Edit by Tiểu Mạn

o0o

Trong chính điện, Mộc Trân Trân vẫn luôn chú ý đến Cố Viễn Du.

Chỉ tiếc, tầm mắt Cố Viễn Du hoặc nhìn về phía bảo tọa đế vương, hoặc nhìn về phía có Tô Diêu, không hề cảm nhận được sự quan tâm của nàng ta, khiến nàng ta cảm thấy vô cùng mất mát.

Thái hậu nói nàng ta phục hồi tinh thần lại, nghĩ đến việc tiết mục chính mình khổ luyện cuối cùng cũng có tác dụng, nói không chừng có thể hấp dẫn ánh mắt của Cố Viễn Du, không khỏi nhảy nhót vài phần: "Hoàng thượng, thần nữ bêu xấu rồi."

Yến hội lần trước, Mộc Trân Trân đàn một khúc Hồng Nhan Phú, tuy không coi là mất mặt, nhưng cũng khiến người khác cảm thấy có chút không phóng khoáng.

Mà lúc này đây, mọi người nhìn đến Mộc Trân Trân đã chuẩn bị xong đi vào điện, không khỏi lộ ra vẻ mặt kinh diễm.

Mộc Trân Trân nghiêng ngực ôm tỳ bà, búi cao tóc, mặt mày diễm lệ.

Vóc người nàng cao gầy, lúc này lại mặc một thân vũ y kim sắc trên người, đem vẻ đẹp của nàng càng trở nên tinh tế hơn.

Tô Diêu không khỏi ngước mắt, trong lòng kinh diễm: Quả nhiên là không thể coi thường trí tuệ của cổ nhân*.

* Cổ nhân: Người xưa.

Lúc này khuôn mặt Mộc Trân Trân thanh tú, giống như từ bích họa Đôn Hoàng đi xuống dưới cung nữ đồ, kim sắc vũ y khiến ánh sáng lưu chuyển. Cổ, bên hông, cánh tay, mắt cá chân có những vụn bạc nho nhỏ điểm xuyết, khiến nàng trở nên rạng rỡ hơn vài phần.

Mộc Trân Trân thần sắc bình thản hành lễ, rồi sau đó cánh tay mềm nhẹ giãn ra, đem đàn tỳ bà nhấc tới đặt ở trước ngực.

Mọi người kinh ngạc, nhìn thấy Mộc Trân Trân ôm tỳ bà lên, ai cũng cho rằng nàng muốn diễn táu một khúc tỳ bà, nhưng nhìn một lúc lâu sau lại không thấy có người đem ghế lên, liền có chút không hiểu được chuyện gì đang xảy ra.

Mộc Trân Trân nhấc cổ tay trắng nõn lên, đầu ngón tay mềm mại đột nhiên xẹt qua mặt đàn.

"Tinh!"

Tiếng tỳ bà vốn là thanh âm trào dâng hơn so với các loại nhạc cụ khác, mở màn bằng một tiếng minh âm này tức khắc khiến mọi người chấn động, đem toàn bộ lực chú ý đặt lên người Mộc Trân Trân.

Mộc Trân Trân đánh đàn tỳ bà, nhưng cánh tay bên cạnh cũng bắt đầu múa.

Dải lụa kim sắc choàng lên cánh tay phiêu dật lưu chuyển, mặt trên thêu kim sắc đóa hoa bằng chỉ vàng, thời điểm bất động nhìn không thấy nhưng lúc này bắt đầu múa, dải lụa lay động, giống như ngân hà vòng quanh bốn phía.

Nhạc sư cung đình thấy thời cơ đã đến, phối hợp đàn sáo cùng.

Mộc Trân Trân ngẩng cao đầu, tỳ bà trong tay bỗng nhiên từ bả vai xoay ngược ra phía sau, rồi một bàn tay ngửa ra sau, tiếng tỳ bà lại vang lên lần nữa.

Đàn tỳ bà ngược!

