinh ngạc không thể dùng ngôn ngũ diễn tả. Khi nàng nghe rõ đầu đuôi câu chuyện lại thay Hoàng tỷ sốt ruột. Đứng ngồi không yên đi tới đi lui làm Thẩm Mộ Ca hoa cả mắt. Thẩm Ngữ Cầm lo lắng nhìn Hoàng tỷ: “Phải làm sao mới ổn đây? Chuyện của Khang Bình vẫn chưa giải quyết được giờ chạy ra thêm tên Tả Phỉ. Người này cũng không cân nhắc một chút, ở đâu có cái tự tin dám chạy tới đây cầu thân Hoàng tỷ?”

Thẩm Mộ Ca nghe muội muội đánh giá Tả Phỉ như vậy, nhướn mày cười yếu ớt không nói.

Thiên Thành vẫn tiếp tục tức giận nói: “Hắn biết rõ Hoàng tỷ đã có tâm tương ứng, còn ngang ngược muốn thò chân vào? Quá đê hèn, tại sao trước đây muội không phát hiện!”

Rốt cuộc Thẩm Mộ Ca cũng bật cười, đưa tay kéo muội muội qua, cảm kích nàng quan tâm mình. Chỉ là lời nói vừa rồi có chút oan uổng cho Tả Phỉ. Nếu là Phụ Hoàng thì có thể đoán được một hai nhưng còn Tả Phỉ? Làm sao biết mình và Diệp Phiêu Diêu, hay đúng hơn là Phù Sinh có tình nghĩa thâm hậu đây.

“Thiên Thành, muội không cần kích động như thế. Tỷ kiên quyết trả lời thẳng thắng với Tả Phi, không để hắn có bất cứ hy vọng nào. Nếu hắn vẫn không chịu từ bỏ, cố tình muốn mời Phụ Hoàng đứng ra, tỷ cũng không ngại nhắc lại tâm ý của mình lần nữa.”

Thiên Thành khó mà tin nổi nhìn Hoàng tỷ, biểu tình sùng bái, cảm thán nói: “Hoàng tỷ, muội thật sự rất khâm phụ dũng khí của tỷ. Ở trước mặt Phụ Hoàng nói như vậy, chẳng lẽ không sợ…”

Thẩm Mộ Ca lắc đầu một cái, ngữ khí ôn hòa nói: “Trước đây tất nhiên là sợ, nhưng cũng bởi vì phần sợ sệt này, mới khiến tỷ luôn trông trước trông sau, đưng đưa không ngừng, thậm chí không dám nhìn thẳng tâm ý bản thân. Muội cũng biết tình cảm giữa tỷ và Diệp Phiêu Diêu, nếu không phải trời cao ban ơn, e hiện giờ tỷ chỉ sống trong hối hận và hồi ức. Lúc này có thêm cơ hội lần nữa, mà tỷ vẫn không biết nắm giữ, quý trọng, chẳng phải phụ lòng Diệp Phiêu Diêu và cả trời cao sao?”

Thiên Thành sâu sắc tán thành, từ xưa đến giờ nàng vẫn luôn xem Hoàng tỷ là tấm gương, bây giờ càng thấy Hoàng tỷ ghê gớm. Đặc biệt là dũng cảm trong tình yêu, quả thật cổ vũ nàng không ít. Thấp thỏm giữa nàng và Lục Thành Nhan tan rã phần nào.

“Nhưng chúng ta phải nắm chặt hành động, không thể cho Tả Phỉ có nhiều thời gian chuẩn bị. Hơn nữa phía Phụ Hoàng cần chuẩn bị tâm lý thật tốt, tỷ luôn có linh cảm sắp tới trong cung sẽ phát sinh vấn đề gì đó.” Thẩm Mộ Ca trầm giọng, nghiêm túc nói.

“Còn có, chuyện của Tả Phỉ không thể để Diệp Phiêu Diêu biết, hiểu chưa?” Thẩm Mộ Ca không quên bổ sung, sợ Thiên Thành nghịch ngợm cố ý trêu chọc Diệp Phiêu Diêu, lỡ miệng.

