Edit by Tiểu Mạn
o0o
Tìm được một cơ hội thân thiết tốt như vậy, Tô Diêu vô cùng thoải mái.
Nàng dùng xong cơm sáng rồi mang theo một ít thức ăn đơn giản tới An Phúc Cư thăm Mộc Khanh Thần.
Điện bên trong An Phúc Cư mới là nơi các con cháu tôn thất cư trú, so với tiền viện điều kiện kém hơn một chút.
Tô Diêu càng ngày càng tới gần, thái giám Cát Phúc sắc mặt tái nhợt ngẩng đầu nơm nớp lo sợ nhìn Tô Diêu một cái, sau đó "bộp" một tiếng quỳ xuống, thanh âm mang theo sự run rẩy: "Khấu kiến Mộc tiểu thư."
"Công công không cần khách khí. Đêm qua đa tạ ngươi đã đến truyền tin, về sau còn phải làm phiền ngươi chiếu cố Khanh Thần nhiều hơn. Hắn nhỏ tuổi, không hiểu chuyện, luôn cần có người ở bên cạnh chỉ điểm."
"Nô tài không dám." Cát Phúc đổ mồ hôi lạnh, ngón tay ấn trên mặt đất không chịu được run lên.
Ánh mắt Tô Diêu xẹt qua sau cổ hắn, phát hiện vết máu nhè nhẹ ở cổ áo, lại quan sát tư thế của hắn, trong lòng chợt hiểu rõ. Cát Phúc này chắc hẳn đã bị người khác đánh.
Đem chuyện này ghi tạc trong lòng xong, Tô Diêu liền để Ngọc Phù chờ ở cửa, một mình bước vào bên trong.
Từ sau lần gặp mặt vội vàng ở yến hội lần trước, nàng và Mộc Khanh Thần đã gần mười ngày nay không thấy nhau, lần này gặp lại hắn không khỏi khiến nàng phải nhíu mày.
Bên trong thiên điện rất lạnh, chậu than chỉ còn lại một chút tro tàn, cũng không biết đã bị tắt bao lâu rồi.
Nơi này bố trí vô cùng đơn giản, trên thảm giường còn có một vết bẩn, không được rửa sạch sẽ.
Mộc Khanh Thần ngửa mặt nằm ở trên giường, chỉ đắp một cái chăn mỏng, sắc mặt tái nhợt, hai gò má đỏ đậm, ngực hơi phập phồng, thần sắc gầy yếu.
Tô Diêu ngồi vào mép giường, duỗi tay đặt lên trán hắn, độ ấm nóng bỏng làm nàng nhíu mày: "Khanh Thần, mau tỉnh lại! Mộc Khanh Thần?"
Nàng liên tiếp kêu vài lần, Mộc Khanh Thần mới chậm rãi mở mắt ra.
Hắn đã sinh bệnh nhiều ngày nên cả người càng trở nên gầy ốm hơn, lúc này ngửa mặt nằm, mắt có vẻ lớn hơn một chút: "Ngươi tới làm gì? Nhìn xem ta đã chết hay chưa sao?"
Nghe thấy hắn kiêu ngạo nói, khóe môi Tô Diêu lập tức cong lên: "Đúng vậy. Ta đến đây chính là vì lý do này. Nếu ngươi chết thì sẽ đưa xác về Vinh Vương phủ, còn nếu không chết, ta sẽ bồi ngươi đoạn đường cuối cùng!"
"Khụ khụ..." Gò má Mộc Khanh Thần càng thêm đỏ hơn, nỗ lực trừng lớn đôi mắt phiếm hồng, gắt gao nhìn chằm chằm Tô Diêu, hận không thể cắn đứt một miếng thịt trên người nàng: "Ngươi cuối cùng cũng sẽ không chạy thoát được đâu, kết cục của chúng ta giống nhau cả thôi!"
