Phù Bình cười, cười không ra tiếng, cười quỷ dị, cười đau lòng.
“Ta muốn ngươi, ăn nó”. Phù Bình dứt lời, trong lòng bàn tay xuất hiện một viên thuốc màu đen.
Mạc Ly liếc nhìn Phù Bình, chỉ là liếc nhìn một cái, cũng không tìm tòi nghiên cứu xem đây là thuốc gì, nhận lấy liền cho vào miệng nuốt xuống.
“Nói đi, nàng ở đâu? !” Mạc Ly nhìn Phù Bình trầm giọng hỏi.
Phù Bình ngây ngẩn cả người, hoàn toàn ngây ngốc ở đó, ngơ ngẩn nhìn Mạc Ly, nhắm chặt mắt lại, hít một hơi dài. Hít sâu một luồng không khí, lại chậm rãi mở mắt ra, sau đó lộ ra một nụ cười buồn bã: “Ngươi lại một ngụm mà nuốt xuống như thế? Vì nàng ta mà ngươi có thể làm đến mức như vậy?” Phù Bình tinh tường nghe được, tâm của mình, dường như có tiếng vỡ vụn gì đó rất nhỏ. Tâm, đau quá, đau quá. “Ngươi đã tuyệt tình như thế, thì cũng đừng có trách ta!” Phút chốc khuôn mặt Phù Bình trở nên vặn vẹo, trừng lớn đôi mắt đỏ au cắn ra từng chữ. Mạc Ly nhíu mày, nhìn Phù Bình khác thường trước mắt, không biết nàng ta muốn làm gì.
“Ha ha ha ha ha..”. Phù Bình bỗng nhiên cười như điên, cười bừa bãi, cười đắc ý, “Mạc Ly ơi là Mạc Ly, ngươi đa mưu túc trí, vô cùng lớn mạnh, nhưng ngươi cũng có hôm nay. Ngươi có biết ngươi ăn cái gì không? Là như ý hoàn! Là như ý hoàn nha! Ha ha ha ha, có máu của ta, ngươi ăn vào rồi ngươi sẽ chỉ một lòng một dạ yêu ta, hoàn toàn quên đi tiểu tiện nhân kia”.
Nháy mắt sắc mặt Mạc Ly trở nên tái nhợt, lập tức vận công muốn phun viên thuốc đã ăn vào kia ra, nhưng viên thuốc ấy đã tan, không còn thấy tung tích.
“Tiểu tiện nhân kia, cướp đi tất cả những thứ vốn nên thuộc về ta. Nàng ta làm cho ta thống khổ vạn phần, ta muốn nàng ta phải nếm đủ loại thống khổ mà ta đã từng chịu”. Vẻ mặt Phù Bình vô cùng dữ tợn nhìn khuôn mặt tái nhợt của Mạc Ly, “Ta sẽ để ngươi tự mình giết nàng ta, làm cho nàng ta chết không có chỗ chôn, hồn phi phách tán, vĩnh viễn không thể siêu sinh!”
Tiếng cười điên cuồng của Phù Bình vang vọng khắp phòng, truyền ra bên ngoài, kinh động mọi người.
“Chỉ sợ ngươi không thể như nguyện, trước đó, ta sẽ khiến ngươi chết không có chỗ chôn, lại hồn phi phách tán”. Ngoài cửa truyền đến một giọng nói nhẹ nhàng, nhưng trong giọng nói lại mang theo tức giận khiến người ta run rẩy. Nhật Nguyệt Nhiêu vẻ mặt bình tĩnh đứng ở cửa nhìn Phù Bình hết cười điên cuồng rồi lại đến thống khổ ở kia.
Đám người Diệp Vân cũng đều chạy tới, bước vào phòng đều lạnh lùng nhìn Phù Bình gần như điên cuồng kia.
“Vậy sao? Không muốn mạng sống của sâu róm tinh kia nữa sao?” Phù Bình xoay người về phía mọi người cười lạnh, chậm rãi lui về sau, đến bên cạnh Mạc Ly. Muốn kéo dài thời gian, phải mất một khoảng thời gian nữa dược hiệu mới phát tác.
“Cùng với để cho Mạc Ly thay lòng đổi dạ rồi tự mình giết nàng, không bằng để cho nàng ấy tự mình chết đi”. Nhật Nguyệt Nhiêu mỉm cười như hoa, nụ cười tà mị khiến tâm trí người ta như lạc lối. Chậm rãi, hai tay Nhật Nguyệt Nhiêu nhoáng lên trong không khí, một đôi song kiếm cong như ánh trăng xuất hiện trong tay hắn. Đôi môi đỏ mọng khẽ hé, tiếng nói ma mị: “Có điều, trước đó, ta sẽ khiến ngươi sống không bằng chết”. Nụ cười tuyệt mỹ chậm rãi nở rộ trên khuôn mặt Nhật Nguyệt Nhiêu, giống như một đóa hoa mạn châu sa câu hồn đoạt phách, ăn mòn lòng người.
Phù Bình cảm thấy sống lưng lạnh lẽo, Nhật Nguyệt Nhiêu trước mắt khiến nàng cảm thấy áp bách mà sợ hãi, lại khiến nàng sinh ra một cảm xúc muốn lập tức chạy trốn. Muốn chạy trốn khỏi áp lực khủng bố này. Nàng tuyệt đối tin tưởng tên yêu quái Nhật Nguyệt Nhiêu này có thể khiến mình hối hận vì đã sinh ra trên đời.
Đám Diệp Vân cũng cảm nhận được uy áp kinh khủng này, đều hơi nhíu mày âm thầm kinh hãi thực lực của yêu quái tuấn mỹ này.
“Ngươi cho là ngươi có thể giết được ta?” Phù Bình cố nén sợ hãi trong lòng, cất tiếng cười to, “Ngươi có thể nhẫn tâm xuống tay giết chết Mạc Ly mà ngươi quan tâm nhất? Phải biết rằng hắn đã ăn như ý hoàn của ta, sẽ yêu ta sâu đậm, cho dù có liều mạng hắn cũng sẽ bảo vệ ta, bảo vệ ta”.
