Edit by Tiểu Mạn
o0o
"Những quận vương còn lại thì không có tin tức gì. Mộc Lao và Mộc Nam Túc là bị đẩy ra làm chim đầu đàn, lần trước nhận giáo huấn một phen, hiện tại cũng không dám lớn tiếng nói một câu nào. Người còn có giá trị hẳn là Ninh Vương, hắn là đệ đệ nhỏ nhất của hoàng thượng, đã từng có thời điểm nói rằng nếu hoàng thượng không có con nối dõi để kế thừa ngôi vị hoàng đế, còn có thể đưa vị Ninh Vương này lên kế thừa. Chẳng qua lại bị Ninh Vương dùng lời lẽ nghiêm khắc cự tuyệt, nhưng ta lại nghe người khác nói, từ lần tiến cử đó đến lúc sau, Ninh Vương nhiều phen biểu hiện chính mình thật tốt, âm thầm liên lạc với triều thần, vài lần chèn ép quyền lực của Sở thừa tướng, bất quá hiện tại chưa có lần nào thành công."
"Nhị đệ, ta đã xem thường ngươi rồi."
Trong lòng Tô Diêu tràn đầy kinh hỉ, thậm chí còn vui sướng đến phát điên, đối với ý nghĩ trong lòng của mình lại càng them kiên định hơn một chút. Không nghĩ tới binh lính của tướng quân lại không phải là binh lính tốt, nếu để bọn họ đi vào hoàng cung tranh giành ngôi vị hoàng đế, vậy thì có thể dùng hết mọi biện pháp cố gắng nuốt trái cây này vào trong bụng: "Tình huống của mấy vị vương gia bên trong triều đình cũng không khác cho lắm. Có thể nói rằng ba người Vinh Vương, Trang Vương, Ninh Vương này tranh đoạt kịch liệt nhất."
Mộc Khanh Thần ngước mắt: "Nhưng chúng ta có thể làm cái gì chứ? Ở trong Vinh Vương phủ, chúng ta hoàn toàn là hai người ngoài, bọn họ có biết cái gì cũng sẽ không nói cho chúng ta."
Tô Diêu hơi giương khóe môi lên: "Xung quanh ngươi đều là bầy sói, đột nhiên hiện ra hai người tới giúp ngươi gϊếŧ những con sói đó, ngươi sẽ cự tuyệt sao?"
"... Sẽ không." Mộc Khanh Thần giật mình, trả lời.
"Không sai. Vinh Vương bọn họ sẽ không cự tuyệt, cho dù chúng ta không thể gϊếŧ chết nhưng con sói đó, Vinh Vương phủ cũng sẽ không cự tuyệt sự hỗ trợ của chúng ta, thậm chí bọn họ còn âm thầm tính toán, thời khắc mấu chốt đem chúng ta ra làm mồi nhử, cho bọn họ thêm thời gian để sống."
Ánh mắt Tô Diêu lạnh nhạt, nàng chính là muốn lợi dụng Vinh Vương phủ. Bọn họ có thể lợi dụng nàng, nàng cũng có thể lợi dụng bọn họ ngược lại. Việc này thì phải xem kỹ xảo của ai cao tay hơn!
Mộc Khanh Thần trầm mặc một lát, có chút không xác định nói: "Tỷ tỷ, làm như vậy có phải quá nguy hiểm rồi không?"
Tô Diêu cười khẽ một tiếng: "Chờ tới thời điểm chúng ta có thể giẫm vưỡng gót chân một cách chân chính thì sẽ suy xét đến việc nguy hiểm với không nguy hiểm sau. Bây giờ đến sống sót cũng còn khó khăn, nào có tư cách suy nghĩ tới những cái đó?"
Mộc Khanh Thần im lặng. Đúng thế, bọn họ bất quá chỉ là mượn tâm tư của hoàng thượng, tạm thời được an ổn. Nhưng tâm đế vương khó dò, chẳng ai biết ngày mai sẽ phát sinh chuyện gì.
Hắn ngẩng đầu nhìn Tô Diêu. Núm đồng tiền của nàng như hoa, ánh mắt nhàn nhạt mang theo ánh sáng, một tay chống cằm dựa vào bàn. Ánh mặt trời chiếu vào, khiến cả người mang theo một tầng mông lung...
"Tỷ tỷ, nếu như thất bại, chúng ta đều sẽ phải chết cả sao?"
"Sẽ." Chỉ nhìn đơn thuần đức hạnh của những người trong Vinh Vương phủ đó cũng đã có thể biết được chân tướng rồi. Tất nhiên sẽ không bỏ qua cho họ, không đem xương cốt nghiền thành tro đã là tốt lắm rồi.
Mộc Khanh Thần đột nhiên bước tới, đôi tay không tự chủ được nắm chặt lại thành quyền: "Ta không muốn ngươi chết!"
Tô Diêu nhìn tới, mi mắt cong cong: "Ai da, ngươi đây là đang đau lòng cho tỷ tỷ sao?"
Sắc mặt Mộc Khanh Thần chợt hồng lên: "Ta... Ta mới không có đau lòng cho ngươi. Hai người chúng ta phải sống sót để báo thù, ngươi so với ta thì thông minh hơn, nếu Vinh Vương phủ thật sự phát hiện ra mưu đồ của chúng ta, ngươi liền đem ta đẩy ra đi, sau đó ngươi nghĩ cách để sống sót, giúp ta báo thù! Một lời đã định, ta đi đây!"
Hắn bước nhanh ra ngoài như chạy, giống như đằng sau có chó sói đuổi theo. Ý cười trên mặt Tô Diêu chậm rãi biến mất: Đứa nhỏ này thật sự coi nàng thành tỷ tỷ, thậm chí còn nguyện ý vì nàng mà chết...