"A. Kết cục của ta như thế nào không cần ngươi phải lo lắng, dù sao ít nhất ngươi cũng sẽ mất mạng trước ta một ngày."
Trong lòng Tô Diêu phẫn nộ, chén thuốc đặt trên bàn còn hơn phân nửa, vết bẩn trên cửa sổ tản ra mùi thuốc, vừa ngửi đã biết ngay là từ chén thuốc mà ra. Hiển nhiên là thái y đến kê thuốc, Mộc Khanh Thần lại không chịu uống một ngụm nào.
Mộc Khanh Thần cười nhạt, tràn đầy vẻ tuyệt vọng, rất khó có thể tưởng tượng được sự buồn bã, hoang vắng như vậy sẽ xuất hiện trên người của một hài tử mười tuổi: "Ta mất mạng cũng không sao, vậy thì thật nhanh có thể rời khỏi nơi này, rời xa tất cả mọi dơ bẩn ở đây!"
Lửa giận trong lòng Tô Diêu càng lớn hơn, nàng lạnh lùng giương khóe môi lên, giơ tay vuốt ve tóc Mộc Khanh Thần: "Khanh Thần, trước kia không phải ngươi đã nói, mặc dù đây là điện Tu La cũng sẽ dũng cảm xông vào một lần hay sao? Tại sao bây giờ lại từ bỏ rồi?"
"Là ta đã đánh giá quá cao chính mình." Hắn đã chịu đủ sự ác ý từ thế giới này rồi, chịu đủ cái cảnh bị bọn mặt người dạ thú kéo lê trên mặt đất rồi, chịu đủ cái cảnh bị hất nước lạnh vào người giữa đông rồi... Những kẻ đó tùy ý cười nhạo, những khuôn mặt vặn vẹo đó, cắn nuốt từng chút từng chút ánh sáng trước mắt hắn, để hắn không còn hy vọng, sợ hãi tiếp tục bước đi.
Nhìn Mộc Khanh Thần run run, lãnh ý trong mắt Tô Diêu càng thêm đậm.
Nàng chưa bao giờ thích nhận mệnh, càng chán ghét kẻ lấy tính mạng của mình ra để trao đổi!
Tô Diêu ôn nhu giúp hắn sửa những sợi tóc hỗn loạn, sau đó lại lấy khăn tay ra, lau sạch sẽ khuôn mặt hắn, ánh mắt chăm chú mà nghiêm túc, đầu ngón tay mang theo sự ấm áp, ôn nhu nhẹ nhàng như đang đối đãi với trân bảo.
Mộc Khanh Thần run lên, ngạc nhiên nhìn nàng, trên mặt mang theo vẻ kinh ngạc, lại không ngăn được một tia quyến luyến ở trong lòng, hắn đã rất lâu rồi không cảm thấy được thiện ý của người khác, giờ chỉ có một chút cũng khiến lòng hắn nổi lên gợn sóng: "Ngươi..."
Thần sắc Tô Diêu ôn nhu, nhưng lời nói lại hoàn toàn tương phản: "Có chút ủy khuất này ngươi cũng không chịu nổi, vậy dứt khoát chết luôn đi..."
Nói xong, Tô Diêu chuyển ngón tay tới cổ Mộc Khanh Thần, đột nhiên dùng sức bóp chặt yết hầu hắn, lời nói lạnh lẽo giống như băng tuyết, nói ra miệng liền có thể như giá rét làm tổn thương người khác: "Muốn chết? Ta thành toàn cho ngươi!"
Mộc Khanh Thần trừng lớn mắt, sắc mặt bỗng nhiên đỏ lên.
Hắn há miệng, nhưng không hít thở được bất kì cái gì, rất nhanh sau đó trên môi nổi lên những vệt xanh tím. Hắn gắt gao nhìn vào mắt Tô Diêu, cặp mắt mỹ lệ kia không có chút dao động nào, giống như gϊếŧ chết hắn cùng gϊếŧ chết một con kiến cũng không có gì khác nhau.