Mà vẻ mặt Nhật Nguyệt Nhiêu vẫn lạnh lùng như trước, sát khí khủng bố không hề suy giảm. Vẻ mặt băng lãnh nhìn Phù Bình không nói gì.
“Dược hiệu đã phát tác”. Trên mặt Phù Bình lộ ra một nụ cười chiến thắng, lui dần về phía sau, lo lắng xoay người, nở nụ cười rực rỡ với Mạc Ly: “Mạc Ly, có người muốn muốn giết ta, muốn giết người mà chàng yêu nhất, chàng nói xem, nên làm cái gì mới tốt đây?”
Phù Bình vừa đắc ý vừa ngoan độc nói, nhưng lại không hề thấy Nhật Nguyệt Nhiêu có vẻ mặt như nàng mong ước. Nhật Nguyệt Nhiêu khóe miệng lộ ra một nụ cười quỷ dị, tiếng nói tựa như quỷ mị, nhẹ nhàng nói: “Mạc Ly, ngươi nói xem, nếu có người muốn lấy tính mạng của người ngươi yêu, ngươi nên làm cái gì bây giờ?”
Trầm mặc, trong phòng vô cùng yên lặng. Yên lặng làm cho người ta bỡ ngỡ.
“Đương nhiên là hủy diệt”. Tiếng nói lạnh như băng của Mạc Ly vang lên trong phòng, “Hủy diệt toàn bộ”.
Trên mặt Phù Bình lộ ra nụ cười đắc ý: “Ha ha, ngươi có nghe hay không? Ngươi có thể ra tay với Mạc Ly mà ngươi quan tâm nhất sao? Ngươi dám giết ta, Mạc Ly sẽ khiến cho ngươi sống không bằng chết trước!”Phù Bình trừng mắt Nhật Nguyệt Nhiêu, cay nghiệt nói.
“Vậy sao?” Nhật Nguyệt Nhiêu vẫn cười đến tà mị như trước, trong giọng nói không hề có một tia gợn sóng.
“Hừ!” Phù Bình hừ lạnh một tiếng, còn muốn nói gì đó, lại bị tiếng nói sau lưng chặn lại.
“Lạc Y ở đâu?” Một giọng nói lạnh như băng tựa như thanh kiếm đâm vào trái tim Phù Bình, khiến nàng đau đớn đứng ngây ngốc nơi đó, quên mất cả suy nghĩ, quên luôn cả hô hấp.
Diệp Vân nhẹ nhàng thở phào, may quá, Mạc Ly hình như cũng không có bị mất đi tâm tính. Nhật Nguyệt Nhiêu nở nụ cười như hoa mạn châu sa, đứng ở đó lẳng lặng nhìn Phù Bình đang thất hồn lạc phách.
Phù Bình chậm rãi, chậm rãi xoay người lại, nhẹ nhàng ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào Mạc Ly, tiếng nói run rẩy: “Chàng, chàng không có ăn thuốc kia?”
“Ăn ! !” Mạc Ly nhàn nhạt trả lời, trong giọng nói không hề có chút độ ấm nào, “Nhưng, trái tim của ta đã dành toàn bộ cho Lạc Y. Cho dù đã ăn, cũng không hề có bất kỳ tác dụng nào”.
Đôi con ngươi Phù Bình dần dần phóng đại.
Tâm, đã cho người khác toàn bộ…
Một giọt huyết lệ đỏ tươi, im lặng chậm rãi chảy ra khóe mắt Phù Bình.
Một giọt, một giọt, nhẹ nhàng rơi xuống mặt đất, như một đóa hoa máu xinh đẹp mà yêu dã.

Mọi người im lặng, lẳng lặng nhìn một màn trước mắt.
Mộng Tuyết hơi há miệng, cứ như vậy nhìn Phù Bình trước mặt, một cảm giác đau lòng dâng lên. Chẳng biết tại sao, Mộng Tuyết cũng có chút đau lòng, thậm chí trong lòng còn có chút đồng tình với đồng loại này.
“Lạc Y ở đâu?” Giọng nói lạnh lùng của Mạc Ly tựa như xát thêm muối vào vết miệng vết thương của Phù Bình.
“Nàng ở đâu?” Phù Bình bi thương nở nụ cười, trong nháy mắt tựa như mất đi linh hồn, nhẹ nhàng lẩm bẩm, “Đúng vậy, nàng ở chỗ nào?”
“Ngươi nói nếu ta ăn viên thuốc đó sẽ nói cho ta, hiện tại ta đã ăn. Nói đi, nàng ở đâu?” Giọng nói Mạc Ly không hề có chút độ ấm.
“Còn nhớ lần đầu chúng ta gặp gỡ, mái tóc trắng như tuyết của chàng tung bay trong không trung”. Phù Bình thì thào mở miệng, si ngốc nhìn vẻ mặt băng lãnh của Mạc Ly.
“Nàng ở đâu?”Mạc Ly cụp mắt xuống, đè nén lo lắng trong lòng trầm giọng hỏi.
“Chàng còn nhớ con sông lần đó ta hẹn chàng đến ngắm đom đóm không?” Phù Bình mắt điếc tai ngơ với câu hỏi của Mạc Ly, vẫn tự mình thì thào lẩm bẩm.
Mạc Ly nhíu mày muốn nói gì đó, Nhật Nguyệt Nhiêu lại nhẹ nhàng lắc đầu với Mạc Ly, ý bảo hắn không nên hành động thiếu suy nghĩ. Diệp Vân lập tức liền dùng thần thức nói trong đầu Mạc Ly: “Đừng kích thích nàng ta, để cho nàng nói. Nếu không sẽ thực sự không tìm được Lạc Y. Nóng vội sẽ bị loạn”.
Mạc Ly hít sâu một hơi, nhìn Phù Bình, thản nhiên nói có lệ: “Nhớ”.
