Edit by Tiểu Mạn
o0o
Thời điểm Tô Diêu đi gặp Mộc Chiêu Ngọc, mới vừa nhìn thấy đối phương đã mở miệng chúc mừng.
Ý cười trên mặt Tô Diêu vô cùng xán lạn: "Muội không nghĩ tin tức lại truyền đi nhanh như vậy, mới qua có một lát mà tỷ tỷ đã biết rồi."
Mộc Chiêu Ngọc nắm lấy tay Tô Diêu, đến bên phòng rồi ngồi xuống: "Thứ lan truyền nhanh nhất trong cung chính là tin tức. Huống chi, Ninh các lão trực tiếp đi Thái Học Viện, trước mắt lúc này nhất cử nhất động trong Thái Học Viện đều phá lệ khiến người khác chú ý. Tỷ có thể biết được tin tức cũng không có gì kỳ lạ."
"Cũng coi như Khanh Thần có đức hạnh tam kiếp, có thể được Ninh các lão coi trọng."
"Có Ninh các lão phù hộ, tình cảnh của muội và Khanh Thần trong cung có thể tốt hơn một chút, muội cũng không cần phải vất vả như vậy." Mộc Chiêu Ngọc nói xong, ánh mắt liền dừng lại ở trên cánh tay Tô Diêu: "Miệng vết thương còn đau không?"
"Đa tạ tỷ tỷ đã cho muội thuốc mỡ, sau khi bôi lên thì mát mát lạnh lạnh, thật ra cũng không cảm thấy đau."
"Vậy là tốt rồi. Muội cứ kiên trì dùng đi, nghe nói thuốc mỡ kia có thể tiêu trừ vết sẹo, bộ dáng muội xinh đẹp như thế, về sau nhất định sẽ là mỹ nhân hạng nhất, không thể để cho chính mình có bất cứ tì vết nào."
"Muội nghe tỷ tỷ."
Sau mấy lần tiếp xúc, quan hệ giữa Tô Diêu và Mộc Chiêu Ngọc ngày càng hòa hợp, mà Mộc Vãn Thanh lúc trước cả hai cùng quen biết cũng đã dần dần bất hòa với các nàng, ít lui tới hơn.
Bởi vậy, Tô Diêu cũng chưa từng quanh co lòng vòng, trực tiếp mở miệng nói: "Lúc này lại đến đây tìm tỷ tỷ, vẫn là phải làm phiền tỷ một chuyện, hy vọng tỷ tỷ có thể ra tay giúp đỡ."
"Vội cái gì, nói cho tỷ nghe một chút, xem tỷ có thể giúp được gì cho muội hay không."
"Tỷ tỷ biết Ninh các lão muốn thu nhận Khanh Thần làm đệ tử, cho nên muội nghĩ nên để hắn chuẩn bị một chút lễ vật lúc bái sư. Chỉ là thời gian muội tới kinh đô không dài, không có chút hiểu biết nào về sở thích của Ninh các lão, cho nên nghĩ đến chuyện đến nơi này của tỷ tỷ hỏi thăm một chút."
"Sự tình tỷ biết về Ninh các lão cũng không nhiều lắm, bất quá tỷ có thể giúp muội hỏi phụ thân một chút. Tuy rằng phụ thân không có nhiều quyền thế ở trong triều đình, nhưng lại có chút quan hệ cá nhân với Ninh các lão."
"Vậy đa tạ tỷ tỷ." Tô Diêu nhẹ nhàng thở ra, đứng dậy uốn gối hành lễ với Mộc Chiêu Ngọc: "May mà có tỷ tỷ giúp đỡ, không thì không biết phải tốn bao nhiêu công sức nữa."
"Bất quá chỉ là hỏi nhiều hơn mấy câu, tại sao đến trong miệng muội lại trở nên giống như ân cứu mạng vậy? Bên trong hậu cung, người nâng đỡ nhau không nhiều, tỷ muội chúng ta tính tình hợp nhau, về sau còn ở cạnh nhau dài dài, không cần thiết phải tỏ ra xa lạ như thế."
