Biên tập: Nguyệt Mẫn

==============

Một tuần trước, máy bay tư nhân của Thẩm An đồ gặp tai nạn ở núi Omanhi, có người ở khu nghỉ dưỡng ở đó đã tận mắt nhìn thấy, mọi người gọi điện thoại cho cứu viện, còn tốt bụng đi thẳng đến hiện trường, vừa khéo bạn của Tạ Đặc cũng ở đó.

Sau khi nhận ra là Thẩm An Đồ, hắn điện thoại cho Tạ Đặc, Tạ Đặc để cho hắn hai chữ -------- mang đi.

Thế là khi đội cứu viện đến thì Thẩm An Đồ đã không thấy đâu nữa.

Ngày thứ hai, Thẩm An Đồ tỉnh lại từ sau cơn hôn mê, vì chấn động não nên mất đi ký ức, ngay cả tên mình là gì cậu cũng không nhớ được, không ai tin là cậu nói thật cả.

Bác sĩ chăm sóc cho cậu là Dương Vũ có nói với Tạ Đạc, bình thường thì chấn động sẽ gây ra chứng quên ngược, tức là bệnh nhân sẽ mất trí nhớ về những gì đã xảy ra trước và trong khi bị thương, nhưng không ảnh hưởng đến trí nhớ dài hạn trước đó.

"Vậy nên ý của anh là, cậu ấy đang nói dối sao?" Tạ Đạc hỏi, Dương Vũ cũng không dám khẳng định chắc chắn về điều đó.

Thế là Tạ Đạc đem theo một đám đàn em đi vào phòng bệnh, hắn cố ý muốn để Thẩm An Đồ nhìn rõ hoàn cảnh của mình, đừng có chơi mấy trò vớ vẫn không cần thiết như này nữa, nhưng khi hắn trông thấy tận mắt người kia thoi thóp yếu ớt trên giường bệnh, lại bắt đầu mềm lòng.

Thật ra Thẩm An Đồ không bị thương nặng, trừ trầy một chút da, thì nghiêm trọng nhất là não bị chấn động do va đập, vì vậy nên dẫn đến tim đập nhanh và buồn nôn cực kỳ khó chịu, trước khi Tạ Đạc đến cậu đã nôn một lần rồi.

"Còn nhớ tôi không?" Tạ Đạc ngồi trên chiếc ghế trước giường bệnh, quan sát Thẩm An Đồ một cách rất cẩn thận.

Đôi mắt đào hoa, sống mũi cao, bờ môi mỏng, dáng vẻ điển trai rất được các cô gái yêu thích, mà thật sự cậu cũng là một tay ăn chơi, mặc dù đã có vị hôn thê, nhưng mỗi lần đi tiệc Tạ Đạc chưa bao giờ thấy cậu đưa cùng một người phụ nữ đến dự.

Thẩm An Đồ rất nổi tiếng trong ngành, nhưng thủ đoạn tàn nhẫn hoàn toàn không giống với vẻ ngoài, chỉ cần có thể đạt được mục đích thì chuyện gì cũng làm, có tin đồn cậu trèo cao được cũng do dựa vào phụ nữ, vứt bỏ anh em thậm chí còn ép cho cha ruột đến chết để trở thành người đứng đầu mới của tập đoàn Thẩm thị.

Nhưng bây giờ, một con người tài ba giỏi giang như thế lại đang yếu ớt nằm trên giường bệnh, đầu quấn băng gạc, như chiếc bình hoa mai quý giá. Tạ Đạc đang suy nghĩ rốt cuộc là hắn nên thật nhẹ nhàng, hay thừa cơ bóp nát nó.

Thẩm An Đồ ngơ ngác nhìn sang hắn rồi lắc đầu thật nhẹ.

"Không nhớ thật à?" Tạ Đạc không nhìn ra chút sơ hở nào từ cậu.

Tại sao Thẩm An Đồ lại giả vờ mất trí nhớ? Mà cái này cũng không quan trọng, mặc dù về khía cạnh làm ăn thì nhà họ Thẩm và nhà họ Tạ hay có tranh chấp, nhưng cá nhân hai người họ cũng không có thù oán gì lớn cả, Tạ Đặc sẽ không ép cậu cái gì, quá lắm bán rẻ chút tình cảm cá nhân, ép cậu bỏ vài đơn làm ăn mà thôi.

Tạ Đạc nghĩ không ra, nhưng cũng không muốn tha cho cậu dễ dàng như vậy. Một ý nghĩ không chính đáng nào đó đã dằn xuống đáy lòng tận mười năm nay chợt nảy lên, hắn lại lắc đầu với cậu rồi nói: "Anh là Tạ Đạc, là bạn trai em."