“Nhưng mà, chàng lại không tới”. Trong mắt Phù Bình hiện lên thống khổ, “Chàng không tới, chàng cũng không biết ta tìm chàng là vì cái gì. Ta đã chờ chàng ở đó, đợi chàng ba ngày ba đêm, nhưng mà, chàng vẫn không hề tới”.
“Vậy ngươi là vì cái gì?” Mạc Ly nhẫn nại hỏi.
“Ta chưa bao giờ múa vì ai, cũng chưa bao giờ vì ai mà ca hát”. Trên mặt Phù Bình hiện lên nụ cười dịu dàng, ánh mắt dần dần trở nên mê man, si ngốc nhìn về phía trước, dường như xuyên qua nơi đây nhìn về một nơi xa xôi nào đó, “Ngày đó, ta nghĩ sẽ vì chàng mà múa một khúc. Sau đó nói cho chàng biết, tâm ý của ta. Cho dù, chàng không yêu ta, ta cũng muốn ở bên cạnh chàng một đời một kiếp. Như vậy, là đủ rồi”.
Mạc Ly trầm mặc lại, cũng không tiếp tục hỏi.
“Ta muốn vì chàng mà múa một lần đầu tiên cũng là một lần cuối cùng. Sau đó, ta sẽ nói cho chàng biết nàng ta ở đâu”. Phù Bình cười, cười tan nát cõi lòng. Hi vọng cuối cùng trong nháy mắt tan biến, tâm, cứ như vậy rơi xuống vỡ vụn, lại không còn cách nào khôi phục.
Trong phòng, tâm tình mọi người bỗng nhiên trở nên nặng nề. Đột nhiên cảm thấy, cửu mệnh mèo yêu trước mắt này là đáng buồn, đáng thương cùng đang tiếc như thế.
Phù Bình nhẹ vung ống tay áo, dáng người uyển chuyển bắt đầu chuyển động. Khiến mọi người trong phòng ngây ngẩn cả người. Lại có một kỹ thuật nhảy tuyệt vời đến như vậy.
Tiếng hát ưu thương như tiếng trời vang vọng trong phòng, khiến tất cả mọi người như bị kiềm giữ.
“Một, tốt nhất là không gặp, không gặp sẽ không yêu.
Hai, tốt nhất đừng quen biết, không quen chẳng tương tư.
Ba, tốt nhất không làm bạn, không bạn sẽ chẳng nợ nhau.
Bốn, tốt nhất là không thương, không thương làm sao nhớ.
Năm, tốt nhất chưa từng yêu, không yêu thì sẽ chẳng bao giờ chia tay.
Sáu, tốt nhất không có quan hệ gì, đã không quan hệ hà cớ phải gặp nhau.
Bảy, tốt nhất không gây lỗi lầm, như vậy không cần phụ rẫy.
Tám, tốt nhất không hứa hẹn để người khỏi mang lòng chờ đợi.
Chín, tốt nhất không phụ thuộc, như vậy chẳng sinh ra dựa dẫm.
Mười, tốt nhất nữa là không tình cờ gặp mặt, mãi mãi không ở bên nhau.
…Nhưng vừa gặp được, liền vừa hiểu. Có gặp không gặp khác gì nhau? Đành cùng người quyết ý đoạn tuyệt, tránh một lúc thương nhớ đến sống chết…”
(Bài hát: Tương tư thập giới)
Tiếng hát đau thương vang vọng khắp phòng, vọng sâu vào trái tim mỗi người.
“Mạc Ly, Mạc Ly, Mạc Ly!” Phù Bình chảy huyết lệ, nhìn Mạc Ly, thâm tình mà dồn dập gọi ba tiếng.
“Ta, ở đây”. Mạc Ly trong lòng nặng nề, phức tạp nhìn dáng vẻ si tình của Phù Bình, nhẹ nhàng đáp lại nàng. Chẳng lẽ nói, là mình mắc nợ nàng? Chẳng lẽ nói, kỳ thực mọi chuyện không cần phải đi đến bước này?
“Ta yêu chàng, nhưng mà, ta thà rằng không yêu”. Phù Bình cười rơi lệ, “Nhưng, lòng có thể khống chế được sao?”
Mạc Ly há miệng, muốn nói gì đó, nói đến bên môi, lại một tiếng cũng không phát ra.
Đột nhiên, Phù Bình trừng lớn con ngươi, tất cả lời lẽ như nghẹn lại trong yết hầu. Đứng không vững liền ngã xuống đất.
Mọi người kinh ngạc, không rõ mèo yêu trước mắt là bị làm sao .
“Sông đom đóm, sông đom đóm ~~” Phù Bình dường như đã dùng toàn bộ sức lực còn lại khó khăn hô lên mấy chữ, ánh mắt nhìn thật sâu vào Mạc Ly, dường như muốn khắc sâu hình ảnh của hắn vào trong mắt, khắc sâu trong lòng.
Ánh mắt Phù Bình dần dần rời rạc, Mạc Ly trừng lớn con ngươi, xông lên đỡ lấy thân mình Phù Bình: “Nàng ở đâu? Nàng đang ở đâu?” Mạc Ly kinh hãi, yêu khí của Phù Bình cũng từ từ yếu bớt, sinh mệnh như đang bị xói mòn.
Nhưng, Phù Bình chậm rãi nhắm nghiền hai mắt, lại không còn cách nào trả lời vấn đề của Mạc Ly.
Phù Bình cứ như vậy chết đi …
“Đáng chết! !” Mạc Ly nháy mắt trong lòng trở nên cuồng loạn, hơi thở quanh thân cũng trở nên điên cuồng. Ra sức lắc thân thể đã không còn sự sống của Phù Bình, điên cuồng hét lên, “Nói cho ta biết, nói cho ta biết, nàng ở đâu? Nói đi”.