Thẩm Ngữ Cầm phù tiếng bật cười, pha trò nhìn Thẩm Mộ Ca: “Muội biết, muội biết, không được cho tỷ phủ biết có người chạy tới cầu thân, nếu không tỷ phu muội băm người ta thành trăm mảnh.”

Thẩm Mộ Ca cười không nổi, Thiên Thành không biết Diệp Phiêu Diêu hận Tả Phỉ bao nhiêu, nhưng nàng tự mình chứng kiến quá trình. Chỉ đứng ngoài nhìn vạn mũi bắn tới cũng đủ thấy đau đớn huống chi người phải tự mình hứng chịu. Lấy đại cuộc làm trọng nên Diệp Phiêu Diêu tạm thời đè nén thù hận, nếu hiện tại để nàng biết việc này, chắc chắn sẽ liều mạng trực tiếp đi tìm Tả Phỉ quyết đấu.

“Muội không nên kinh thường, Phiêu Diêu đối với Tả Phỉ không giống những người khác. Không được xem là chuyện cười.” Thẩm Mộ Ca liễm lông mày, ngữ khí lo lắng.

Thẩm Ngữ Cầm thấy Hoàng tỷ trịnh trọng như vậy, le lưỡi nhưng âm thầm ghi nhớ.

Trong lòng Diệp Phiêu Diêu phiền rất nhiều việc, vất vả lắm mới biết tung tích Quý Vị Nhiên, bây giờ phải đem sự chú ý đặt vào bên Hải Xương Quốc. Nhị thúc dẫn người đi Hải Xương đã nhiều ngày, luôn báo về gặp tình huống đột xuất, cần phải bàn bạc kỹ càng, nhưng tột cùng thế nào lại không nói một chữ. Đây không phải phong cách Nhị thúc làm việc, Diệp Phiêu Diêu mơ hồ thấy bất an. Tất nhiên nàng không phát hiện chuyện Tả Phỉ đến phiền Thẩm Mộ Ca, thêm vào Thẩm Mộ Ca điều chỉnh tâm tình vô cùng hoàn hảo, nàng càng không thể nhìn ra khác thường.

“Mộ Ca, ta luôn cảm thấy hành trình đi Hải Xương lần này ngày càng kỳ lạ, ngay cả Nhị thúc cũng có chút khác thường.” Bây giờ gặp ai Diệp Phiêu Diêu đều không thấy yên tâm, chỉ có giai nhân bên gối là người kiên định nhất.

Thẩm Mộ Ca lý giải nhìn Diệp Phiêu Diêu một cái, lại gắp thêm thức ăn vào bát nàng. Hiện tại trong đầu người này toàn suy nghĩ chuyện gì, căn bản không cách nào ăn một bữa cơm ngon lành, mấy ngày liên tiếp đều mất tập trung đại khái qua loa vài đũa cho xong. Còn thế này, sợ tinh thần và cả thể lực suy kiệt mất.

“Trước hết nàng ăn hết cho ta. Ngày mai ta qua chỗ Khang Nguyên hỏi xem sao. Nếu cữu cữu đã biểu đạt thái độ, cộng thêm tầng quan hệ cùng Quý Vị Nhiên, chúng ta không cần sợ đầu sợ đuôi giống như trước.” Thẩm Mộ Ca ôn nhu nói, ý vị trong mắt lại rất rõ ràng, nhìn chằm chằm bát đũa Diệp Phiêu Diêu, nhìn nàng tự mình gắp thêm thức ăn mới dời tầm mắt.

“Tê, món ăn này?” Diệp Phiêu Diêu ăn xong, đang chuẩn bị gắp miếng nếp gà, nhưng khi đũa vừa tiếp xúc thì động tác dừng lại.

“Làm sao?” Thẩm Mộ Ca nghi hoặc cùng dừng đũa, theo tầm mắt Diệp Phiêu Diêu nhìn tới.

“Không phải trước giờ nàng không thích ăn cái này sao?” Thẩm Mộ Ca hiếu kỳ, bình thường Diệp Phiêu Diêu không bao giờ chạm món nếp gà.

“Bị khẩu bị của nàng lay cho ta.” Diệp Phiêu Diêu nở nụ cười, tầm mắt lại trở về dĩa nếp gà trên bàn.