"Được, vậy ta liền không khách khí với tỷ tỷ nữa, buổi tối hôm nay sẽ ở lại chỗ tỷ ăn một bữa thật ngon."
"Ha ha, được. Đảm bảo muội ăn tới no thì thôi, sớm ngày đem cánh tay của muội tĩnh dưỡng thật tốt."
Lễ bái sư định vào khoảng một tháng sau.
Khoảng thời gian này, Mộc Khanh Thần không đến Thái Học Viện mà vẫn luôn đi theo Ninh các lão đến Tàng Thư Các tu chỉnh sách báo. Cho dù cánh tay bị thương nên không giúp được gì nhiều, cũng kiên trì đi theo. Đối với những việc Ninh các lão phân phó thì đều nói gì nghe nấy, thái độ như vậy khiến Ninh các lão vô cùng vui mừng.
Trong Thái Học Viện, sau khi Mộc Văn Lễ trở về Trang Vương phủ thì giống như được uống thuốc an thần vậy, một lần nữa tập trung vào việc học, một bộ dáng hăng hái tiến về phía trước.
Chuyện Ninh các lão thu đồ đệ tuy rằng ồn ào huyên náo, nhưng đám người Trang Vương cũng chưa từng nghĩ có thể lợi dụng được. Thấy các lão thu nhận một đứa con vợ lẽ là Mộc Khanh Thần, biểu thị rằng không giúp ai cả, từng người từng người một liền từ bỏ việc muốn mượn sức, đốc thúc con cháu nỗ lực trổ hết tài năng, có được sự chú ý của hoàng thượng. Một bên âm thầm tính toán xem có thể mượn cơ hội lật đổ Vinh Vương hay không.
Nói đến Vinh Vương, trong khoảng thời gian này cừu hận hắn kéo đến cũng không ít. Hoàng thượng hạ chỉ để các con cháu tôn thất vào cung, tuy rằng thánh chỉ không viết rõ ràng muốn đưa con cái của vợ cả, nhưng ý tứ của hoàng thượng đã mười phần rõ ràng, những người như bọn họ không dám cãi lại chỉ đành đưa con vợ cả và đích nữ tiến cung. Riêng một mình Vinh Vương phủ đem một con vợ lẽ không nên thân đưa tới cho đủ số.
Hơn nữa xem ý tứ của Vinh Vương phủ, rõ ràng là đã từ bỏ hai tỷ đệ Mộc Khanh Thần và Mộc Nghi Hoa.
Lúc trước Mộc Nghi Hoa bị thái hậu gây khó dễ trong cung, nhưng không thấy có người Vinh Vương phủ nào ra tay tương trợ.
Tâm địa tàn nhẫn đến như thế, vứt bỏ hết cả thể diện, Vinh Vương phủ này quả thật mặt dày vô sỉ!
Mộc Khanh Thần bồi Ninh các lão sửa sang lại sách một ngày, sau khi tiễn lão sư về, liền trực tiếp tới Lãm Thúy Hiên thăm Tô Diêu.
Vừa vào cửa đã nhìn thấy Tô Diêu và Ngọc Phù ngồi với một đống vải dệt, khoa chân múa tay như muốn cắt y phục: "Tỷ tỷ, y phục tỷ mang đến không đủ dùng hay sao?"
Tô Diêu quay đầu nhìn hắn một cái: "Hôm nay sao lại trở về sớm như vậy?"
"Hai ngày nay giống như lão sư đang có chuyện ngoài phủ, cho nên ra cung sớm hơn một chút, sau khi ta tiễn lão sư đi liền tới đây thăm tỷ tỷ."
"Ra cung sớm..." Tô Diêu nghĩ đến tin tức hai ngày nay đưa tới đây, không khỏi hơi giương khóe môi lên: "Ninh các lão chỉ sợ không phải có chuyện ngoài phủ, mà là biết được ngươi âm thầm chép văn vào buổi tối, cho nên cố gắng đi sớm một chút, để thời gian ngươi có nhiều hơn, không cần thức đêm."