Mọi người không khỏi tán thưởng, muốn vừa múa vừa đàn tỳ bà đã vô cùng khó khăn, dù sao thì lực cánh tay của nữ tử không lớn, tỳ bà lại rất nặng, đã muốn đàn ra tiếng nhạc hay, lại muốn múa được vũ đạo hoa lệ, rất khảo nghiệm bản lĩnh của người làm. Nhưng Mộc Trân Trân không chỉ làm được, còn có thể đánh đàn tỳ bà ngược, thật sự là khiến người khác kinh ngạc cảm thán!

Mộc Trân Trân hơi thở hổn hển, giơ đàn tỳ ba trong tay lên, chân trái giơ cao lên, múa xong động tác cuối cùng, ngay sau đó là tiếng reo hò trên điện: "Múa thật hay!"

Ý cười trên mặt thái hậu vô cùng rõ ràng: "Hoàng thượng thấy thế nào?"

"Rất tốt! Châu anh huyễn chuyển linh tú diêu, hoa mạn chấn hưng linh xà động. Người đâu, ban thưởng cho Minh Châu quận chúa!"

"Thần nữ đa tạ hoàng thượng ban thưởng." Sự vui sướng trong lòng Mộc Trân Trân khó có thể che giấu được, sau khi hành lễ với hoàng thượng, khóe mắt mang theo sự mong chờ liếc nhìn Cố Viễn Du, lại phát hiện thần sắc hắn nhàn nhạt, cũng không hề cảm thấy kinh diễm, sự vui mừng trong lòng tức khắc giảm đi ba phần.

Tô Diêu vẫn luôn quan sát Mộc Trân Trân không nhịn được suy nghĩ trong lòng, chẳng lẽ vị Minh Châu quận chúa này thế nhưng lại thích Cố Viễn Du? Khó trách lần đầu gặp mặt đã có địch ý lớn với mình như vậy, vốn tưởng rằng nàng ghen ghét vì thái hậu thiên vị mình, hiện tại xem ra, nguyên do chỉ sợ là nàng có hôn ước cùng Cố Viễn Du rồi.

Tô Diêu ngước mắt nhìn lên, đối diện với nụ cười của Cố Viễn Du, nhẹ nhàng cong khóe môi lên, gật gật đầu.

Ý cười trên mặt Cố Viễn Du gia tăng, giơ chén rượu lên về hướng của Tô Diêu, rồi sau đó uống cạn sạch rượu trong chén.

Một màn này bị Mộc Trân Trân nhìn thấy, cảm giác trong ngực vô cùng khó chịu. Nàng ta không biết Tô Diêu kia rốt cuộc có cái gì tốt, lại có thể được Cố Viễn Du chú ý tới, nhớ đến trong yến hội lần trước Tô Diêu hại mình mất mặt, trong lòng nàng ta không thể ngăn được sự ghen ghét, không cần nghĩ ngợi mở miệng nói: "Khởi bẩm hoàng thượng, Nghi Hoa tỷ tỷ cũng vì người mà chuẩn bị dâng tặng lễ vật. Nghi Hoa tỷ tỷ, muội chỉ như thả con tép, bắt con tôm, tỷ còn không mau lên đây?"

Tô Diêu thong thả ung dung đứng dậy, đầu tiên là hành lễ với hoàng thượng, rồi sau đó xoay người nói với Mộc Trân Trân: "Đa tạ Trân Trân biểu muội."

Lúc trước vì bảo mật nên nàng không để cho Mộc Trân Trân biết được mình muốn dâng tặng lễ vật. Vì tránh bị quấy rối, Mộc Chiêu Ngọc và nàng vẫn luôn giấu giếm tin tức, chính là chờ tới hôm nay Mộc Trân Trân gây khó dễ.

Mộc Chiêu Ngọc lúc ấy còn vô cùng lo lắng, nói nếu Mộc Trân Trân không mở miệng nói để các nàng dâng tặng lễ vật thì chẳng phải là không có cơ hội hay sao. Tô Diêu cũng hơi lo lắng, nhưng hiện tại xem ra, vị Minh Châu quận chúa này đối xử với các nàng vô cùng tốt nha!

