*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Màn đêm buông xuống, bầu trời như bị ai hất một chậu mực, mờ tối và đen kịt. Ấy thế toàn bộ góc trời quanh phái Thương Khung lại không như vậy, tựa như đã bị cắt một đường ranh giới đối lập, một vùng tối đen, một mảnh trắng tinh.

Ngươi tu tiên không ăn ngủ cốc, chỉ uống gió nằm sương, thậm chí họ cũng chẳng cần giấc ngủ.

Vào lúc này ở phái Thương Khung đèn đuốc sáng rực một vùng, thậm chí có thể ví là sáng như ban ngày. Nhìn quanh đâu cũng thấy người, không hề giống như trấn nhỏ hoang vu của nàng, vừa đến đêm liền tĩnh lặng, ngay cả tiếng chó sủa cũng chẳng có.

Non Tiện đi theo Ngọa Tinh Bàn, từng bước chậm rãi tiến lên bật thang, mãi đến khi lên đỉnh Ngọa Tinh Bàn mới buông tay nàng ra.

Non Tiện mở to hai mắt nhìn quanh, trong đôi mắt tràn đầy tò mò mà quan sát.

Ngọa Tinh Bàn chỉ vào đại môn Thương Khung phía trước, sau đó đưa mắt nhìn xuống thiếu nữ thấp hơn đứng bên cạnh mình, nhẹ nhàng lên tiếng "Từ nay về sau, ngươi sẽ là sư muội của ta, sống cùng ta ở Tinh Minh Phủ."

Thanh âm này tựa như lay động bên tai Non Tiện, nhưng thật ra còn hơn thế nữa, nó vang vọng khắp toàn bộ vùng núi Thương Khung.

Tầm mắt Non Tiện dừng lại, vừa rồi còn thấy nhiều thiếu niên thiếu nữ tiên môn hiếu kỳ quan sát nàng, bây giờ toàn bộ họ đều mang vẻ mặt hoảng sợ quỳ xuống, hướng về phía Ngọa Tinh Bàn và nàng hành lễ.

"Từ nay về sau, tự ta sẽ dạy ngươi lễ nghĩa liêm giáo, đọc sách viết chữ." Ngọa Tinh Bàn dắt tay Non Tiện trở lại, chậm rãi tiêu sái bước đi, tựa như bước trên con đường bạch ngọc.

Non Tiện ngẩng đầu nhìn nàng, phảng phất cảm thấy có người này bên cạnh, thế giới này đối với nàng cũng tựa như thế.

Vì để đứa trẻ bên cạnh quen với hoàn cảnh ở đây nên hai người đi bộ quanh cả một đoạn đường. Mãi đến khi Ngọa Tinh Bàn nhận ra người bên cạnh chẳng còn sức lực để đi tiếp nữa, bước chân nghiêng ngã lão đảo muốn té xuống mặt đất, nàng khẽ chau mày, khép ngón tay vuốt ra một đám mây.

Non Tiện đã sớm cạn kiệt sức lực, nạn đói đi qua lại thêm ôn dịch kéo đến, trên dưới cả thôn đều mất mấy phần lương thực, nàng cũng đã chịu đựng một thời gian, nàng không muốn mình sẽ giống những thôn dân như lang như hổ ấy mà thôi.

Có thể đến đây, lại có thể ở bên cạnh Ngọa Tinh Bàn, nàng cảm thấy vô cùng an tâm. Giờ khắc này tinh thần nàng mới có thể thư giản, cùng lúc bước chân cũng chẳng còn vững nữa.

Ngọa Tinh Bàn ôm ngang người nàng đứng dậy, có lẽ vì người trong lòng nhẹ bỗng mà khẽ nhíu mày.

Mây đang bay đi, bỗng nhiên nghe giọng Non Tiện lẩm bẩm lẫn trong tiếng gió "Sư tỷ..."

Ngọa Tinh Bàn nghe thấy, nhẹ cúi đầu.

Sau đó thiếu nữ trong ngực dùng hết sức lực chống thân thể đứng dậy, vòng tay qua cổ, khẽ ấn một nụ hôn lên môi nàng.

Môi Tả Tiện vô cùng khô nứt, có không ít chỗ còn chưa đóng vảy lại. Nhưng cái hôn của nàng lại vô cùng nhẹ nhàng, chỉ có điều vừa chạm vào đã rời đi ngay, thậm chí còn chẳng cảm nhận được gì nhiều.

