Lời cầu hôn của Lan Dục không gây phiền nhiễu cho Hạ Nhất, ngược lại câu nói “Ngày mai gặp” khiến Hạ Nhất phiền lòng.

Cô thậm chí còn không ngủ ngon, suốt đêm chỉ nghĩ  điều này.

Ngoài tài năng trong một vài lĩnh vực như hội họa, cô ấy còn là một kẻ ngốc trong mọi khía cạnh của cuộc sống.

Kết quả là nguyên một đêm cô mất ngủ vì một chuyện nhỏ nhặt, nhưng dường như đối với một người bình thường chuyện này là hoàn toàn không cần thiết.

Làm cho Tiêu Ái – người sáng hôm sau đi vào phòng gọi cô dậy, bất ngờ nhìn thấy cô – một người chưa bao giờ dậy sớm, đang ôm búp bê ngồi trên ghế sofa trước cửa sổ, vẻ mặt buồn bực.

Quen biết hơn mười năm, sống chung với nhau cũng gần năm năm, hai vợ chồng đối với tính tình của Hạ Nhất vô cùng kỹ lưỡng.

Bí quyết rất đơn giản: Kiên nhẫn! Cô ấy không mở miệng tuyệt đối không thể miễn cưỡng.

Ăn bữa sáng, Tiêu Ái lúc này mới chậm rãi nhấc một cái ghế ngồi đến trước mặt Hạ Nhất, chờ cô mở miệng.

Hạ Nhất sẽ như thế, ngồi sờ ngón chân, sẽ thắc mắc sẽ tò mò, bởi vì vị Lan thiếu kia. Đó là do họ đã cẩu thả và bận rộn với tình cảm.

Tiêu Ái dỗ dành cô như một đứa trẻ: “Hạ Hạ, cậu phiền não cái gì vậy?”

Hạ Nhất cúi đầu: “Người đàn ông đó nói,… Hẹn gặp lại vào ngày mai. Tại sao anh ta lại quay lại? Tôi không muốn gặp anh ta. ”

Tiêu Ái bị sặc, thở dài: “Người ta cầu hôn cậu cũng không làm chuyện gì quá đáng, nhưng sao lì đòn dữ vậy cà.”

Hạ Nhất kỳ quái hỏi ngược lại: “Anh ấy cầu hôn có liên quan gì đến tôi vậy?”

Đôi vợ chồng Tiêu Ái đã có khả năng miễn dịch mạnh mẽ với logic tư duy và biểu hiện kỳ lạ của cô.

Tiêu Ái sờ sờ mũi cười: “Đúng vậy.”

Không thể không thở dài: “Đôi khi tớ thực sự ghen tị với sự ngây thơ của cậu.” 

Chỉ số IQ thấp lúc nào cũng làm cho Tiêu Ái tràn ngập đầy khao khát và không ngừng nghĩ ngợi.

Đường Lạc quét dọn vệ sinh ở một bên xen vào: “Tiêu Ái, Hạ Hạ đã đủ rối rắm rồi, em còn nói câu đó, không phải để cho cô ấy vắt kiệt sức hơn sao?”

Tiêu Ái cười nhìn Hạ Nhất: “Hạ Hạ, tối hôm qua cậu vì chuyện này mà ở trong phòng đi tới đi lui hơn nửa đêm không?”

Hạ Nhất cúi đầu không nói, vẻ mặt có chút giống như đứa trẻ làm sai, ngoan ngoãn chờ mẹ phạt. 

Tiêu Ái theo thói quen quay đầu lại, làm mặt sắp khóc nhìn Đường Lạc: “Đường Lạc, em rất ưu thương…”

Đường Lạc cười, đi tới sờ lên trên đỉnh đầu cô vợ để tỏ vẻ an ủi.

Năm đó cha Hạ Nhất qua đời do bệnh nặng đã lâu, lúc ấy tinh thần ông gần như sụp đổ, gần ba năm đều ở viện dưỡng lão.

Một cú đánh kép về tinh thần lẫn tâm trí làm cho cô ấy hoảng loạn, trở nên càng thu mình hơn.

Hai vợ chồng ngàn vạn lần khổ sở, thử vô số biện pháp, mất mấy năm trời tốt xấu gì cũng giúp cô khôi phục được chút ít, có thể nói chuyện với bọn họ.

Năm đó ở viện dưỡng lão, mỗi đêm không ngủ được, thần chí Hạ Nhất lúc nào cũng mơ hồ đi lang thang trong phòng.

Sau khi cô bị bệnh, cảm xúc của cô dễ bị rối loạn hơn trước khi cha cô qua đời. Có cái gì đó không ổn, sẽ dẫn đến khó chịu, lo lắng, căng thẳng, từ từ các triệu chứng khác sẽ xuất hiện.

Dù hai vợ chồng có nhắc nhở như thế nào, khuyên nhủ ra sao cũng vô ích.

