Edit by Tiểu Mạn
o0o
Thời điểm Mộc Trân Trân nhận được thiệp mời, thì cầm trong tay rồi nhìn lướt qua, sau đó trực tiếp ném vào chậu than: "Mộc Nghi Hoa này đúng là không biết xấu hổ, bây giờ bên trong hậu cung này, đâu có ai đem nàng ta để ở trong lòng chứ? Thật sự cho rằng có Vinh Vương phủ chống lưng cho mình thì cao hơn người khác một cái đầu hay sao?"
Mộc Vãn Thanh ngồi ở bên cạnh, nhìn ngọn lửa bên trong chậu than dần đốt hết thiệp mời, không khỏi mím môi: "Hai ngày nay không cần học tập quy củ, ở trong cung mãi cũng không thú vị, chi bằng đi qua nhìn một cái, nói không chừng sẽ có cái gì đó náo nhiệt để xem?"
"Náo nhiệt? A, Mộc Nghi Hoa kia cảm thấy người trong cung không phản ứng lại nàng, muốn mượn yến hội đánh bóng tên tuổi, nịnh bợ một hai người? Ta không muốn nhìn, không có ta đồng ý, ai dám tham gia yến hội của nàng ta chứ?"
Mộc Vãn Thanh cúi đầu không nói gì.
Mộc Trân Trân quay đầu nhìn một cái, trong ánh mắt mang theo mười phần đánh giá: "Vãn Thanh tỷ tỷ, ngươi sẽ không tham gia cái yến hội bỏ đi này chứ?"
"Sẽ không." Mộc Vãn Thanh mỉm cười lắc lắc đầu: "Mùa đông vạn vật làm sao có thể sinh trưởng, cây trúc kia chắc cũng bị đông lạnh cả rồi, hẳn là không có nhiều sinh khí, căn bản không có gì đáng xem."
Mộc Trân Trân cười nhạt: "Cũng không phải là chẳng có gì đáng để xem, lúc trước ta nghe thị nữ nói hiện tại có một ít hoa mai đã bắt đầu nảy mầm, không bao lâu sau có thể thưởng thức mai mùa đông. Đến lúc đó ta làm một cái yến hội, vài người chúng ta ở bên nhau náo nhiệt vui vẻ, đến lúc đó có thể mời cả thái hậu tới, lão nhân gia đặc biệt thích hoa mai."
"Được, ta từ từ chờ."
Tới ngày Mộc Nghi Hoa tổ chức yến hội, trừ Mộc Chiêu Ngọc ra lại có người thứ ba dám đến.
Mộc Chiêu Ngọc nhìn chén trà cùng điểm tâm trên bàn, không khỏi sửng sốt: "Nghi Hoa, không phải muội muốn tổ chức yến hội sao? Tại sao lại chuẩn bị đồ cho hai người?"
Trên mặt Tô Diêu có ý cười, hơi hơi chớp mắt nhìn Mộc Chiêu Ngọc: "Người trong nhà biết chuyện của mình là được rồi. Nơi này trừ Chiêu Ngọc tỷ tỷ ra, còn có ai dám đến sao?"
Vừa nói, nàng vừa cầm chén trà trong tay đưa đến trước mặt Mộc Chiêu Ngọc. Đồ vật nàng chuẩn bị cho hai người, hiện tại vừa đủ.
Mộc Chiêu Ngọc vội vàng giơ tay nhận lấy, theo nàng ngồi lên đệm: "Hai ngày nay khó có thể được thanh tĩnh, hai tỷ muội chúng ta trò chuyện cùng nhau cũng tốt."
"Thật không dám giấu giếm gì tỷ, hôm nay muội mời tỷ tỷ tới là vì muốn nhờ một chuyện."
Mộc Chiêu Ngọc hơi sửng sốt: "Có việc gì cần tỷ hỗ trợ?"
Mộc Khanh Thần bên kia mang theo bệnh đến Thái Học Viện, không nhận biết được toàn bộ mặt chữ, mười tuổi còn phải luyện chữ, đã trở thành trò cười trong cung.
Tình huống bên này của Tô Diêu có tốt hơn một chút, nhưng cũng chỉ là tạm thời chiếm được tiện nghi của thái hậu, không biết khi nào sẽ bị người khác chỉ trích. Nàng cho rằng lúc này Tô Diêu muốn tổ chức yến hội chỉ đơn giản muốn hòa hoãn quan hệ một chút, cố gắng để không phải sống trong cung một cách gian nan như vậy. Bây giờ xem ra là nàng nghĩ quá đơn giản rồi.
"Tỷ tỷ biết khiêu vũ thời nhà Thanh không?"
"Mẫu thân cho tỷ học của một sư phó, tỷ đi theo học một ít, bất quá tính tình lười biếng, không thể nào học tinh thông được, chỉ có thể hiểu được một chút."
"Cũng không cần phải tinh thông, biết một chút đã tốt rồi." Tô Diêu cười, đuôi mắt cong lên, khuôn mặt mỹ lệ càng thêm động lòng người: "Thời gian chúng ta vào cung cũng không ngắn, sắp tới cuối năm rồi, chúng ta chuẩn bị một ít lễ vật cho hoàng thượng và thái hậu đi. Hồi trước có gia tộc làm chủ, chúng ta không cần phải nhọc lòng, nhưng bây giờ vào cung, lại được thái hậu nương nương và hoàng thượng chiếu cố, nếu không hồi báo một chút lễ vật thì sẽ cảm thấy bất an trong lòng."
Mộc Chiêu Ngọc có chút không hiểu được: "Nghi Hoa, ý của muội là... Muội muốn mượn yến hội cuối năm dâng tặng lễ vật?"