Nàng nhờ Mộc Chiêu Ngọc tìm hiểu một ít chuyện có liên quan đến thời điểm khi còn trẻ Ninh các lão đi học, hai ngày ngắn ngủn sau, Mộc Chiêu Ngọc liền đưa tới một quyển sách nhỏ. Quyển sách này ghi rõ ràng rằng thời điểm còn trẻ Ninh các lão khiêm tốn thỉnh giáo như thế nào, không ngại học hỏi kẻ dưới, nếu như cẩn thận chau chuốt một chút, thậm chí có thể biên soạn thành một quyển truyện ký cũng được.
Tin tức đến nhanh như vậy, khiến nàng cảm thấy không bình thường, giống như có người biết nàng muốn tìm hiểu mấy tin tức này nên cố ý đưa tới cửa.
Mộc Khanh Thần giơ tay vỗ vỗ đầu: "Thì ra là thế. Thế nhưng ta lại không nghĩ tới, chờ lát nữa khi trở về thiên điện, ta nhất định sẽ tranh thủ chép nhiều hơn mấy lần, vừa lúc luyện chữ luôn."
"Được, chạy nhanh về đi."
Mộc Khanh Thần ngoan ngoãn gật gật đầu, xoay người hướng ra ngoài rời đi, thời điểm đi tới cửa bỗng nhiên quay đầu lại: "Thiếu chút nữa thì quên mất, tỷ tỷ đang tự làm y phục cho mình sao? Tỷ còn chưa nói cho ta biết đâu!"
"Tỷ tỷ ngươi sẽ chọn loại vải màu xanh đen này để làm y phục sao?" Tô Diêu cười hỏi.
Sắc mặt Mộc Khanh Thần vì kích động mà hơi đỏ lên, không khỏi dịch tới, tràn đầy chờ đợi hỏi: "Vậy tỷ tỷ... Tỷ tỷ đây là làm cho ta sao?"
Tô Diêu cười một tiếng: "Không phải. Ngươi muốn bái sư, từ lục lễ cần thiết đã được chuẩn bị sẵn, cũng nên chuẩn bị một ít đồ tỏ lòng thành của mình. Thiên văn chương kia là để cho người bên ngoài xem, cho người khác biết sự sùng kính của ngươi đối với lão sư, cho thấy thái độ dốc lòng học hành của ngươi. Mà y phục này là ngươi lén lút tặng lão sư cho thấy tâm ý của mình, nếu đã nhận Ninh các lão làm lão sư, thì phải coi các lão như phụ thân mà kính trọng, vâng lời, quan tâm. Ta và Ngọc Phù giúp ngươi chuẩn bị y phục này là bởi vì ngươi vội vàng không kịp nghĩ tới, về sau có cái gì thì ngươi nhất định phải tự mình làm."
Thần sắc Mộc Khanh Thần buồn bã, tức khắc trở nên thất vọng, có chút không được tự nhiên túm túm ống tay áo: "Ta đã biết rồi, ta về trước đây."
"Đi đi."
Chờ đến khi Mộc Khanh Thần rời đi, Ngọc Phù bèn ngẩng đầu cười hỏi: "Tiểu thư không phải đang giúp đỡ công tử may xiêm y sao? Tại sao lại trêu đùa hắn như vậy, xem thần sắc lúc vừa mới rời đi của công tử, sợ là phải thương tâm lắm đấy."
"Tính tình hắn vẫn luôn không trầm ổn, luôn có tâm ma bên trong. Hơn nữa hiện tại đang có bao nhiêu thất vọng, về sau thu được y phục thì liền biết có bấy nhiêu kinh hỉ."
"Tâm tư tiểu thư đúng là luôn không giống người khác, nô tỳ bội phục."
Tô Diêu cười cười: "Mau làm y phục đi, cánh tay ta bị thương, chỉ có thể hỗ trợ ở bên cạnh. Những đường may thêu thùa đều phải làm phiền ngươi."
"Tiểu thư yên tâm, nô tỳ nhất định sẽ không chậm trễ đại sự của công tử."