Edit by Tiểu Mạn

o0o

Trong yến hội lúc này, thái hậu vẫn chưa gây khó dễ với Tô Diêu, thậm chí ngôn ngữ cử chỉ còn có vẻ quan tâm đến thương thế của nàng, dò hỏi tình huống của Mộc Khanh Thần, thái độ vô cùng thân mật.

Tô Diêu tươi cười phối hợp, sự đề phòng trong lòng lại lên đến cực điểm: Nàng tuy rằng bị thương vì lửa lớn trong tiểu phật đường, nhưng đối với thái hậu mà nói, muốn điều tra ra nguyên nhân gây cháy cũng không khó khăn gì, trong lòng bà ta nhất định đang có điều hoài nghi với mình.

Hơn nữa mình lại đem nhiệm vụ chép kinh phật đẩy lên người Mộc Trân Trân, có thể nói là đánh vào mặt bà ta trước mặt hoàng thượng. Bà ta không tính kế mình đã là tốt lắm rồi, sao có thể thật sự hiền lành, thân mật với nàng như vậy được.

Mộc Chiêu Ngọc theo Tô Diêu ngồi xuống chỗ hoa hành lang, hoa hành lang hạ xuống, một nhành cây khiến người khác kinh diễm.

"Giá diễm áp xuân ba, ba thành diệp thủy mầm. Chưa trương thanh vũ bái, trước tảm tử kim sa. Phổ tiếp tam kinh thụ, danh tề liền ngạc hoa. Di căn hướng thâm cốc, tịch mịch ái phồn xa..." Mộc Chiêu Ngọc nhẹ giọng ngâm xong câu thơ, không khỏi lộ ra vẻ cười nhạt: "Hoa trong cung này, cho dù nở có diễm lệ như thế nào, cũng đều mang theo một vẻ cô đơn."

Tô Diêu hơi đưa người ra, bẻ một cây hoa chi, quơ quơ trong tay: "Nơi cung cấm này như u cốc vậy, thậm chí số phận của một nhành hoa cũng sớm đã bị định sẵn, không thể tùy ý sinh trưởng với tự nhiên. Tất nhiên cũng sẽ mất đi vài phần sinh khí."

Mộc Chiêu Ngọc nhìn nơi thái hậu ngồi, từ nhành hoa Tô Diêu hái xuống lấy ra một đóa hoa tử kinh, nhẹ nhàng vân vê, đầu ngón tay liền nhiễm lên sắc đỏ hồng: "Tình cảnh của tỷ muội chúng ta, cũng không khác lắm với đóa tử kinh này."

Các nàng vốn dĩ đang yên phận lớn lên trong phủ đệ, lại bị một đạo thánh chỉ triệu vào cung. Tại nơi này học quy củ, đấu trí đấu dũng, một câu không nhắc lại trong bụng ba lần thì không dám nói ra. Nói không chừng tới cuối cùng, đến bộ dáng của chính mình khi trước cũng quên mất...

"Chiêu Ngọc tỷ tỷ hôm nay sao lại có nhiều cảm khái như vậy, tỷ gặp phải chuyện gì rồi?" Tô Diêu quan tâm hỏi.

Mộc Chiêu Ngọc tính tình đơn thuần, ngày thường gặp mặt cũng đều là bộ dáng tươi cười, hiếm khi có lúc đa sầu đa cảm như vậy.

Mộc Chiêu Ngọc thở dài một tiếng, ý cười trên mặt vẫn miễn cưỡng như cũ: "Khiến muội muội chê cười rồi. Thời điểm sáng sớm, từ ngoài cung truyền đến tin tức nói mẫu thân tỷ sinh bệnh, tỷ vốn định hôm nay xin thái hậu một ân điển, xuất cung đi thăm người. Không nghĩ tới lại không tới kịp yến hội, chỉ có thể kéo lại phía sau."