Chân mày Ngọa Tinh Bàn nhíu chặt hơn, khuôn mặt nàng hoàn toàn không có biểu cảm gì đáp lại, có vẻ quanh thân càng tản ra khí tức lạnh lùng.

Nhưng lúc này Non Tiện lại bật cười, nhẹ ho khan một tiếng "Ta, ta nhìn thấy thôn trưởng hôn Non mẹ ở đây... Mặc dù Non mẹ không thích, nhưng thôn trưởng thích. Ta nghĩ, chắc là vì thích nên làm thế."

Sau đó nụ cười nở trên gương mặt lấm bẩn của Non Tiện, tuy là đang suy yếu nhưng lại rực rỡ không gì sánh được "Ta thích ngươi, sư... tỷ."

"Được – Duyệt!" Đạo diễn kích động hô lên một tiếng.

Tuy cảnh này chưa tính là quan trọng, thậm chí chỉ có thể xem là một cảnh quay nhỏ, nhưng để có thể biểu diễn ra được dáng vẻ này cũng rất khó.

Đây là cảnh cuối cùng hôm nay, quay xong mọi người có thể kết thúc công việc quay về nghỉ ngơi. Vì thế trên mặt ai nấy đều có chút mệt mỏi, bọn họ đều đang mong chờ đạo diễn có thể lên tiếng đại loại như 'Về sớm nghỉ ngơi, hôm nay quay không xong thì sáng mai quay lại'.

Nhưng Lục Tinh Nhàn và Tả Tiện lại không hời hợt như thế.

Hôm nay Tả Tiện phải trang điểm cả ngày, trên gương mặt luôn mang một lớp trang điểm vừa dày vừa nặng không phải một việc dễ dàng, huống chi nàng còn rất nhiều động tác mạnh, sau đó còn phải đối diễn với Lục Tinh Nhàn, còn phải ổn định cơ thể không để lay động, muốn kiên trì như vậy cũng rất khó.

Có lẽ không riêng hai diễn viên chính diễn tốt, cảnh này hắn đã xem đi xem lại rất nhiều lần, mỗi lần đều có cảm giác tựa như bản thân biến thành Tả Tiện, chân chân thật thật từng bước đi vào một hoàn cảnh mới hoàn toàn xa lạ.

Mặc dù Non Tiện là hậu nhân duy nhất mang huyết mạch phượng hoàng, thế nhưng nàng lại không có ký ức khi còn bé. Hoàn cảnh sống của nàng khiếm nhã, dù được lớn lên ngay trong nhà thôn trưởng, nhưng nơi này cũng là địa phương xa xôi, thời đại đó chỉ có số ít nữ tử được học hành.

Cho nên Non Tiện chẳng biết thế nào là lỗ mãng, thế nào là không thể.

Cũng vì thế ngay từ những bước chân đầu tiên vào phái Thương Khung nàng đã không câu nệ điều gì, chẳng tỏ ra rụt rè điều chi.

Bởi lẽ ngay cả rụt rè là gì, nàng cũng không hiểu.

Tả Tiện chọn cách xử lý này vô cùng tốt, lúc ấy đôi mắt nàng vô cùng sinh động.

Đối với hoàn cảnh xung quanh, nàng có cảnh giác, có quan sát, nhưng hoàn toàn không có 'Người giáo dục', vì thế chắc hẳn sẽ xuất hiện tình trạng 'Cảm thấy thẹn' này.

Huống chi Non Tiện là một người vừa trải qua nạn đói và ôn dịch.

Hai tai họa lớn này cũng đủ biến con người thành mãnh thú.

Anh liếc nhìn Từ Uy Á đưa cả hai xuống, đi thẳng đến phía trước, không nhịn được kích động trong lòng, anh vỗ vai Lục Tinh Nhàn và Tả Tiện, lớn tiếng khen ngợi "Hay! Hay lắm, cảnh này chỉ diễn một lần đã thông qua... Tả Tiện, cô, cô rất... cô làm sao vậy?!"

Hồ Cương Nghi hoảng sợ hô lên, đưa tay ra đỡ Tả Tiện đang sắp ngã xuống.

Nhưng có người còn nhanh tay hơn anh, là người đứng ngay bên cạnh Tả Tiện, Lục Tinh Nhàn.

Tả Tiện bị Hồ Cương Nghị vỗ vài cái đã không thể đứng vững, cả người hoàn toàn không còn ý thức. Nhưng Lục Tinh Nhàn lại hoàn toàn ngược lại, tốc độ phản ứng của cô rất nhanh, trong chớp mắt đã kéo Tả Tiện vào lòng mình. Nhíu mày nhìn thoáng qua sắc mặt của nàng, trong lòng đã đoán ra gì đó nhưng lại không lên tiếng.