"Đúng vậy, những thần tử được trọng dụng không phải cũng đều dâng tặng lễ vật hay sao? Hoàng thượng muốn tìm con nối dõi, những tiểu thư được tuyển vào cung như chúng ta, trên thực tế đều được coi như công chúa để nuôi dưỡng. Tân niên là ngày hội trọng đại như thế, tất nhiên chúng ta phải dâng tặng lễ vật cho hoàng thượng, biểu hiện lòng hiếu thảo rồi."
Tô Diêu cười nói xinh đẹp, nhưng lời này nghe vào tai Mộc Chiêu Ngọc lại khiến tim nàng đập bình bịch.
"Nghi Hoa, hẳn là muội không chỉ muốn dâng tặng lễ vật cho hoàng thượng đúng không?"
Trong khoảng thời gian này nàng tiếp xúc với vài người, Mộc Chiêu Ngọc cũng hiểu thêm vài phần. Thiếu nữ trước mắt này tuổi không lớn, nhưng tính tình lại vô cùng cứng cỏi, mặc kệ những ma ma đó gây khó dễ hay tra tấn nàng như thế nào, nàng cũng có thể mỉm cười ẩn nhẫn, không thể người khác thấy được một chút sai lầm gì. Người tính tình thông thấu, thạo sự đời như vậy chắc chắn sẽ không nhẫn nhục chịu đựng, ngồi không chờ chết.
"Tỷ tỷ có bằng lòng giúp muội không?" Tô Diêu bình tĩnh nhìn Mộc Chiêu Ngọc.
Kỳ thật nàng chuẩn bị đồ cho hai người, lại không nghĩ tới thật sự sẽ có người tới. Dù gì thì có Mộc Trân Trân chống đỡ, xung quanh mọi người đều cô lập nàng, có giao tình tốt với nàng, không khác gì việc đứng ở mặt đối lập với các tiểu thư tôn thất khác.
"Chiêu Ngọc tỷ tỷ cũng đoán được rồi. Sở dĩ muội làm như vậy, không phải chỉ đơn thuần muốn lấy lòng hoàng thượng. Hiện tại có rất nhiều người muốn phá cục diện bây giờ, đến lúc đó chỉ sợ Minh Châu quận chúa sẽ đối nghịch với muội, nếu thành công, tất nhiên là tốt nhất, nếu thất bại, chỉ sợ sẽ liên lụy đến người tỷ tỷ."
"Muội không sợ thất bại sao?" Mộc Chiêu Ngọc mang ánh mắt phức tạp nhìn về phía Tô Diêu. Sở dĩ nàng đem lợi hại trong đó nói đến rõ ràng, chính là muốn cho mình một cơ hội để cự tuyệt.
"Sợ!" Tô Diêu vui sướng gật đầu: "Muội tất nhiên cũng rất sợ, nhưng không thể chỉ vì sợ hãi thất bại nên không làm. Bằng không trước sau gì cũng sẽ bị người khác đè lên mà đánh, không có cơ hội thành công."
Mộc Chiêu Ngọc cười cười, bưng chén trà lên, nâng lên về phía Tô Diêu: "Lúc này không có rượu thật sự mất hứng, chờ yến hội qua đi, tỷ muội chúng ta lại cùng nhau uống một chén đi. Hiện tại chỉ có thể lấy trà thay rượu."
Tuy rằng mấy năm nay Bình Vương bị người bên trong kinh đô nhìn chằm chằm không chớp mắt, nhưng vẫn có thể an an ổn ổn sống đến bây giờ, cũng không phải là người ăn chay.
Mộc Chiêu Ngọc được Bình Vương dạy dỗ, dựa theo tính tình thường ngày của nàng, lúc này chắc hẳn sẽ nghiêng về phía bo bo giữ mình hơn. Nhưng nhìn thấy Tô Diêu bị người khác làm khó thì không thể bình tĩnh giữ ý cười như cũ, nhìn nàng ở trong hoàn cảnh xấu như vậy vẫn phản kháng một cách bất khuất, trong lòng xuất hiện vài phần khâm phục.
Nàng muốn đi trợ giúp nàng ấy, nếu cuối cùng thất bại thì Mộc Trân Trân cũng chỉ giẫm lên hai chân nàng mà thôi, cũng sẽ không thể làm gì hơn nữa. Chút nguy hiểm này nàng vẫn còn chịu được, cho dù không có phụ thân bên cạnh, nàng tin người vẫn âm thầm bảo vệ mình.
Ánh mắt Tô Diêu đột nhiên sáng ngời, mặc kệ vì nguyên nhân gì mà Mộc Chiêu Ngọc đáp ứng nàng, phần ân tình này nàng đều sẽ ghi tạc trong tim: "Đa tạ Chiêu Ngọc tỷ tỷ, chờ đến yến hội kết thúc, tỷ muội chúng ta lại uống cùng nhau một chén."
Nói xong, nàng bưng chén trà trong tay lên, ngửa đầu uống một ngụm lớn.
Hiện tại lấy trà thay rượu cùng nhau kết minh, chờ lần tiếp theo cùng nhau uống rượu là lúc thành công rồi.
Mộc Chiêu Ngọc uống một ngụm sau đó buông chén trà ra, mỉm cười nói: "Vậy muội cần phải nghe ta nói một câu này. Tỷ tỷ không giỏi đến mức xuất sắc về vũ đạo thời Thanh, mong rằng không kéo chân muội."
"Tỷ tỷ yên tâm, muội đã suy nghĩ kỹ rồi."