Diệp Vân lại từ từ tiến lên, nhìn cửu mệnh mèo yêu Phù Bình đang nhắm chặt mắt, nhẹ nhàng thở dài. Một nữ nhân thật đáng thương. Mộng Tuyết vẻ mặt đau thương đi lên, có chút khóc nức nở nhìn Mạc Ly nói: “Đừng lắc nữa, ngươi thật sự là không hề hiểu nàng. Rất quá đáng, nàng đã chết ngươi còn làm như vậy! Mà nàng ấy còn liều mạng nói đáp án cho ngươi đấy”.
“Cái gì?” Mạc Ly ngơ ngẩn, ngẩng đầu khó tin nhìn Mộng Tuyết.
“Lời cuối cùng của nàng không phải là đã nói cho ngươi biết là ở đâu rồi sao? Ngươi đúng là kẻ lãnh khốc. Cho đến lúc chết, nàng ấy vẫn không đành lòng để ngươi thống khổ”. Giọng nói Mộng Tuyết mang theo một chút nức nở, chậm rãi ngồi xổm xuống, nhìn khuôn mặt nhuộm đỏ huyết lệ của Phù Bình. Lòng chợt cảm thấy hoảng sợ, Mộng Tuyết nhẹ nhàng ôm lấy ngực mình.
“Tiểu Tuyết..”. Diệp Vân nhẹ nhàng xoa hai vai Mộng Tuyết.
“Phu quân, ô ô..”. Mộng Tuyết cũng không còn khống chết được tâm trạng của mình nữa, xoay người nhào vào trong lòng Diệp Vân khóc lớn, vuốt lên ngực mình nói, “Ở đây đau quá, đau quá”.
Diệp Vân nhẹ nhàng thở dài một tiếng, không biết nên an ủi thế nào mới tốt.
“Nàng ta chết có chút kỳ quái”. Lạc Tâm Hồn nhíu mày nhìn Phù Bình đột nhiên chết đi, nói nhỏ một câu.
“Bây giờ không phải là lúc suy nghĩ những điều này”. Nhật Nguyệt Nhiêu lạnh lùng nói, “Đi, bây giờ chúng ta đến sông đom đóm ngay”.
Vẻ mặt Mạc Ly phức tạp, nhìn Phù Bình trong lòng một lúc lâu không động đậy.
“Mang theo nàng đi, mang nàng đến nơi mà các ngươi hay tới”. Lúc này, Diệp Vân chậm rãi mở miệng.
Mạc Ly ngơ ngẩn nhìn người trong lòng, sau một lúc lâu mới khẽ thở dài. Ôm lấy Phù Bình trong lòng không còn một chút nhiệt độ đứng dậy: “Đi thôi”.
Trong bóng đêm, một loạt Phi Vũ thú bay lên cao, hướng về sông đom đóm cách đó không xa. Mộng Tuyết cùng Diệp Vân ngồi chung một Phi Vũ thú, Mộng Tuyết ôm chặt lấy thắt lưng Diệp Vân, trong lòng cảm thấy cay đắng lạ thường.
“Dừng, cũng không phải là người thân hay bạn bè ngươi chết, ngươi khóc thương như vậy làm gì?” Bạch Hổ ngồi xổm trên vai Diệp Vân nhìn Mộng Tuyết vẫn mang theo vẻ mặt bi thương, khinh thường hỏi.
“Ngươi biết cái gì? !” Mộng Tuyết bỗng nhiên rống giận thét lên, chỉ là trong giọng nói vẫn ẩn ẩn có tiếng nức nở, “Không ai hiểu nàng ấy, tất cả các ngươi đều không hiểu nàng ấy. Ngươi là đồ trư, đồ con lợn!”
Bạch Hổ bỗng chốc bị dọa sợ, liền không lên tiếng nói gì nữa. Diệp Vân thở dài trong lòng, tình yêu, có lúc ích kỷ, mà có lúc lại rất vô tư. Thà rằng mất đi tính mạng của mình cũng muốn để cho người mình yêu vui vẻ. Bởi vì thế giới của tình yêu, quá nhỏ, chỉ có thể chứa được hai người, nhiều hơn, liền chật chội.
Trong bóng đêm, Phi Vũ thú cấp tốc bay.
Một con sông dưới ánh trăng có màu bạc lấp lánh trong bóng đêm vô cùng chói mắt.
Phi Vũ thú chậm rãi hạ xuống.
Mạc Ly ôm Phù Bình đã không còn hô hấp từ từ đi tới bờ sông, mọi người lẳng lặng theo sau.
“Nàng thích nhất chính là con sông này”. Mạc Ly nhẹ nhàng nói, sau đó cẩn thận nhẹ nhàng đặt nàng lên trên mặt nước, ý niệm khẽ động, ngón tay vung lên, khiến thi thể Phù Bình trôi nổi trên mặt nước.
“Vậy chôn cất ở chỗ này đi”. Mộng Tuyết đau thương nhìn Phù Bình nổi trên mặt nước.
Mạc Ly thở dài một hơi, ngón tay vung lên, thi thể của Phù Bình chậm rãi chìm xuống, chìm xuống, cho đến khi không còn thấy nữa.

Vĩnh viễn ngủ say dưới đáy sông.
Một làn gió đau thương nhẹ thổi qua. Thổi bay quần áo của mọi người.
Phù Bình, đã không còn.
“Lạc Y ở gần nơi này?” Diệp Vân quay đầu tra xét mọi nơi. Ngoại trừ cây cối cùng nham thạch, không còn thấy gì khác nữa.
“Ở phía trước”. Mạc Ly bỗng ngẩng đầu, chạy thẳng về phía trước
Mọi người theo sát ở phía sau, Mộng Tuyết quay đầu lại nhìn sâu vào mặt nước, sau đó cũng xoay người rời đi. Ánh mắt Mạc Ly trở nên nóng bỏng, hắn nhớ rất rõ ràng, đằng trước có một cái hầm! Lạc Y nhất định là bị giam ở nơi đó.
Cảnh vật xung quanh rất nhanh lùi về phía sau, Mạc Ly phi tựa như xông về phía trước.
Lạc Y, Lạc Y! Mạc Ly càng lúc càng thở hổn hển. Căn hầm đã xuất hiện trước mắt.