Trong phòng bệnh lặng ngắt như tờ, bầu không khí đột nhiên trở nên ngưng đọng.

Căn phòng VIP lớn như vậy, trừ Tạ Đạc và Thẩm An Đồ, thêm vài vị bác sĩ tổng cộng sáu người, còn lại đều là lính của hắn cả, tất cả mọi người đều nghe thấy Tạ Đạc đang làm nhục Thẩm An Đồ.

Cưỡi ngựa xem hoa, bình thường cậu Thẩm coi phụ nữ như đồ chơi giờ lại bị Tạ Tạc xem như 'bạn gái', nếu Thẩm An Đồ không mất trí nhớ, e rằng giờ đã lao ra khỏi giường đòi sống chết với Tạ Đạc rồi.

Nhưng thật ra Thẩm An Đồ lại khôn phản ứng gì cả, đôi mắt cậu mở to dường như không cách nào tập trung được nhìn Tạ Đạc mấy giây, sau đó nói nhẹ một câu -------

"Em đau đầu."

Không đợi Tạ Đạc phản ứng lại, cậu đã nhắm mắt ngủ mê man.

Đã ba ngày kể từ khi Tạ Đạc vào bệnh viện thăm cậu, vì sau khi Thẩm An Đồ 'mất tích', tập đoàn Thẩm thị rối loạn cả lên, dẫn đến giới kinh doanh trong thành phố Z cũng bị ảnh hưởng.

Sau đó Thẩm An Đồ đã đỡ hơn rát nhiều, lúc Tạ Đạc đến phòng bệnh của cậu, còn thấy cậu đang đùa với một cô y tá.

Tạ Đạc đứng ngoài gõ cửa một cái, y tá vội vàng cúi đầu lúng túng ra khỏi phòng bệnh, lúc hai người lướt qua, Tạ Đạc đã nhớ bản tên trên ngực áo của cô.

"Anh đến rồi à?" Thẩm An Đồ ngồi trên giường chào hỏi Tạ Đạc, tinh thần có vẻ rất khá.

Cậu mặc bộ đồng phục trắng xanh trong bệnh viện, mái tóc ngắn mềm mềm dính lên mặt, nhìn vừa trong sáng lại vừa ngân thơ, giống như cậu chàng sinh viên vừa tốt nghiệp.

Lần này Tạ Đạc đến một mình, hắn đi vào rồi đóng cửa lại, ngồi xuống ghế sa lon cạnh giường bệnh: "Có nhớ rõ anh là ai không?"

"Nhớ mà, anh là Tạ Đạc." Thẩm An Đồ gật đầu.

Tim Tạ Đạc thịch một cái, còn đang định hỏi thêm thì lại nghe cậu nói: "Bạn trai của em."

Khi Thẩm An Đồ nói câu này vẻ mặt cậu rất an nhiên, nhưng Tạ Đạc lại không quen kịp, hắn liếc sang chỗ khác, giả vờ thích thú với đĩa hoa quả đặt bên giường của cậu: "Mấy ngày nay đã đỡ hơn nhiều chưa?"

Thẩm An Đồ trả lời: "Đỡ nhiều lắm, có điều đầu cứ đau mãi, bác sĩ nói như vậy cũng bình thường, kết quả kiểm tra cho thấy không có gì trở ngại cả, vài ngày nữa sẽ ổn thôi, nhưng mà..."

Tạ Đạc ngẩng đầu: "Nhưng cái gì?"

"Nhưng chỉ sợ ký ức sẽ không khôi phục ngay được." Thẩm An Đồ buồn bã nói: "Anh có thể nói vài chuyện liên quan đến em được không? Bây giờ em vẫn không biết mình tên gì, em hỏi bác sĩ và y tá, ai cũng nói vì thỏa thuận nên không được tiết lộ, chỉ biết em họ Thẩm."

Ánh mắt Tạ Đặc rơi xuống ghi chép phía cuối giường, thậm chí một cái tên cũng không được viết lên.

Tạ Đạc nghĩ nghĩ, kéo chiếc ghế đến ngồi cạnh giường bệnh của cậu: "Em tên là Thẩm An Đồ, năm nay 27 tuổi, mồ côi cha mẹ, mẹ em là Thẩm Lệ Quân bà đã nuôi em đến khi tốt nghiệp trung học, sau đó không may qua đời vì tai nạn xe. Cha em đã có gia đình riêng của mình rồi, luôn tạo điều kiện cho em học xong đại học, đã qua đời hai năm trước. Năm em 24 tuổi thì trở về sau khi du học xong, mấy năm nay làm phiên dịch tự do."