Mộc Trân Trân nhíu mày, trong mắt hiện lên một tia trào phúng: "Tỷ và muội đều là tỷ muội với nhau cả, đâu cần phải cảm ơn."

"Muội muội vẫn luôn chiếu cố ta rất tốt."

Mộc Chiêu Ngọc cũng đã đi lên phía trên, cùng Tô Diêu hành lễ với hoàng thượng và thái hậu xong liền đi xuống chuẩn bị.

Thời gian hai người chuẩn bị có chút lâu, vốn dĩ hoàng thượng không có hứng thú xem, lúc này lại không thấy người đi lên, trong mắt hiện lên một tia không vui.

Ninh các lão đứng dậy: "Hoàng thượng, lão thần nghe nói khoảng thời gian trước người tìm được một khối thạch mang lại may mắn, cục đá này ở ban đều không chỉ có thể phát ra ánh sáng, lại còn có thạch văn bên trên, hình như vừa vặn là bốn chữ thịnh thế an khang?"

"Đúng là như thế, là Tân Châu bên kia dâng tới. Nếu Ninh các lão cảm thấy hứng thú, chờ đến khi yến hội kết thúc, có thể đi Tàng Bảo Các nhìn một cái."

"Thịnh thế minh quân, quốc thái dân an mới có điềm lành giáng thế. Hơn nữa đã trăm năm không thấy điều này rồi, lão thần phải nhìn ngắm thật kĩ mới được."

"Không có vấn đề."

Có Ninh các lão mở miệng khen ngợi, thần sắc của hoàng đế đã tốt lên không ít.

Lại đợi thêm lát nữa, Tô Diêu và Mộc Chiêu Ngọc cuối cùng cũng đã chuẩn bị xong. Thái giám nâng bốn tấm bình phong đi lên điện, sau đó đem bình phong đặt thành hình cung ở trung tâm đại điện.

Có người cẩn thận nhìn ngắm, bình phong này không chỉ vô cùng cao lớn, mà còn trang bị bánh xe ngầm, thế là muốn dùng để làm gì?

Ánh nến bên trong đại điện tối xuống không ít, mà bên trong bình phong lại bỗng nhiên sáng lên.

Mộc Trân Trân hừ lạnh một tiếng. Gióng trống khua chiêng như vậy, nếu cuối cùng lại làm không ra cái gì, mới thật là khiến người ta cười đến rớt cả răng!

Mọi người ở đây đang không hiểu chuyện gì xảy ra thì bên trong bình phong bỗng nhiên chiếu ra một đạo thân ảnh thướt tha.

Hình bóng bên trong mang đường cong lả lướt, không mặc vũ trang bình thường mà là xuyên phương tiện vũ cùng quần dài, ánh nến màu vàng hơi ấm áp chiếu rọi ở bên trên, eo thon lượn lờ, cánh tay như ngọc, mơ hồ có thể phân biệt được với mái tóc dài điểm xuyết trâm hoa rũ xuống giống như thác nước. Đáng tiếc, vì cách bình phong nên nhìn không được rõ lắm, lại vô tình khiến nhân tâm kinh động.

Cổ ngữ có câu: Mỹ nhân như hoa cách vân đoan*, càng nhìn càng thấy không rõ, khiến du͙ƈ vọиɠ sâu thẳm bên trong nội tâm xuất hiện. Mọi người nhìn, không khỏi hơi trừng lớn mắt, muốn nhìn trộm toàn cảnh mỹ nhân phía sau bức bình phong.

* Mỹ nhân như hoa cách vân đoan 美 人 如 花 隔 雲 端: Một câu thơ trong bài "Trường tương tư kỳ 1" của Lý Bạch, nghĩa là người đẹp như hoa hiện lên sau sắc mây.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play