Edit by Tiểu Mạn

o0o

Cỗ kiệu đi qua lối nhỏ cuối cùng, Ngọc Phù mới tiến lên đỡ Tô Diêu đứng dậy: "Tiểu thư, mặt đất rất lạnh, người không sao chứ?"

"Ta không sao, nhưng vì mới đến nên không biết cái gì cả. Vừa rồi cảm ơn ngươi đã nhắc nhở, chỉ là không biết người ngồi bên trong là ai?"

"Bên trong hoàng cung quy củ sâm nghiêm, có thể ngồi kiệu ở trong cung, trừ hoàng thượng cùng các vị phi tần phẩm cấp cao cũng chỉ có Sở tướng gia."

Tô Diêu gật gật đầu, trên mặt có chút tò mò: "Nơi này là hậu cung, thừa tướng đại nhân cũng có thể đến đây sao?"

"Có chuyện này tiểu thư không biết, hoàng thượng đặc biệt hạ chỉ cho phép Sở tướng gia có thể đến mọi nơi trong hoàng cung. Tướng gia chú trọng quy củ, nếu lần sau tiểu thư gặp lại nhất định phải chú ý hành lễ. Chỉ cần thực hiện đầy đủ quy củ, tướng gia sẽ không gây khó dễ với người."

Tô Diêu nhớ tới quan viên bị lôi ra ở cửa cung, không khỏi nhướn mày: Sẽ không gây khó dễ? Thật đúng là không nhìn ra.

Lúc này, cỗ kiệu đi ra khỏi hoàng cung, được cấm vệ quân bảo vệ trong khi đổi xe, tiến về phủ đệ xa hoa nhất cạnh đó.

Xe ngựa dừng lại. Một hộ vệ tiến đến lấy áo choàng khoác lên người nam tử.

Khuôn mặt nam tử tái nhợt, ngũ quan vô cùng tuấn mỹ, một thân quan phục của thừa tướng Đại An, ngọc quan màu trắng, áo choàng màu đen, thân hình đơn bạc đối lập với sắc thái đông đúc khiến hắn càng trở nên thanh lãnh, nhợt nhạt. Hắn hơi ngước lên, ánh mắt hết sức nhạt nhẽo, lạnh lùng giống như bích ngọc thượng đẳng.

"Danh Thần, người đã đến chưa?"

"Hồi bẩm chủ tử, ngoại trừ Vinh Vương phủ, các tôn thất khác đã đến đầy đủ."

Nam tử nới lỏng áo choàng trên người, ánh mắt nhạt nhẽo hiện lên một tia không vui: "Vinh Vương phủ không đưa người tới?"

"Cũng không phải. Người có tới, nhưng là một con vợ lẽ và một đích nữ giả mạo."

"Đích nữ giả mạo?"

"Vâng. Người bị đưa vào hoàng cung là nữ tử có xuất thân hương dã, tên Tô Diêu. Cùng song thân và đệ đệ tuổi còn nhỏ chạy nạn đến Vinh Thành. Quản gia Vinh Vương phủ phát hiện dung mạo của nàng rất giống với đại tiểu thư Vinh Vương phủ Mộc Nghi Hoa nên đã gϊếŧ cả nhà nàng, ép nàng uống thuốc thanh tẩy ký ức. Sao đó thế thân cho Mộc Nghi Hoa, đưa vào kinh đô."

Khóe môi nam tử hơi giương lên, khuôn mặt thanh lãnh bởi vì mang ý cười nên linh động thêm không ít, khí tức lạnh băng quanh thân biến mất, bình thản thong dong: "Vinh Vương phủ dã tâm thật lớn..."

Trong hoàng cung, Tô Diêu không hề hay biết thân phận thật sự của mình đã bị người khác biết được.

Nàng đánh giá cách bố trí của Lãm Thúy Hiên, trong lòng hơi trầm xuống.

Nơi này bài trí vô cùng hoàn mỹ, không nhìn thấy bất cứ cái gì khiến người ta bất mãn, nhưng càng là như vậy càng khiến người khác cảm thấy run sợ.

Dọc theo đường đi từ Vinh Thành đến kinh đô, nàng đem mọi chuyện trong miệng Mộc Khanh Thần hỏi hết một lượt.

Vinh Vương là đệ đệ của hoàng thượng, đứng thứ mười một. Khi tiên đế còn tại vị vô cùng sủng ái hắn, thậm chí còn có lời đồn nói khi tiên đế sắp mất rất coi trọng Vinh Vương, hy vọng có thể đem ngôi vị hoàng đế truyền lại cho hắn. Không ngờ tiên đế lâm bệnh nặng nên băng hà, trên thánh chỉ lại viết tên hoàng thượng hiện tại.

Cũng may Vinh Vương hiểu rõ tình thế, biết mình không thể kế vị nên nguyện đi trấn thủ một phương, cộng thêm mấy năm quân công, lại an phận thủ thường, lòng nghi kỵ của hoàng thượng với hắn cũng dần dần phai nhạt. Cho hắn đất phong ở Vinh Thành, phát triển tới tận bây giờ.

Thái hậu được sắc lập khi tiên đế sắp mất, bây giờ còn ít hơn hoàng thượng vài tuổi, không có con nối dõi, trên tay cũng chẳng có quyền lợi gì, chỉ có một cái danh thái hậu mà thôi.

Hoàng thượng vì thanh danh của mình nên đối xử với vị thái hậu này vô cùng tôn kính. Đặc biệt trong hậu cung, thái hậu chính là một tồn tại giống như thần phật.

Chỉ là xưa nay thái hậu cùng Vinh Vương phủ không có giao tình gì, bây giờ lại an bài cho nàng một tiểu viện riêng, tỉ mỉ chuẩn bị những thứ này, nhìn thế nào cũng thấy không bình thường. Cũng không biết Mộc Khanh Thần bên kia có giống nàng hay không.

Ngọc Phù bưng trà lên, quy củ đứng ở một bên: "Tiểu thư, người uống trà, ăn điểm tâm rồi nghỉ ngơi một lát. Chút nữa ma ma cùng thị nữ người mang tới sẽ được kiểm tra. Sau khi dạy bảo, hành lý cũng sẽ được đưa đến."

"Ta hiểu rồi." Tô Diêu gật đầu, bưng chén trà lên uống một ngụm. Bên ngoài bỗng truyền đến tiếng bẩm báo.

Ngọc Phù vội vàng đi ra ngoài xem xét, sau đó nhanh chóng bước vào: "Tiểu thư, thái hậu lệnh Tề ma ma ban thưởng cho người."

Trong lòng Tô Diêu trầm xuống, mặt nàng hiện lên sự kinh hỉ, vội vàng đứng dậy sửa sang lại quần áo, chuẩn bị nghênh đón thái hậu ban thưởng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play