Chỉ vì một câu “Ngày mai gặp lại” của Lan Dục mà lo lắng cả đêm, Tiêu Ái thật là —— khóc không ra nước mắt… Cảm thấy phát điên.

Cô ấy kiên nhẫn dẫn dắt cô: “Hạ Hạ, cậu không thích gặp anh ấy thì đừng gặp, đây là quyền của cậu, cậu không cần lo lắng về chuyện này, hiểu chưa?”

Sống với cô đã lâu, Tiêu Ái cảm thấy nói chuyện với cô rất khó.

Hạ Nhất tiếp tục im lặng.

Tiêu Ái lại nói: “Nhưng, Hạ Hạ cậu có cảm giác gì với Lan thiếu không? Cậu có thấy anh ta đẹp trai không? Còn nữa, anh ta rất giàu. Ây da, anh ta còn cầu hôn cậu… Mới vừa mới quen mà thôi, nghĩ lại cậu không thấy rất lãng mạn sao…”

Hạ Nhất nhìn Tiêu Ái như bị bệnh tâm thần.

Tiêu Ái nhàm chán: “Xì… Được rồi, được rồi. Sao tớ có thể mong đợi cái đầu gỗ như cậu hiểu được nhỉ. Chúng ta cứ như vậy mà làm, nếu hôm nay anh ta đến, tớ sẽ nói với anh ta là cậu không muốn gặp anh ta nữa, được chứ?”

Hạ Nhất im lặng nửa ngày mới gật đầu.

Lan Dục đến lúc gần trưa.

Mộ Bách đưa cho Tiêu Ái một tấm chi phiếu nói muốn bao chọn quán cà phê của bọn họ, cô lập tức mạnh mẽ trừng mắt nhìn chằm chằm vào con số trên tấm séc. 

Xì, đại nhân vật “hạ mình xuống” đến chỗ nhỏ này của bọn họ, sao bọn họ có thể ngăn cản được!

Hình như trấn an Hạ Hạ quá mức mà hoàn toàn quên đi vị thiếu gia này là ông chủ có thể hô mưa gọi gió!

“À… Là như thế này, có lẽ không tiện lắm… Hạ Hạ chúng ta, thật sự không muốn… Thấy, Lan thiếu. Ý tôi là, tối qua cô ấy ngủ không ngon. Ha ha… Anh có thể quay lại sau được không?”

Hậu quả trực tiếp của lời này chính là chưa tới ba phút, tất cả khách hàng trong quán cà phê của bọn họ đều được mời ra ngoài.

Lan Dục mở cửa lên lầu.

Hai vợ chồng đứng một bên cảm khái người có tiền đúng là người có tiền~ mặt khác ôm thái độ bất lực mà chờ đợi. 

Thật ra hai vợ chồng cả đêm cũng không ngủ ngon.

Cú sốc quá lớn nên tạm thời không thể điều chỉnh.

Đối với Hạ Nhất, Đường Lạc vẫn luôn miêu tả như thế này: Ngoại trừ ba của mình, những người đàn ông khác đều là kẻ xấu! Ặc… anh ta là một kẻ xấu!

Cô sống đến 21 tuổi “già đầu”, nhưng thật ra vẫn không biết tình yêu hiếm có như thế nào! Mặc dù cô ấy là một người đặc biệt.

Bây giờ, người phụ nữ cô đơn mắc bệnh AS này lại “chủ động” trêu chọc kẻ đào hoa quay về.

Trên lý thuyết, Hạ Nhất có vẻ ngoài ưa nhìn, khí chất sạch sẽ thuần khiết, trong hàng ngàn người mới tìm ra được một người.

Nhưng vì một lý do, Hạ Nhất không thể giao tiếp với những người xung quanh, đã bỏ học từ lúc học sơ trung, ở nhà mời gia sư về giảng dạy, gần như không giao tiếp với người khác.

Khi bố Hạ qua đời vì bệnh tật cách đây tám năm, cô mới mười bảy tuổi, cô gái trẻ một trận ốm nặng sau vài năm gần như chết đi sống lại, hoa quý thiếu nữ một mình lại sau một trận đại bệnh cùng người chết sống không sai biệt lắm, trong một năm 365 ngày thì có 360 ngày không ra ngoài.

Tình hình như vậy vẫn tiếp tục cho đến hai ba năm gần đây mới dần dần chuyển biến tốt hơn.

Một “trạch nữ” siêu cấp tự bế như vậy, nếu có thể đào được vận may thì ngày lễ hội Độc Thân chẳng phải là một trò đùa lớn sao?

Lan Dục đột nhiên xuất hiện ngày hôm qua rồi bất ngờ cầu hôn, hai vợ chồng khiếp sợ nửa ngày không lấy lại được tinh thần. Thời gian ăn cơm tối cũng là lúc em nhìn anh, anh nhìn em. Ngay cả ban đêm trong lúc ngủ mơ cũng không ngừng xúc động.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play