Cảm giác không cam lòng nổi lên, Mộc Khanh Thần bỗng nhiên giãy giụa, hắn bắt lấy cánh tay Tô Diêu, lực đạo lớn tới nỗi cho dù cách một lớp y phục vẫn lưu lại trên cánh tay nàng vết bầm tím.
Hắn muốn chết, nhưng thời điểm sắp tử vong lại đột nhiên sợ hãi, cảm giác khi chết quá đau khổ!
Loại cảm giác này quá gian nan!
Cho dù hắn có giãy giụa như thế nào, Tô Diêu vẫn không buông tay, ngược lại càng bóp chặt!
Hắn ra sức giãy giụa, trong ánh mắt có sự không cam lòng cùng khát vọng được sống giống như hạt mầm mạnh mẽ chui từ dưới đất lên. Trước khi hắn chết một khắc, cỗ lực đạo ở yết hầu cuối cùng cũng buông ra. Không khí đột nhiên tiến vào ngực khiến hắn bị sắc đến ho khan không ngừng, nước mắt giàn giụa.
Tô Diêu lạnh nhạt nhìn Mộc Khanh Thần giống như cá chết gặp nước, ánh mắt đạm mạc không có bất cứ gợn sóng nào.
Mộc Khanh Thần gian nan giơ tay lau sạch nước mắt, mở miệng thở hổn hển khiến ngực cảm thấy như bị xé rách, trong lòng tràn đầy hận ý đến tận xương tủy: "Ngươi... Thật sự muốn gϊếŧ ta?"
Tô Diêu bỗng nhiên bật cười, trong mắt đầy ánh sáng tươi đẹp: "Nhị đệ nói lời này là sao? Nếu ta thật sự muốn gϊếŧ ngươi, ngươi hiện tại còn có thể sống?"
Phía sau lưng Mộc Khanh Thần chợt lạnh, từng trận hàn ý ập vào trong lòng, nước mắt không ngăn được lại chảy xuống: "Khụ khụ... Ngươi chính là kẻ điên!"
"Nhị đệ thật vô lễ, lại dám nghĩ tỷ tỷ của ngươi như vậy." Tô Diêu cong môi, cầm lấy khăn tay giúp hắn lau nước mắt trên mặt: "Nhị đệ, ngươi và người khác sinh ra không giống nhau. Có người ngậm thìa vàng, vừa sinh ra liền có người hộ tống, cho dù khắp nơi là bụi gai, cũng có vô số người quỳ dưới chân mặc hắn giẫm đạp, sợ bàn chân ngọc ngà của hắn bị thương. Mà có người, giống như ngươi và ta, sinh ra trong bùn đất, nếu không thể tự chui dưới đất lên, cũng chỉ có thể hòa vào bùn đất!"
Mộc Khanh Thần ngơ ngác nhìn Tô Diêu, hắn bỗng nhiên nhớ tới đoạn đối thoại ở Vinh Vương phủ khi trước: "Ngươi là ai? Ngươi rốt cuộc là ai?"
"Tô Diêu!" Khóe môi Tô Diêu mỉm cười, nhưng ý cười lại không hề chạm tới đáy mắt: "Ta và ngươi giống nhau, đều có thù với Vinh Vương phủ. Ngươi xem, chúng ta là người đứng chung một chiến tuyến, hẳn là nên hợp tác với nhau."
"Ta không tin! Rõ ràng ngươi lớn lên giống Mộc Nghi Hoa y như đúc!" Tô Diêu, hóa ra nàng gọi là Tô Diêu sao? Nàng thật sự không phải Mộc Nghi Hoa, thật sự không có quan hệ cùng Vinh Vương phủ?
"Ngươi tin hay không chẳng liên quan gì đến ta. Nếu ngươi quyết định muốn sống tiếp, vậy phải sống cho ra người!"