Cấm chế trên cửa bị Mạc Ly phá hỏng, đá bay cửa, Mạc Ly xông vào trong.
Tất cả vắng vẻ.
Mạc Ly ngây người nhìn chằm chằm vào người mà mình ngày đêm mong nhớ đang co mình nằm trong góc phòng. Nghe được động tĩnh, Trình Lạc Y ho khan ngẩng đầu lên.
Phút chốc, Trình Lạc Y chậm rãi trừng lớn con ngươi.
“Lạc Y, ta, tới”.Mạc Ly nhìn chăm chú vào người con gái trước mặt, chậm rãi cẩn thận từng li từng tí tới gần .
Lệ, bỗng chốc không tiếng động chảy trên mặt Trình Lạc Y.
Không có quên, Mạc Ly không quên mình. Không giống như lời mèo yêu nói Mạc Ly sẽ quên mình, sẽ đích thân giết mình. Không có!
Mạc Ly tiến lên ôm chặt Trình Lạc Y vào trong lòng.
“Khụ, khụ” Trình Lạc Y không chịu nổi sức nặng, bắt đầu kịch liệt ho khan.
“Lạc Y!” Lúc này, Mạc Ly mới hồi thần lại, kiểm tran thân thể Lạc Y từ trên xuống dưới. Liền thấy những vết thương bầm tím cùng những vệt máu đã khô, tim Mạc Ly như ngừng một nhịp.
“Mèo yêu lại có thể ra tay nặng như vậy!”Mạc Ly nhíu mày, tức giận lại dâng lên trong lòng.
“Khụ, khụ, chỉ cần có thể gặp lại ngươi, tất cả đều không quan trọng”. Trình Lạc Y cười yếu ớt, rúc người vào lòng Mạc Ly.
“Trình Lạc Y, phun chậc, nói liền một hơi, lại còn buồn nôn như thế”. Tiếng nói giễu cợt của Diệp Vân chen vào giữa hai người.
“Diệp Vân!” Trình Lạc Y kinh hoảng ngẩng đầu, liền thấy vẻ mặt trêu chọc của Diệp Vân, có chút lắp bắp nói, “Cậu, cậu ở đây?” Cũng khó trách Trình Lạc Y trở nên lúng túng như vậy, đơn giản là bởi ở trong mắt Diệp Vân Trình Lạc Y vẫn là một người theo chủ nghĩa phụ nữ mạnh mẽ rời xa đàn ông.
“Chúng ta đều ở đây, chỉ là người nào đó trong mắt chỉ có một mình hồ ly, nên không nhìn thấy chúng ta mà thôi”. Diệp Vân nhạo báng, tiến lên kiểm tra thương thế của Trình Lạc Y, nhìn có chút kinh hãi, “Chậc, mèo yêu này đúng là hận cậu tận xương nha, đánh gãy cả xương chân cậu rồi này”. Diệp Vân nói, từ trong túi trữ vật lấy ra thuốc trị thương, nhét vào miệng Trình Lạc Y.
Nhật Nguyệt Nhiêu đi đến, ngồi xổm xuống nghiêng đầu nhìn nhìn Trình Lạc Y, lại không nói gì nhìn nhìn Mạc Ly, trong ánh biểu hiện rõ ràng ý tứ của mình, thưởng thức của ngươi như thế nào vậy?
“Nhìn cái gì vậy? Còn không mau chữa thương!” Mạc Ly đương nhiên nhìn hiểu ý trong mắt Nhật Nguyệt Nhiêu, chán nản gầm nhẹ.
“Có ai cầu người khác như ngươi thế sao?” Nhật Nguyệt Nhiêu khoanh tay lại, nhàn nhã hỏi .
“Ngươi!”Mạc Ly chán nản, cố gắng kiềm chế cảm xúc, thiện ý nói, “Xin, chữa thương”. Cắn răng từng từ từng chữ phun ra.
Nhật Nguyệt Nhiêu ngừng cười, ngưng thần nhắm mắt, từ trong miệng phun ra một viên nội đan màu son nhạt. Nội đan nhẹ nhàng trôi nổi trong không trung, chậm rãi bay tới chân Trình Lạc Y, cách một khoảng cách lăn qua lăn lại, vết thương của Trình Lạc y dần khép lại mà mắt thường cũng thấy được.
Diệp Vân biếng nhác đứng ở một bên, người nọ có pháp lực chữa thương, lại còn đơn giản như vậy. Xem ra, mình có thể quay về Thanh Sơn nghỉ ngơi thật tốt rồi. Gần đây xảy ra nhiều chuyện quá, quá mệt mỏi.
“Quay về Nhật Nguyệt thành nghỉ ngơi đi, mọi người cũng đều mệt mỏi rồi. Chuyện về huyền sói ngày khác lại tính”. Nhật Nguyệt Nhiêu thu hồi nội đan của mình, đứng dậy nói.
“Được”. Mạc Ly gật đầu, ôm lấy Trình Lạc Y.
Tất cả mọi người ra khỏi hầm, lên Phi Vũ thú. Mạc Ly ôm chặt lấy thân hình nhỏ nhắn của Trình Lạc Y vào trong ngực, giống như sợ Trình Lạc Y sẽ biến mất trong nháy mắt.
Mộng Tuyết ôm thắt lưng Diệp Vân, cúi đầu nói, trong giọng nói mang theo vô hạn bi thương: “Phu quân, chàng nói xem, vì sao mèo yêu kia cũng yêu hồ ly sâu nặng như vậy, vì sao kết quả lại khác nhau lớn như thế?”
Diệp Vân nhẹ nhàng thở dài: “Bởi vì, mèo yêu vừa vặn yêu phải một người không yêu mình. Mà Trình Lạc Y yêu lại chính là một người yêu nàng”.
Mộng Tuyết trầm mặc lại, không nói thêm điều gì, chỉ ôm chặt lấy thắt lưng Diệp Vân, lẳng lặng dựa vào người nàng. Diệp Vân trong lòng cũng nặng nề. Trình Lạc Y đã cứu được, nhưng Mộng Tuyết nên làm sao bây giờ? Tâm ý của nàng Diệp Vân có thể sâu sắc cảm nhận được. Nhưng, phải mở miệng nói thế nào cho nàng biết mình chỉ là một cô gái?