“Mộ Ca, nàng xem.” Diệp Phiêu Diêu móc ngân châm ra, đâm thẳng vào dĩa nếp gà, đưa lên nhìn, quả nhiên biến sắc.

Mặt Thẩm Mộ Ca lập tức lạnh đi. Ở trong cung, thức ăn bị động tay động chân, ý vị thế nào đã quá rõ.

“Vũ Yến, cái này ngươi xử lý đi, phải điều tra cho cặn kẽ.” Gọi Vũ Yến tới, lệnh cho nàng lén lút điều tra, sau khi biết rõ người phía sau là ai mới phản kích.

Sắc mặt Thẩm Mộ Ca vẫn nghiêm túc như cũ, Diệp Phiêu Diêu lại giống như người không liên quan, chưa hết còn thòm thèm phẩm trà, vui vẻ hứng thú vì vừa rồi nhận ra thức ăn có độc. Bước đệm này tựa hồ không hề ảnh hưởng tâm tình nàng, mà còn kích thích nội tâm đang trầm trọng.

“Nàng còn yên tâm thưởng trà?” Thẩm Mộ Ca trừng mắt nhìn Diệp Phiêu Diêu, thấy nàng có vẻ không đem chuyện này để trong lòng, không nhịn được sẵng giọng.

Diệp Phiêu Diêu đậy nắp chén trà, chép miệng một cái, không sợ hãi điều mà Thẩm Mộ Ca lo lắng. Vốn Phi Diệp sơn trang ở biên quan là cao thủ dùng độc, có loại nào mà Diệp Phiêu Diêu chưa từng thấy? Đặc biệt là Tam gia - Dưỡng phụ của Quý Vị Nhiên, kỳ hiệp đệ nhất thiên hạ về chế độc. Thức ăn đầy bàn nhưng duy nhất nếp gà có độc, điều này giải thích mục tiêu của đối phương là Thẩm Mộ Ca, hơn nữa người này còn biết rõ nàng không thích nếp gà.

“Mộ Ca, ta cảm thấy hắn ở ngay bên cạnh chúng ta, hơn nữa khoảng cách rất gần.” Diệp Phiêu Diêu liễm lông mày, nghiêm túc nói.

Thẩm Mộ Ca đồng ý quan điểm của Diệp Phiêu Diêu, cho nên nàng mới ra lệnh Vũ Yến lặng lẽ điều tra, tránh đánh rắn động cỏ.

“Lẽ nào nàng chưa từng hoài nghi người nàng nhờ vả.”

Vẻ mặt Thẩm Mộ Ca cứng đờ, lập tức lắc đầu, không tin nói: “Không thể, từ nhỏ Vũ Yến đã theo hầu ta. Nhiều năm như vậy, ta tuyệt đối tin tưởng lòng trung thành của nàng. Trong cung, bất cứ người nào cũng có khả năng, riêng Vũ Yến, ta thật sự không tin.”

Diệp Phiêu Diêu không tranh chấp với Thẩm Mộ Ca, nàng nhìn xa xôi nheo mắt lại, lục tìm trong ký ức. Vừa nhắc nhở chỉ là lời chỉ dẫn, xác thực nàng có chút hoài nghi người bên cạnh Thẩm Mộ Ca nhưng không phải Vũ Yến. Người này giống Vũ Yến, hầu hạ bên cạnh Trưởng công chúa nhiều năm. Cũng chỉ như vậy mới hiểu rõ khẩu vị của Trưởng công chúa, mà tất nhiên bởi vì ở bên cạnh Trưởng công chúa mới biết luôn cả khẩu vị nàng thế nào.

Chỉ tiếc, khẩu vị Thẩm Mộ Ca thay đổi ‘Khó lường’. Từ trước tới giờ Trưởng công chúa luôn cẩn thận, thức ăn mỗi ngày dâng lên tuy nhiều nhưng ngoại trừ tâm phúc tuyệt đối, không ai có thể biết nàng thật sự yêu thích món gì. Bằng không, đĩa nếp gà không bị bỏ quên đến mức lạnh thấu lại được Diệp Phiêu Diêu vô tình đụng vào. Nếu không phải hôm nay tâm huyết dâng trào muốn ăn, chắc chắn đĩa nếp gà có độc này đã bị nhấn chìm theo năm tháng.