Tả Tiện ngất một tí, thật ra cũng không quá mấy giây thì ý thức đã trở về. Nàng dở khóc dở cười phất tay cười đáp "Không có gì đâu đạo diễn, mới xuống từ trên cao, chân tê rần nên không đứng vững."

Hồ Cương Nghị cũng không hiểu tại sao lại thế, nhìn Tả Tiện lúc này vẫn còn sức lực trò chuyện liền thở phào nhẹ nhõm "Các cô thu dọn xong thì về phòng nghỉ ngơi đi."

Nói xong anh bước đi, mới được hai bước lại gãi đầu một cái, bỗng nhiên nhớ đến trước đây Diêu Lam từng kêu anh chăm sóc Tả Tiện nhiều một chút, vì thế anh quay lại cười cười "Ngày mai hai người các cô sẽ quay trễ, cả hai có thể nghỉ ngơi thêm chút..."

Chớp mắt Hồ Cương Nghị lại nhìn về phía Lục Tinh Nhàn nói tiếp "Tối nay để Tinh Nhàn xoa chân cho cô đi, cũng thả lỏng một chút, ha."

Tả Tiện mơ hồ nhìn Hồ Cương Nghị vui vẻ đi tìm những nhân viên khác. Lúc này Tăng Tiểu Vũ bên cạnh mới bắt được thời cơ, lập tức vọt đến bên Tả Tiện, đưa nàng một ít kẹo ngọt.

Tả Tiện ngậm trong miệng, uống thêm vài ngụm nước ấm, bấy giờ nàng mới cảm thấy bụng mình đỡ hơn một chút,... ít nhất... không còn khó chịu như vừa nãy nữa.

Mãi đến khi về tới phòng, Tả Tiện đặt mông lên ghế, lúc này trên mặt nàng mới lộ ra một tia mệt mỏi.

Cả ngày hôm nay có thể coi là một ngày không được nghỉ ngơi, cường độ công việc cao, thân thể nàng lại không được hấp thụ chất dinh dưỡng, khá mệt.

Lục Tinh Nhàn cầm trên tay đồ tháo trang sức, không quan tâm bản thân mình, trước tiên đi về phía Tả Tiện, nhưng đi chưa được hai bước thì cửa phòng đã bị gõ vang.

Tả Tiện lẩm bẩm ngẩng đầu, nhìn về phía Lục Tinh Nhàn chớp mắt một cái, giọng nói chẳng có sức lực "A Nhàn, chị mở cửa đi..."

Người chờ ngoài cửa là Tăng Tiểu Vũ và Từ Huy.

Từ Huy có đem dụng cụ theo, hơn nữa trên người còn mặc đồ ngủ và mang dép, xem ra là nhất thời bị Tăng Tiểu Vũ lôi đến, cố ý đưa qua đây tháo trang sức cho Tả Tiện và Lục Tinh Nhàn.

Lục Tinh Nhàn còn ổn, có thể tự mình thu dọn, thế nhưng trên mặt Tả Tiện lại có hóa trang đặc biệt, không phải không thể tự mình làm được, chẳng qua sẽ tốn rất nhiều thời gian.

Từ Huy đi đến bên người Tả Tiện, nhìn bộ dạng của nàng rồi lên tiếng "Chị, chị ngủ thêm một lát đi! Lúc chị ngủ em cũng có thể tháo trang sức."

Hôm nay các nàng đã rời giường từ sáu giờ hơn, bây giờ là hai giờ khuya, cậu chỉ đi theo ban ngày, cũng không biết Lục Tinh Nhàn và Tả Tiện đã nghỉ ngơi chút nào chưa.

Tả Tiện cũng không khách khí với cậu, nàng lên tiếng nói với Tăng Tiểu Vũ "Tiểu Vũ, hâm nóng sữa cho chị, lát nữa chị tỉnh sẽ uống..."

Tăng Tiểu Vũ cầm sữa đi đun nóng, nửa đường lại bị Lục Tinh Nhàn ngăn lại, cô nhìn thoáng qua Tả Tiện đang ngủ, khẽ nói "Để chị."

*

Sau khi Từ Huy tháo hết lớp hóa trang, Tả Tiện ngủ thêm một lúc nữa mới bị tiếng động bên ngoài làm cho tỉnh lại.