Thời điểm Ngọc Phù đi vào, Tô Diêu vẫn còn đang ngây người: "Tiểu thư, vừa rồi Mộc công tử vội vội vàng vàng chạy đi, không có việc gì chứ?"
Tô Diêu phục hồi lại tinh thần, trong mắt hiện lên cảm xúc phức tạp khó phân biệt: "Không có việc gì. Chuẩn bị bút mực, ta muốn viết thư."
"Vâng."
Trong Lãm Thúy Hiên, Tô Diêu cẩn thận tìm từ thong thả viết thư về nhà. Trong tướng phủ, Sở Phi Diễn dựa nửa người vào giường, sắc mặt đỏ đậm, không nhịn được che ngực lại ho khan.
Ninh các lão đứng bên cạnh nhíu mày: "Không phải lão phu đã từng nói với ngươi, để ý xem thân thể ngươi có bộ dáng như thế nào rồi sao? Trong lòng cũng không biết giữ chừng mực? Dám ở bên ngoài đến hơn nửa đêm, ngươi không nghĩ tới mạng sống của mình nữa rồi hả?"
"Khụ khụ..." Sở Phi Diễn ho khan hai tiếng, trên gương mặt tái nhợt hiện lên ý cười: "Khiến lão sư phải lo lắng, là ta không tốt."
Nhìn bộ dáng dầu muối đều không ăn của hắn, trong lòng Ninh các lão tức điên: "Cái tính tình này của ngươi cũng không biết là của ai, thật là..."
Danh Thần bước nhanh vào: "Chủ tử, Ninh các lão. Vô Trần đạo trưởng tới."
"Mau mời vào!" Ninh các lão đứng dậy, tự mình tới tận cửa nghênh đón.
Một vị đạo sĩ chậm rãi đi vào, bước chân cũng không tạo ra tiếng động lớn, nhưng tốc độ lại rất nhanh, trong chớp mắt đã đi đến trước cửa: "Ninh các lão!"
"Đạo trưởng mau vào giúp ta nhìn Phi Diễn một chút, bệnh cũ của hắn lại tái phát."
Nhìn thấy Vô Trần đạo trưởng, Sở Phi Diễn vô lực chắp tay lại: "Không thể đứng dậy hành lễ, mong đạo trưởng thứ lỗi."
Lúc này hắn bệnh nặng nằm giường, sắc mặt tái nhợt nhưng nhất cử nhất động vẫn mang theo khí chất tôn quý, ôn nhã như cũ.
"Không sao." Vô Trần đạo trưởng ngồi vào mép giường, dò xét mạch tượng của Sở Phi Diễn, giữa mày không khỏi nhíu lại: "Sở tướng gia, bần đạo hẳn là đã từng nói với ngươi rồi, xem ra ngươi không hề để trong lòng."
"Đạo trưởng xem bộ dáng hiện tại của ta, còn có thể kiên trì được bao lâu?"
"Nếu tướng gia khăng khăng không nghe theo lời khuyên giải của bần đạo, giày vò thân thể và tinh thần như trước, chỉ sợ ba năm lúc trước nói cũng giảm một nửa!"
Ninh các lão vội vàng đứng dậy: "Vô Trần, ngươi mau nghĩ cách đi, y thuật trên giang hồ của ngươi là tốt nhất, chẳng lẽ thật sự không thể tìm ra được một con đường sống nào sao?"
"Lấy y thuật của bần đạo, chỉ sợ là không có năng lực, nhưng y thuật cao hơn ta trên giang hồ có khối người. Nếu có thể tìm được Quỷ Y Cốc cốc chủ, có năm phần khả năng giải quyết được. Nhưng hành tung của hắn khó dò, các đệ tử của Quỷ Y Cốc đều không tìm thấy, càng đừng nói là người khác."
"Cho dù tìm không thấy cũng muốn thử một lần. Phi Diễn tuổi còn trẻ như vậy, làm sao có thể dễ dàng từ bỏ chứ?"
Vô Trần đạo trưởng thu tay lại, từ từ lấy hòm thuốc trong tay thư đồng, lấy ra ngân châm: "Sở tướng gia, trước tiên ta hành châm giúp ngươi ổn định lại bệnh tình đã."
"Làm phiền đạo trưởng rồi."
Sau khi hành châm, rất nhanh Sở Phi Diễn đã ngủ.
Ninh các lão mang theo Vô Trần đạo trưởng tới thiên thính, phất tay bảo người theo sau lui xuống: "Đạo trưởng, tình huống của Phi Diễn ngươi cũng nhìn thấy rồi. Đứa nhỏ này tâm tư lớn, chấp niệm nhiều, nhiều năm như thế mặc kệ ta có khuyên như thế nào trong lòng hắn cũng không hề dao động dù chỉ một chút. Hiện giờ lại gặp phải loại tình huống này, thật sự là..."
Trên mặt Vô Trần đạo trưởng mang theo ý cười nhạt: "Ninh các lão, mỗi người đều có tạo hóa của chính mình, có lẽ tạo hóa của Phi Diễn chưa tới."
"Các ngươi đúng là lão đạo lỗ mũi trâu, thích nhất kiểu nói giống thật mà lại giống giả. Phi Diễn là người ta hỗ trợ, ngươi nói đại đạo 50, thiên diễn 49, chạy đi là tốt nhất. Lần chạy đi thứ nhất này lại có vô vàn khả năng, trong đó nhất định có một đường sống. Hiện giờ Phi Diễn chỉ còn lại chưa đến ba năm thọ mệnh, ngươi nói con đường sống đó ở đâu?"