Phi Vũ thú bay rất nhanh. Trong lòng mỗi người đều được thả lỏng.
Bỗng nhiên, Phi Vũ thú bất an vỗ cánh thật mạnh.
Bạch Hổ cùng Thanh Long vốn đang mệt mỏi ngồi xổm trên vai chủ nhân mình bỗng ngẩng phắt đầu lên.
Mọi người cũng đều nhíu mày nhìn lại phía sau, có ba luồng yêu khí mạnh mẽ đang lao về phía này. Trong không khí truyền đến uy áp rõ ràng.
“Là huyền sói”.Mạc Ly ôm chặt Trình Lạc Y, cúi đầu nói một câu. Trình Lạc Y nằm trong lòng Mạc Ly hơi nhíu mày, nhìn về phía màn đêm mông lung kia, sắc mặt có chút phức tạp.
“Tới vừa lúc”. Nhật Nguyệt Nhiêu khẽ cười thành tiếng, đáy mắt hiện lên chiến ý khát máu, “Đã lâu rồi không được hoạt động thân thể”.
“Ta muốn báo thù!” Bạch Hổ nhe nanh múa vuốt nhảy xuống vai Diệp Vân, nhanh chóng khôi phục lại nguyên hình, uy phong lẫm lẫm bay trong không trung. Mộng Tuyết trừng lớn con ngươi nhìn Bạch Hổ, trong lòng kinh ngạc vạn phần. Nó không phải là một con mèo nhỏ sao? Sao trong nháy mắt lại có thể biến lớn như vậy, hơn nữa quanh thân còn tản ra linh khí bàng bạc? Mà không phải là yêu khí!
Thanh Long khụt khịt mũi, lắc lắc đuôi, không hề có động tác.
“Thanh Long, đồ long chết tiệt kia, mau giúp ta, ta sẽ trộm rất nhiều táo của chủ nhân cho ngươi”. Bạch Hổ dùng thần thức nói với Thanh Long.
Thanh Long lập tức trở nên phấn chấn nhảy xuống khỏi vai Lạc Tâm Hồn khôi phục nguyên hình, hùng hổ nhìn phía sau.
“Chỉ là ba yêu quái thôi”. Diệp Vân cười khẽ nói với Bạch Hổ cùng Thanh Long, “Hai con yêu thú kia giao cho hai ngươi. Còn lại huyền sói thôi~~ “Diệp Vân hơi ngừng lại một chút.
“Đã hiểu, quần ẩu thôi”. Lạc Tâm Hồn đã vô cùng hiểu rõ tác phong của Diệp Vân, vừa nghe liền hiểu.
“Hả?” Nhật Nguyệt Nhiêu nao nao, lập tức cười ha ha, bỗng nhiên cảm thấy Diệp Vân rất là thuận mắt, vốn dĩ đối với những nhân loại này hắn cũng không có cảm tình cho lắm, lúc này nghe vậy, trong lòng lại nổi lên hảo cảm. “Quần ẩu, ta thích, Aha ha, ta vô cùng thích”.
“Đó là chuyện ‘hắn’ thường làm, chủ nhân nhà ta cũng sắp bị làm hư rồi”. Thủy Kỳ Lân ngồi xổm trên vai Đoàn Dật Phong hừ lạnh. Đoàn Dật Phong vẫn suy yếu như trước, trận chiến đấu này đương nhiên là phân ra mà quần ẩu.
“Cái này gọi là chiến lược”. Bạch Hổ hừ lạnh một tiếng, bày sẵn trận địa đón địch, nhìn chằm chằm vào vật thể đang bay tới gần kia.
Thủy Kỳ Lân khinh thường phát ra tiếng phì phì trong mũi, quay mặt sang một bên.
Gần, luồng uy áp kia càng lúc càng gần mọi người.
Huyền sói điều khiển một Phi Vũ thú, hai yêu thú bay bên cạnh.
Huyền sói một đầu tóc đen bay tán loạn trong gió phi tới, trên khuôn mặt tuấn mĩ là vẻ điên cuồng khiếp người, ánh mắt lạnh lùng mà khát máu. Nhưng khi ánh mắt rơi đến trên người Trình Lạc Y đang nằm trong lòng Mạc Ly, đầu tiên là kinh ngạc, sau đó lại hiện lên vẻ dịu dàng hiếm thấy.
Mạc Ly đương nhiên cũng chú ý tới ánh mắt của huyền sói, hừ lạnh một tiếng đem Trình Lạc Y ôm vào trong lòng, không cho huyền sói nhìn nữa.
Mặt khác hai yêu thú, một là đầu trâu thân người, là một quái vật bốn chân cùng một bàn tay xấu xí, đây cũng chính là một trong tứ đại yêu thú Phi Thú. Mà con còn lại giống như một con tinh tình màu đen, cũng là một trong tứ đại yêu thú Hữu Cùng.
“Sao lại vậy, tại sao không thấy Khâm Nguyên? Này, hồ ly tinh, tại sao không có Khâm Nguyên?” Bạch Hổ thở phì phì quay về phía Mạc Ly chất vấn.
“Ta chưa từng nói là có Khâm Nguyên”. Mạc Ly mặt không đỏ tim không loạn nói.
“Ngươi!” Bạch Hổ tức giận giận sôi lên.
Thanh Long múa múa móng vuốt: “Ngươi Ít nói nhảm đi, dù cho không có cũng phải đánh”.
“Bạch Hổ!” “Thanh Long!” Hai đại yêu thú kia thấy Thanh Long cùng Bạch Hổ, giật mình kêu ra tiếng.
Mộng Tuyết trừng lớn con ngươi. Thanh Long! Bạch Hổ! Đó là tứ đại thần thú, làm sao có thể xuất hiện ở yêu giới? Còn luôn gọi phu quân là chủ nhân, vậy thân phận của phu quân là … ? Mộng Tuyết con ngươi càng lúc càng phóng đại, kinh hãi trong mắt cũng thêm rõ ràng.