Quả thật viên kẹo và mấy ngụm nước vừa đủ áp xuống, không khiến dạ dày nàng khó chịu nữa. Sau khi ngủ dậy nàng cũng thanh tỉnh hơn chút.

Tả Tiện vỗ vỗ mặt, vẫn còn nhớ ly sữa mình dặn dò trước khi ngủ, đứng dậy đi rửa tay lại phát hiện trong phòng chẳng có ai, đừng nói là Tăng Tiểu Vũ, ngay cả Lục Tinh Nhàn cũng chẳng thấy bóng.

Nàng đi vài vòng quanh căn phòng không quá lớn, Lục Tinh Nhàn bước từ bên ngoài bưng theo một nồi nhỏ, nhìn thấy Tả Tiện đã tỉnh, cẩn thận đặt nồi xuống, nhẹ nhàng lên tiếng "Qua đây ăn."

Cháo vẫn còn ấm, Tả Tiện sửng sốt, ngửi thấy mùi sữa thơm lừng, nuốt nước bọt chạy vội đến, cười hỏi "A Nhàn, chị làm cháo sữa (*) hả?"

"Ừm." Lục Tinh Nhàn không làm quá nhiều, chỉ tầm một tô, Tả Tiện ôm bụng, không khách sáo với cô vội húp cháo ngay. Húp xong còn liếm quanh một vòng, chuyên nghiệp đến chẳng còn đọng lại chút gì.

"Bao lâu rồi chưa ăn cơm?" Lục Tinh Nhàn nhìn miệng nhỏ của Tả Tiện húp xong mới mở miệng lên tiếng.

Tả Tiện vuốt ve bụng, chén cháo kia không quá nhiều, vừa đủ để nàng no sáu phần, trong lòng cũng có chút tham muốn ăn tiếp nữa nhưng tình trạng hiện tại không thể tham ăn, vì vậy chỉ có thể giương mắt nhìn sang. Nàng cẩn thận nâng một ngón tay lên.

Đôi mắt Lục Tinh Nhàn vô cùng nguy hiểm mà híp lại.

Tả Tiện rụt cổ, nâng thêm ngón thứ hai.

Sau đó lại run rẩy đưa thêm một ngón nữa, tổng cộng ba ngón.

Lục Tinh Nhàn im lặng không nói.

Lúc này Tả Tiện mới ủy khuất lên tiếng "A Nhàn, rất khó thể hiện được cơ thể hư nhược... hơn nữa, chuyện này cũng không khác hồi [Quân Lâm] cho lắm, chẳng qua em không ngờ hôm nay lại quay xong trễ như vậy..."

Đoàn phim có một người mới, buổi tối lúc quay cảnh khóc không thể khóc được, kết quả làm nàng chờ rất lâu. Vì có thể bắt đầu bất cứ khi nào nên các nàng không thể nghỉ ngơi, sau đó lại thêm trục trặc phía máy móc cần sửa chữa, cho nên tiến trình của các nàng bị kéo dài trễ đến như vậy.

Lục Tinh mấp máy môi.

Cô cũng biết việc này không có cách nào khác, dù sao cô cũng từng trải qua thế này.

Đôi khi có một số tình huống phải dựa vào chính diễn viên mới có thể diễn nó thật nhuần nhuyễn.

Lâm Tiện Tiện lần trước như thế, Non Tiện lần này cũng như vậy.

Lần này là do cô không chuẩn bị đầy đủ, quên mất việc dinh dưỡng mới để Tả Tiện suy yếu đến mức Hồ Cương Nghị vỗ một cái đã đứng không vững.

Tả Tiện nhìn Lục Tinh Nhàn không tức giận mới dám cọ cọ, nàng ôm bụng nhỏ đến bên cạnh Lục Tinh Nhàn, gối đầu lên người cô, cười híp mắt nói "A Nhàn, chị không biết đâu, hôm nay lúc em xuống sông bắt cá với Mục Hiểu Tuyền, suýt chút nữa không nhịn được mà lao xuống nắm mấy con cá đó ăn sống luôn..."

Lúc đó nước bọt của nàng tràn đầy trong miệng, trời mới biết nàng đã dùng sức thế nào mới có thể nhịn xuống được!

Lục Tinh Nhàn cười cười, bất đắc dĩ xoa đầu Tả Tiện, hơi nghiêng người, ôm nàng vào lòng "Em đó..."

Tả Tiện cười tủm tỉm, cọ cọ trong lòng cô.

Mềm mại vô cùng, rất thoải mái, lại muốn ngủ nữa rồi.

