Thủy triều đã qua, nhưng cuộc tình vẫn chưa bắt đầu.
Hạ Nhất thở dốc, làn da tuyết như sương trắng hiện lên một tầng mỏng manh mê người.
Lan Dục nhẹ nhàng ôm cô ngã xuống giường, nằm nghiêng.
Hạ thể giao hợp lại không rời, anh chỉ thoáng xoay người.
Hạ Nhất cảm thấy hơi thở ra nóng rực như lửa, ý thức dày đặc, cô nhắm mắt thở hổn hển cảm thụ động tác của anh.
Anh ở phía sau, cùng cô bốn tay đan vào nhau, như con rắn nước quấn lấy dây leo mà bám vào, xoắn chặt và không thể tách rời thành một cơ thể.
Anh nhẹ nhàng cắn vào vành tai cô, cùng mười ngón tay cô chồng chéo lên ngực, hơi thở nóng bỏng thổi vào tai cô, hệt như tia lửa bắn tung tóe.
Anh kiên nhẫn chờ đợi cô nghỉ ngơi.
Hạ Nhất nhắm mắt lại cọ cọ anh.
Cô không thích nhìn thấy anh. Sau khi học cách yêu anh, cô thậm chí không thể chịu đựng được hơi thở của anh khi ở trước mặt cô.
Nhưng Lan Dục thích dùng rất nhiều tư thế quan hệ với cô. Các loại, chỉ cần cô nguyện ý, anh có thể mỗi một lần vô sư tự thông suốt tìm ra một loại phương thức mới.
Cô cảm thấy rất đáng kinh ngạc, nhưng trong khi đáng kinh ngạc, cô cảm thấy điều này là lẽ tự nhiên.
Bởi vì cô cũng rất vui mừng cùng Lan Dục nói, cô cảm thấy thế nào cũng vui mừng.
Loại vui mừng này, làm cho cô mỗi một lần đều rất tự nhiên tiếp nhận các loại hoan ái cùng Lan Dục, không biết xấu hổ cùng khó xử.
Lan đưa lưỡi ẩm ướt vào khoang miệng cô, chậm rãi mút, dài mà vô tận.