“Tiểu Tuyết, ngươi đến bên Đoàn sư huynh bên kia đi, cách xa một chút. Tự chăm sóc tốt chính mình”. Tay phải Diệp Vân nhoáng lên trong không, Nguyệt Luân liền xuất hiện trên ta.
Mộng Tuyết cúi đầu, nhẹ nhàng bay trong không trung, dời đến bên cạnh Đoàn Dật Phong. Không ai thấy được vẻ mặt của nàng hiện tại.

“Huyền sói, ta thật đồng tình ngươi”. Nhật Nguyệt Nhiêu cũng nắm chặt binh khí trong hai tay, giả vờ đau lòng lắc đầu, “Vì sao ngươi không mang nhiều người đến giúp một chút? Nhưng lại chỉ một mình ngươi đánh lại nhiều người chúng ta như vậy”.
Huyền sói mặt trầm như nước, lại không hề sợ hãi chút nào, bỗng gào lên một tiếng, nắm chặt lấy trường rìu của mình ở trong tay.
Phi Thú cùng với Hữu Cùng dừng ở giữa không trung nhìn Thanh Long cùng Bạch Hổ bất động, lại quay đầu nhìn nhìn Lạc Tâm Hồn cùng Diệp Vân, ánh mắt lại dời đến trên người Nhật Nguyệt Nhiêu, hai yêu thú liếc nhau một cái, chớp chớp mắt, động tác giống nhau lùi lại phía sau, sau đó, giống như tia chớp bay đi.
Thanh Long cùng Bạch Hổ sửng sốt, nhìn nhau, không rõ tình huống trước mắt này là gì.
Mà Phi Thú cùng Hữu Cùng dần dần biến mất trong bóng đêm tối đen, Thanh Long cùng Bạch Hổ mới kịp phản ứng.
Hai yêu thú chạy! Cứ hoa lệ vô sỉ mà chạy trốn như vậy!
“A, ngươi thảm rồi”. Diệp Vân quơ Nguyệt Luân, nhìn huyền sói cười lên dữ tợn, “Có còn lời gì muốn chăng trối không?”
Sắc mặt huyền sói không chút thay đổi, cũng không bởi vì hai yêu thú chạy trốn mà bất an, sau khi nghe thấy Diệp Vân nói, ánh mắt chuyển đến trên người Trình Lạc Y, nhìn thật sâu vào Trình Lạc Y, nhẹ nhàng mở miệng: “Nếu như nàng gặp ta trước tiên, thật là tốt biết bao”.
Tiếng nói yếu ớt, mang theo đau thương cùng tiếc nuối.
Trình Lạc Y cắn cắn môi, không nói gì. Diệp Vân lại thấy hoa mắt, trong lòng cảm thán, Trình Lạc Y này, cũng quá mạnh mẽ rồi. Với dáng vẻ thế này còn có thể khiến cho nhiều yêu thích nàng như vậy. Đầu tiên là quạ đen ngu dốt si tình kia, rồi lại là huyền sói cuồng dã này.
Mạc Ly sắc mặt phút chốc biến đổi, cắn răng nói: “Ngươi muốn chết! Ta muốn cho ngươi hồn phi phách tán!”
“Chậc chậc!” Diệp Vân cảm thán, “Nam nhân ghen tuông thật là đáng sợ”.
Mạc Ly gầm nhẹ một tiếng, ngân kích đã nắm trong tay, bỗng nhiên bay lên trời đánh về phía huyền sói.
“Lên đi, các vị”. Nhật Nguyệt Nhiêu cong môi nở một nụ cười mị hoặc, cũng nắm song binh trong tay xông tới.
Diệp Vân cùng Lạc Tâm Hồn, còn có một cỗ lửa giận chưa được phát tiết Thanh Long cùng Bạch Hổ hùng hổ gia nhập chiến đấu.
Ngân kích của Mạc Ly đánh vào chỗ yếu hại của huyền sói, huyền sói bình tĩnh cúi đầu, quay người dùng chiến phủ đẩy ngân kích của Mạc Ly ra. Nhưng mà, huyền sói còn chưa kịp thở lấy hơi, song binh của Nhật Nguyệt Nhiêu liền đâm đến trước mắt huyền sói. Huyền sói vội vung chiến phủ trong tay chặn lại. Chớp mắt, huyền sói lại cảm giác được tiếng xé gió phía sau đánh tới, là Diệp Vân vung Nguyệt Luân chém tới.
Huyền sói hốt hoảng tạo kết giới, miễn cưỡng chặn lại công kích của Nguyệt Luân, lao mình xuống dưới.
“Chạy đi đâu!” Bạch Hổ hét lớn một tiếng, vỗ hai cánh, vài luồng gió sắc bén đuổi theo phía sau huyền sói.
Thanh Long cũng không có lười biếng, phun ra vài cột nước, cột nước trong không trung nháy mắt biến thành cột băng, đâm thẳng vào sau lưng huyền sói.
Trình Lạc Y vẻ mặt phức tạp, nhìn một màn trước mặt không biết nói gì.
Rất nhanh huyền sói chỉ còn sức để chống đỡ, đã không còn lực để mà đánh trả.
Một ngọn phong nhận sắc bén đánh trúng lưng huyền sói. Huyền sói kêu lên một tiếng đau đớn vung chiến phủ trong tay ngăn chặn công kích của Mạc Ly.
Kết quả chiến đấu không hề nghi ngờ, rất nhanh, trên người huyền sói toàn vết thương. Toàn bộ thân mình nhiễm máu đỏ, nhưng huyền sói lại không hề muốn chạy trốn.
Oanh một tiếng nổ lớn, một đạo ánh sáng dữ dội đánh vào trên người huyền sói, huyền sói ucnxg không còn sức lực mà đỡ, nhanh chóng bị đánh rơi xuống.