"Mùa này thời tiết biến hóa khôn lường, tăng lên hay giảm xuống y phục không thích hợp đều sẽ dễ mắc bệnh. Không biết Vương phi bị bệnh gì, có nghiêm trọng hay không?"

"Chỉ nói là bị phong hàn, tình huống cụ thể cũng không bẩm báo kỹ càng với tỷ." Mộc Chiêu Ngọc dùng sức nắn vuốt đóa tử kinh trong tay, sắc đỏ càng trở nên đậm hơn: "Bất quá, thân thể mẫu thân tỷ xưa nay không tốt, cho dù là một bệnh phong hàn nho nhỏ, cũng không biết sẽ mệt mỏi đến chừng nào. Thật sự khiến người khác cảm thấy không yên lòng."

"Bên trong vương phủ có đại phu chăm sóc cẩn thận, nếu thật sự không ổn thì đưa hai thái y từ trong cung tới, hẳn là sẽ không có việc gì."

Mộc Chiêu Ngọc trầm mặc một lát, giơ tay nắm lấy ngón tay Tô Diêu: "Nghi Hoa muội muội, kỳ thật chúng ta cũng không thân thiết gì..."

"Tỷ tỷ cứ nói đi, đừng ngại. Tỷ giúp muội nhiều việc như thế rồi, muội vẫn chưa có cơ hội để báo đáp lại. Hôm nay phàm là việc muội có thể giúp tỷ, nhất định sẽ dốc hết toàn lực."

Sắc mặt Mộc Chiêu Ngọc có vẻ khó xử: "Kỳ thật tỷ cũng biết không nên mở miệng nói cho muội, nhưng vì mẫu thân, mong muội muội thứ lỗi."

"Tỷ tỷ cứ nói thẳng đi."

Tô Diêu lại không hề để ý, cách giữ gìn quan hệ từ trước đến nay đều là có tới có lui. Nếu Mộc Chiêu Ngọc luôn giúp nàng mà không cầu báo đáp, sẽ khiến nàng cảm thấy mối quan hệ này không thể lâu dài được.

"Có một lần muội bị nhốt trong cung của thái hậu, tỷ nghe nói Ninh các lão có ra tay tương trợ ở sau lưng." Mộc Chiêu Ngọc nói xong lời này, thấy thần sắc của Tô Diêu thì vội vàng mở miệng giải thích: "Tỷ cũng chỉ vô tình biết được Khanh Thần đi cầu cứu Ninh các lão, không phải có ý thám thính. Hơn nữa tỷ thề với muội muội, trong lòng tỷ tuyệt đối không có ác ý gì, nếu có thì tỷ sẽ..."

"Tỷ tỷ!" Tô Diêu mở miệng cắt ngang, ý cười trên mặt khôi phục lại vẻ tự nhiên: "Đây vốn cũng không phải là việc cần kiêng dè gì, nếu tỷ tỷ đã biết cũng không sao."

Thấy Tô Diêu không để ý, Mộc Chiêu Ngọc nhẹ nhàng thở ra: "Vậy tỷ liền nói thẳng. Thời điểm mẫu thân sinh tỷ có bị suy nhược, nhiều năm như thế luôn không ngừng điều dưỡng, thái y trong Thái Y Viện đều thay phiên nhau qua, nhưng lại không có khởi sắc gì. Tỷ nghe nói Vô Trần đạo trưởng đã tới kinh đô, còn ở lại trong phủ của Ninh các lão, liền nghĩ tới để đệ đệ muội nói giúp cho một câu, xem có thể mời Vô Trần đạo trưởng tới xem cho mẫu thân tỷ một chút hay không."

"Để đệ đệ nói lời giúp đỡ tất nhiên không có việc gì, chỉ sợ rằng muội và Khanh Thần cũng không có thể diện lớn tới như vậy." Tô Diêu có chút nghi hoặc hỏi: "Lúc trước muội nhờ tỷ tỷ tìm hiểu về sự tình khi Ninh các lão đi cầu học có nghe tỷ tỷ nói, phụ thân tỷ là Bình Vương gia và Ninh các lão có chút quan hệ cá nhân, tại sao bây giờ lại không trực tiếp tới cửa cầu kiến?"