Thấy Thẩm An Đồ không có thắc mắc gì, Tạ Đạc lại nói tiếp: "Anh và em là bạn học thời cấp 3, chúng ta đã yêu nhau từ khi đó rồi, sau này em ra nước ngoài chúng ta vẫn giữ liên lạc, đến bây giờ em lại ở bên anh, tình cảm rất tốt."

Giọng Tạ Đạc rất trầm thấp, hơi thở bình ổn, nhả chữ rõ ràng, mang theo khí thế của một người bề trên không cách nào nghi ngờ được, phối với tướng mạo điển trai của hắn, Thẩm An Đồ không khỏi tò mò về thân phận của Tạ Đạc, thế là cậu cũng hỏi.

"Anh làm cho tập đoàn Tạ thị." Tạ Đạc nói chuyện rất mập mờ.

"Chắc là quản lý cấp cao nhỉ? Quản lý chi nhánh hả anh?" Thẩm An Đồ hỏi.

"Ừ." Tạ Đạc trả lời mà mặt không đổi sắc.

Thẩm An Đồ gật đầu, lấy một quả cam từ dĩa trái cây bên cạnh giường, vỏ cam sần sùi, cậu bóc mấy lần vẫn bị trượt, đang định bóc tiếp thì cam đã bị người ta lấy đi, lột vỏ chia ra vừa vặn bốn múi rồi đặt lên tay Thẩm An Đồ.

Thẩm An Đồ lại đưa cam sang: "Cho anh ăn này."

Tạ Đạc thoáng sửng sốt, im lặng nhận lấy, năm một nửa lại đưa cho Thẩm An Đồ. Cậu ăn hết nửa phần còn lại rất tự nhiên, Tạ Đạc đưa tay lấy vỏ quýt vứt vào thùng rác ở bên cạnh.

Thẩm An Đồ nhai đến múi cuối cùng, đột nhiên nhả hột ra, còn đang định cúi người nhả hộ vào thùng rác dưới giường, đột nhiên một bàn tay đưa đến, lòng bàn tay mở ra đặt lên cằm của cậu.

Thẩm An Đồ vẫn giữ động tác quay người, ngẩng đầu nhìn về phía Tạ Đạc, trong mắt cậu là sự nghi hoặc.

Tạ Đạc nhìn chằm chằm hàng lông mi thật dài của cậu, vẫn bình tĩnh mà nói: "Không muốn nhả hột à?"

"Oh..." Thẩm An Đồ he hé môi, đưa hạt ra, dùng đầu lưỡi đẩy nó xuống bàn tay của Tạ Đạc.

Đầu lưỡi đỏ đỏ nhanh chóng rụt về, ánh mắt Tạ Đạc cứ thế dừng trên cánh môi của Thẩm An Đồ, sau đó nhìn hạt cam trên tay có dính nước bọt của cậu, nó làm ướt lòng bàn tay hắn.

Rõ ràng Thẩm An Đồ cũng nhìn thấy, cậu lúng túng rút chờ khăn giấy sang đưa cho hắn, vừa nói cảm ơn lại vừa nói xin lỗi.

Tạ Đạc vứt hạt đi, lấy khăn giấy lau tay: "Không cần đâu."

Thẩm An Đồ lắc đầu: "Không phải em nói cái này, em xin lỗi là vì em đã quên anh, xin lỗi."

Vì để quan sát vẻ mặt của Thẩm An Đồ nên Tạ Đạc mới ngồi gần đến như vậy, nhưng đến tận bây giờ, hắn chỉ thấy sự phiền muộn và khó xử trên khuôn mặt ấy, thật sự không có một chút vết tích nào đang ngụy trang, Thẩm An Đồ của hiện tại hoàn toàn rất khác với Thẩm Lẫm trong trí nhớ của hắn.

Đến hôm nay Tạ Đạc còn nhớ ---- Sau khi Thẩm An Đồ về nước, lần đầu họ gặp nhau là trong một buổi tiệc, Thẩm An Đồ ôm một người con gái cười cười nói nói, lúc thoáng thấy hắn, thậm chí một ánh mắt cậu còn không cho được.

Thế mà hiện tại, Thẩm An Đồ lại ngoan ngoãn dịu dàng ngồi trước mặt hắn, nhận người bạn trai Tạ Đạc này, lột cam cho hắn, ăn hết phần còn lại, khoắc cằm lên đầu ngón tay hắn rồi nhả hạt ra...

Trái cổ Tạ Đạc giật giật, hắn làm bộ nhìn đồng hồ rồi sau đó nói với cậu: "Còn muốn hỏi gì nữa không?"

Thẩm An Đồ biết hắn phải đi: "Một chuyện cuối cùng, khi nào em xuất viện được?"

Tạ Đạc đứng lên cúi đầu nhìn cậu: "Hai ngày nữa, anh sẽ đến đón em."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play