Trình Lạc Y nhìn bóng dáng huyền sói, há miệng, nhưng không biết nói cái gì cho phải.
Tất cả mọi người đuổi theo.
Không có chút do dự, Nhật Nguyệt Nhiêu dùng song binh tụ yêu khí lại, cho huyền sói một kích trí mạng.
Huyền sói vươn hai tay, không né không tránh, ánh mắt xuyên qua mọi người, nhìn về phía Trình Lạc Y ở trên không trung.
Đột nhiên, trên mặt huyền sói nở một nụ cười dịu dàng.
Sau đó, ánh sáng chói mắt che đi tất cả. Một kích kia của Nhật Nguyệt Nhiêu là dùng hết toàn lực.
Ánh sáng tán đi, tất cả hóa thành hư vô. Trên mặt đất chỉ còn chiếc rìu lóe lên ánh hàn quang. Nội đan, bị đánh nát, thi thể, bị phá hủy ?
Trình Lạc Y điều khiển Phi Vũ thú bay xuống, đi từ từ đến, bình tĩnh nhặt cây chiến phủ kia lên không nói gì.
Mạc Ly đến gần Trình Lạc Y, vươn tay ôm nàng vào trong ngực. Mạc Ly hiểu rõ, Nhật Nguyệt Nhiêu cũng nhìn thấu huyền sói tâm ý, vì thế mới dùng toàn bộ sức lực đánh chết huyền sói, không để lại một chút hậu họa.
Diệp Vân cất Nguyệt Luân, ngồi chồm hổm ở trên mặt đất, nhìn kia cây chiến phủ (búa) kia, thở dài một hơi. Cuối cùng mọi chuyện cũng kết thúc.
Bỗng nhiên, một tiếng động nho nhỏ truyền tới.
“Ô ô ư” Mặc dù thanh âm rất nhỏ, nhưng lại truyền vào tai mỗi người rõ ràng.
Một con sói nho nhỏ từ sau chiếc chiến phủ kia chạy ra, mở to đôi mắt đen nhánh, quay tròn nhìn mọi người. Sau đó rụt người về phía sau, nhe răng cảnh giác nhìn mọi người.
Hả? Diệp Vân há hốc miệng. Huyền sói kia lại biến trở về hình dáng ban đầu, trở thành một con sói nho nhỏ, không còn một chút tu vi nào, cũng không hề có chút ký ức gì. Để tu luyện thành hình nữa thì không biết mất bao lâu.
Nhật Nguyệt Nhiêu giơ song binh trong tay định bổ về phía con sói nhỏ kia.
“Chờ một chút!” Trình Lạc Y lên tiếng ngăn lại, bước nhanh đi lên phía trước, ngồi xổm xuống, vươn tay về phía con sói nhỏ kia.
Mạc Ly biến sắc, nhưng cũng không tiến đến ngăn động tác của Trình Lạc Y.
“Đến, tiểu sói ngon, qua đây”. Trình Lạc Y chậm rãi vươn tay đến gần con sói nhỏ kia.
Con sói nhỏ kia theo bản năng lùi lại phía sau, còn nhe răng phát ra tiếng gầm gừ đe dọa.
Trình Lạc Y không bỏ cuộc, chậm rãi vươn tay tới gần tiểu sói.
“Ngao ngô” một tiếng, con sói nhỏ cắn vào bàn tay Trình Lạc Y, máu tươi theo kẽ răng nó chảy ra.
Trình Lạc Y khẽ kêu một tiếng nhưng không thu tay về. Mạc Ly nhíu mày liền muốn đến ngăn cản, Trình Lạc Y lại nhẹ nhàng lắc đầu.
“Sói con ngoan, đừng sợ, ta ta sẽ không làm ngươi bị thương”. Trình Lạc Y nhẹ nhàng nói, tay còn lại nhẹ nhàng vỗ sau đầu nó. Huyền sói né sang bên phải, Trình Lạc Y cũng không buông tha, tiếp tục vươn tay nhẹ nhàng xoa đầu nó
Rốt cuộc, dần dần ánh mắt sói nhỏ trở nên nhu hòa, buông lỏng ra. Mặc cho Trình Lạc Y vuốt ve đầu của nó, sau đó, nhẹ vươn đầu lưỡi liếm vết thương trên tay Trình Lạc Y.
Nhật Nguyệt Nhiêu lẳng lặng nhìn một màn này, bỗng nhiên hiểu ra vì sao Mạc Ly lại thích một tiểu yêu xấu xí như thế. Nàng, dường như có sức mạnh trấn an tâm linh người khác.
“Tất cả đều vui vẻ, chúng ta có thể đi rồi”. Bạch Hổ ngáp một cái, thu nhỏ lại thành phiên bản mini ngồi trên bả vai Diệp Vân. Tất cả mọi người đều lộ ra nụ cười thả lỏng, cuối cùng mọi chuyện cũng đã xong.
Ngoại trừ Mạc Ly vẻ mặt trong sạch, hắn có cỗ xúc động, liền vọt tới bên người Trình Lạc Y, muốn vứt con sói nhỏ kia đi thật xa
“Được rồi, con sói kia cũng không còn khả năng tu luyện thành lớn được nữa. Ngươi, đừng một chút phong độ cũng không có vậy chứ”. Nhật Nguyệt Nhiêu nhìn thấu suy nghĩ của Mạc Ly, tiến lên vỗ nhẹ bả vai Mạc Ly. Mạc Ly hừ lạnh một tiếng, không nói thêm gì nữa, mà là tiến lên ôm chặt lấy Trình Lạc Y vào lòng.
Mộng Tuyết cùng Đoàn Dật Phong cưỡi Phi Vũ thú cũng đã rơi xuống mặt đất. Mộng Tuyết chậm rãi đi lên phía trước, đối mặt với Diệp Vân. Chậm rãi , Mộng Tuyết nhẹ nhàng ngẩng đầu nhìn Diệp Vân, vẻ mặt phức tạp, buồn bã nói: “Phu quân, chàng, là nhân loại?”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play