"Vô Trần đạo trưởng đã nhiều năm không quan tâm đến người bệnh, phụ thân tỷ đã từng đi mời, chỉ tiếc đến người cũng không được thấy. Bây giờ tỷ cũng tuyệt vọng đến mức cái gì cũng có thể thử rồi, nghĩ rằng Ninh các lão đã thu Khanh Thần làm đệ tử quan môn, đối với thỉnh cầu của hắn, hẳn có thể thận trọng suy tính một chút, thuyết phục Vô Trần đạo trưởng giúp đỡ."

Tô Diêu trầm ngâm một lát, mở miệng nói: "Chiêu Ngọc tỷ tỷ, muội phải ăn ngay nói thật, chỉ có thể nỗ lực thử một lần thôi, cũng không dám đảm bảo điều gì."

Mộc Chiêu Ngọc vô cùng vui mừng, nắm lấy tay Tô Diêu thật chặt: "Mặc kệ có được hay không, tỷ đều khắc ghi phần ân tình của muội muội, về sau phàm là việc có thể giúp đỡ, nhất định sẽ không chối từ."

"Muội lẻ loi một mình đi vào bên trong kinh đô, khó lắm mới gặp được người hợp tính mình như vậy. Hơn nữa tỷ lại giúp muội rất nhiều, tỷ không cần phải khách khí với muội như vậy."

Mộc Chiêu Ngọc cười cười, cũng không nhiều lời chút nào, chỉ ghi tạc trong tim.

Ngày thứ tư sau yến hội thái hậu tổ chức, Tô Diêu và Mộc Khanh Thần xuất cung, đi về phía phủ của Ninh các lão.

Trên xe ngựa, Mộc Khanh Thần hơi xốc màn xe lên, đánh giá cảnh sắc bên đường, trong mắt tràn đầy vẻ mới lạ, thanh âm mang theo sự vui sướng: "Tỷ tỷ, bên ngoài thật là náo nhiệt."

"Nhìn tới nhìn lui còn không phải là những chuyện như vậy hay sao, tại sao ngươi lại ngạc nhiên như thế?" Diễn nhiều vai như vậy, đối với cảnh tượng trước mắt, Tô Diêu cảm thấy không có gì đáng xem.

"Ta lớn đến như thế cũng chưa từng ra khỏi vương phủ, sau khi vào kinh lại trực tiếp tới hoàng cung, chưa từng chơi đùa ở bên đường lần nào."

Ngữ khí Mộc Khanh Thần bình thường, giống như chỉ đang nói về một việc nhỏ không quan trọng chút nào. Tô Diêu lại không nhịn được ngước mắt, hai mày nhíu chặt lại: Chưa bao giờ ra khỏi vương phủ... Vinh Vương phi rốt cuộc tạo bao nhiêu nghiệt chướng mới có thể khắt khe với một hài tử đến thế?

Không có được lời đáp của Tô Diêu, Mộc Khanh Thần quay đầu lại, vội vàng quy quy củ củ ngồi xuống: "Tỷ tỷ, ta không nên không có quy củ như vậy, tỷ không cần tức giận."

Ở trong lòng hắn, Tô Diêu là quan trọng nhất. Bất cứ cảnh sắc gì cũng không quan trọng bằng việc khiến nàng vui vẻ.

Tô Diêu hơi sửng sốt, ngay sau đó giơ tay lên xoa tóc Mộc Khanh Thần, ngữ khí nhu hòa hơn một chút: "Nghĩ đến đâu rồi? Ta cũng không có không vui, chỉ là nghĩ rằng về sau có cơ hội thì tỷ đệ chúng ta sẽ ra ngoài đi dạo thôi."

Thần sắc Mộc Khanh Thần vừa mới ảm đạm xuống lại lần nữa sáng bừng lên: "Thật vậy sao? Thật tốt quá!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play