__________________

(*) Cháo sữa牛奶粥: Là một món ăn màu trắng, sệt, mềm và giàu sữa. Dùng 250ml sữa tươi, 60 gram gạo, đường. Đầu tiên nấu cơm thành nửa nồi, bỏ súp gạo, thêm sữa, nấu cháo với lửa nhỏ, thêm đường và khuấy đến khi hòa tan là hoàn thành. Công dụng tăng cường lá lách và dạ dày, giữ ấm cơ thể,... Món ăn này phù hợp với những người có triệu chứng căng thẳng, thiếu máu, già yếu, suy dinh dưỡng,v.v...



Đôi lời editor:

Lý do đến hôm nay A Nhàn với Tiện Tiện mới xuất hiện là vì editor mới nhảy một hố trọng sinh xD Tiện thể giờ review luôn cho mọi người nè:">

Tác phẩm: Trọng sinh Đồng học không làm yêu.

Tác giả: Thời Vi Nguyệt Thượng.

Độ dài: 125 chương + 15 phiên ngoại.

Văn án:

Đang chuẩn bị kết hôn thì Khúc Mặc Thương phát hiện vị hôn phu của mình dây dưa với cô gái khác. Phượng hoàng nam không chỉ có hai tim còn dùng công ty nhà mình để lấy lòng mỹ nhân lạnh lùng kia. Nhưng mà, cô gái ấy lại trở tay đưa lại số cổ phần cho cô. Ngay lúc Khúc Mặc Thương còn chưa rõ chân tướng thì ngoài ý muốn trọng sinh trở về... Chẳng qua, mỹ nhân lạnh lùng này lại là bạn học của cô?

Truyện nhẹ nhàng, ngọt ngào, tiểu ngược, tình tiết logic, trọng sinh học bá và dịu dàng nghịch tập tiểu khổ qua.

Vì truyện là lẫn nhau công nên Lâm công đảng hay Khúc công đảng đều nhảy được hết luôn xD

Tuy là trọng sinh về gặp được người đã không màng nguy hiểm giúp đỡ mình ở kiếp trước nhưng Khúc tổng lại không yêu ngay như một số bộ trọng trọng sinh khác. Đầu truyện là quá trình tiếp xúc, gần gũi, ở bên nhau, dần thích nhau của cả hai. Tiểu Lâm tổng là người nhận ra tình cảm mình trước, Khúc muộn tao ngờ nghệch không nhận ra, một quá trình trốn chạy để rồi phát hiện người kia đã quan trọng với mình đến thế nào.

Tiểu Lâm tổng có quá khứ đau thương, là con riêng bị ruồng bỏ, mẹ Lâm một mình nuôi nàng sống khốn khó. Cuộc sống cực khổ, bị chèn ép, bị bắt nạt. Mãi đến khi gặp được Khúc tổng nàng mới thấy tia sáng của cuộc đời mình. Nhưng sau đó cha nàng lại nhận ra đứa con hiện tại hắn nuôi không phải con hắn, một lần nữa bắt nàng trở về bên hắn, bứt mẹ nàng bỏ ra đi. Cùng lúc Khúc tổng lại du học nước Mỹ xa xôi. Cuộc sống của tiểu Lâm tổng giờ đây không cần lo ăn mặc nữa nhưng nàng lại không còn niềm vui, cũng chẳng còn nụ cười.

Năm 14 tuổi, em cho rằng khi mặt trời xuống núi sẽ mang đi ánh sáng mà em có. Chính lúc chị xông vào, từ đó em mới biết được thế giới của em sẽ chẳng bao giờ có mặt trời lặn.

Năm 28 tuổi, chị cho rằng thế giới của chị chỉ còn khói mù mờ mịt, mây đen che kín một mảnh trời quang. Gặp được em, chị mới biết em chính là mặt trời.

Chính văn Khúc tổng 28 tuổi xuyên về năm 15 tuổi gặp tiểu Lâm tổng 14 tuổi. Phiên ngoại tác giả lại viết về tiểu Khúc tổng năm 15 tuổi xuyên đến thế giới năm 28 tuổi, gặp Lâm tổng 27 tuổi.

Dù là Khúc tổng và tiểu Lâm tổng hay Lâm tổng và tiểu Khúc tổng thì mình cũng thích hết chơn áaaa xD

Cả 4 bạn đều dễ thương xĩu luôn xD

(Link: my.w.tt/VQpyq8cG41)

Truyện đã thêm vào danh sách đọc của mình UvU

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play