Không quá ba ngày, Mẫn nhị bị giải đến trước mặt Thẩm Mộ Ca. Thái độ hoàn toàn khác xưa, không còn hờ hững mà nhìn Trưởng công chúa bằng cặp mắt căm tức, không hề có biểu hiện ăn năn.

Thẩm Mộ Ca chưa bao giờ nghĩ người hạ độc là Mẫn nhi, giật mình nói: “Là ngươi sao Mẫn nhi?”

“Hừ, được làm vua thua làm giặc, ta không có gì muốn nói. Tùy tiện ngươi xử trí như thế nào.” Mẫn nhi cười lạnh, cũng không đưa lời biện giải. Ngẩng đầu nhắm mắt, chờ đợi tuyên án cuối cùng.

Diệp Phiêu Diêu ở một bên chếch môi không nói, âm thầm quan sát biểu hiện Mẫn nhi. Hứng thú nhìn bộ dáng anh dũng kiên quyết hy sinh của Mẫn nhi, nhưng nàng biết đây không giống hành động cá nhân, vì Mẫn nhi là người không có chủ kiến.

“Ngươi cảm thấy bổn cung sẽ để ngươi ung dung chết đi? Mẫn nhi, ngươi ở bên cạnh bổn cung nhiều năm, nên hiểu rõ, gây lỗi lầm sẽ có kết cục thế nào?” Thời điểm Thẩm Mộ Ca xử lý sự vụ thì lý trí phi thường tỉnh táo, khi Diệp Phiêu Diêu thấy Thẩm Mộ Ca như vậy cũng mê đắm không thôi. Lập tức ngồi thẳng, lẳng lặng lắng nghe Trưởng công chúa thẩm vấn.

Quả nhiên sắc mặt Mẫn nhi lập tức trắng xanh, con ngươi không tự chủ chuyển động thể hiện nội tâm đang sợ hãi. Nàng buồn bả nở nụ cười nói: “Chính vì ở bên cạnh ngươi nhiều năm, biết rõ người Hoàng gia không có cảm tình thật sự, càng không biết thương hại là cái gì.”

Dứt lời, không chờ mọi người phản ứng, cắn uống độc tự sát. Vũ Yến tiến lên xem xét, xác định nàng đã chuẩn bị sẵn, nếu mình không đúng lúc tra rõ, e sợ giờ này cũng phát độc thân vong.

“Công Chúa, nàng chết rồi!” Vũ Yến có chút ủ rũ, thật vất vả mới tra được manh mối, bây giờ đột nhiên bị đứt đoạn.

Thẩm Mộ Ca nhìn Diệp Phiêu Diêu một chút, sau đó phân phó Vũ Yến: “Ngươi xử lý thân thể Mẫn nhi sạch sẽ, tuyên bố ra bên ngoài nàng bạo bệnh đột tử.”

Chờ Vũ Yến rời đi, Thẩm Mộ Ca tới bên cạnh Diệp Phiêu Diêu, mới để lộ vẻ mặt nữ tử nhu nhược, si ngốc nhìn nàng.

“Phiêu Diêu, làm sao bây giờ, có người muốn mưu hại bổn cung.” Thẩm Mộ Ca giống hài tử đồi ăn kẹo đường, mở to đôi mắt vô tội nhìn Diệp Phiêu Diêu.

Sao Diệp Phiêu Diêu có thể buông tay? Đương nhiên mở rộng vòng tay ôm mỹ nhân vào ngực động viên, an ủi. Không nói hai lời, cúi đầu nhìn dáng vẻ đáng yêu điềm đạm của người mình yêu, thương tiếc: “Đúng là người không có mắt, dám mưu hại Trưởng công chúa. Nếu để ta biết là ai, nhất định cho hắn uống cốt huyết.”

Thẩm Mộ Ca cười hì hì, sốt sắng nói: “Phiêu Diêu, thì ra nàng thích ăn những thứ này, xem ra ta đã sơ sẩy khẩu vị của nàng.”

Diệp Phiêu Diêu cũng không ngốc, tiếp nhận lời nàng: “Vậy chưa sánh bằng Trưởng công chúa a, thiếu chút nữa trúng độc vì ăn nếp gà.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play