Chương 3.

Không trung giống như thay đổi thành một tầng dày đặc sương mù, từng giọt mưa lạch cạch lại lạch cạch rơi xuống, hình thành từng luồng chảy nhỏ, đem vết máu trên mặt đất cọ rửa sạch sẽ, chợt một ánh đèn siêu thị sáng lên.

Nhưng mà đồng tử Hướng Nam Xuyên bỗng co rụt lại, nương theo ánh đèn siêu thị, anh thấy bên ngoài đứng đầy tang thi, các tang thi đem đường phố chật như nêm cối, phỏng chừng trong các tòa kiến trúc tang thi toàn bộ đi ra, số lượng nhiều làm Hướng Nam Xuyên một trận hãi hùng khiếp vía.

Đây quả thật là thành phố tang thi.

Nhiều tang thi như vậy chạy ra gặp mưa, thuyết minh nước mưa khẳng định có vấn đề!

Hướng Nam Xuyên không khỏi vì Trì Nghiễm mà cảm thấy may mắn, còn may không có bị nước mưa xối đến.

Trì Nghiễm đồng dạng phát hiện tình huống bên ngoài, hắn mặt trầm như nước, không biết suy nghĩ cái gì.

Hướng Nam Xuyên làm bộ lơ đãng đánh giá Trì Nghiễm, nhìn ra người này cao một mét chín, xem tướng mạo thì tầm trên dưới 25 tuổi, hốc mắt thâm thúy, mũi cao thẳng, sườn mặt ngạnh lãng, diện mạo phi thường anh tuấn, Hướng Nam Xuyên lưu ý đến đôi mắt hắn là màu nâu nhạt, có lẽ là con lai.

Hắn trên người mặc áo gió màu đen không biết bị cái vũ khí sắc bén gì cắt ra, hỗn loạn cùng vết máu, nhìn có chút dơ, bên trong phối hợp là áo lông cao cổ màu xám đậm, từ cách ăn mặc đối phương, hẳn người này ít nhiều là quý tộc. Hướng Nam Xuyên tốt xấu gì cũng là phú nhị đại, chút nhãn lực này vẫn phải có, riêng là tay trái người này mang theo đồng hồ giá trị không thua bảy con số.

Hướng Nam Xuyên lập tức phán đoán nói: Người này chính là dê béo.

Giây tiếp theo khóe miệng Hướng Nam Xuyên gợi lên ý cười nhợt nhạt, "Trì tiên sinh, trên người của anh vết thương không quan trọng lắm đi?"

Lúc Hướng Nam Xuyên đánh giá chính mình, Trì Nghiễm cũng quan sát đến đối phương.

Hướng Nam Xuyên lớn lên có tướng mạo rất được, mặt mày thanh tuyển, khí chất thư lãng, lộ ra vài phần hương vị ôn nhã, đặc biệt là khi đối phương câu môi cười nhạt, Trì Nghiễm phảng phất ở trong mắt anh thấy được những ngôi sao lấp lánh.

Tại phố buôn bán tràn đầy tang thi này, bên ngoài hàn khí bức người, mà trong gian hàng nho nhỏ lại ấm áp khiến người ta không khỏi thả lỏng cảnh giác. Cho dù cách một mặt tường, tang thi có thể ngửi vị mà đuổi tới đây, gian cửa hàng này giống như ngăn cách với bên ngoài, hoàn toàn không để cho tang thi quấy rầy, làm Trì Nghiễm càng để ý chính là, bên ngoài chiếc xe buýt kia lại là như thế nào xuất hiện?

"Trì tiên sinh?"

Trì Nghiễm phục hồi lại tinh thần, môi mỏng mím thành một đường thẳng tắp, "Ngượng ngùng rồi, cậu vừa rồi đang nói cái gì?"

"Thương thế của anh không quan trọng đi?"

Thấy hai người còn đang dong dong dài dài, không biết muốn hàn huyên tới khi nào, hệ thống nhịn không được thúc giục nói: "Còn có hai phút!"

Hô hấp Hướng Nam Xuyên cứng lại, không có thời gian, anh bất chấp mạo phạm, lập tức lôi kéo Trì Nghiễm đi vào trước kệ để hàng, "Anh muốn mua đồ sao? Muốn mua quả táo hay là quả quýt?"

Trì Nghiễm: "?"

Hướng Nam Xuyên lo lắng nói: "Nếu không đều lấy một chút đi!" Anh nhặt lên mấy quả táo cùng quả quýt, nhét vào trong ngực Trì Nghiễm, lại túm hắn đi vào quầy thu ngân tính tiền.

"Anh mang tiền không?" Hướng Nam Xuyên chợt nhớ tới cái gì, "Không đúng, nơi này không thu tiền mặt, anh có cái gì có thể đưa ra. . ."

Trì Nghiễm cúi đầu nhìn nhìn quả táo trong ngực, dạ dày xem nhẹ đã lâu lại ẩn ẩn đau, dường như bị vị ngọt của táo mà tan chảy, kỳ thật hắn đã đói bụng rất nhiều ngày. Hắn tháo đồng hồ xuống, đặt ở trên quầy thu ngân, "Cái này có thể chứ?"

Hướng Nam Xuyên cầm lấy đồng hồ quét, "Tích tích --"

Hướng Nam Xuyên ngẩn người, không lầm đi? Giá trị đồng hồ một trăm vạn cư nhiên chỉ có thể đổi được một trăm đồng vàng?

Hệ thống phảng phất có thể nghe được nội tâm của Hướng Nam Xuyên đang hoạt động, rất có vài phần lãnh diễm cao quý nói: "Loại đồng hồ này căn bản không đáng giá tiền, một trăm đồng vàng này vẫn là xem nơi chế tác."

"Như thế nào?" Trì Nghiễm nhìn biểu tình Hướng Nam Xuyên kinh ngạc, lên tiếng hỏi. Lúc này hệ thống lại lần nữa nhắc nhở anh, "Còn thừa 30 giây."

Hướng Nam Xuyên nói nhanh: "Cái đồng hồ này chỉ có thể đổi một trăm đồng vàng, anh xác định muốn đổi sao?"

Trì Nghiễm tích chữ như vàng, "Đổi!"

"Được." Hướng Nam Xuyên nhanh đi thanh toán, "Một quả táo 38 đồng vàng, một quả quýt mười hai đồng vàng, đồng vàng của anh hiện tại chỉ có thể mua sắm. . . Ân. . . Hai quả táo cùng hai quả quýt, xác định mua sắm mời ở chỗ này trả tiền."

Trì Nghiễm gật đầu.

Hướng Nam Xuyên mỉm cười, "Thân! Nhớ rõ khen ngợi năm sao nga ~"

"Tích" một tiếng, trên màn hình biểu hiện chi trả đã thành công.

Thanh âm hệ thống lại lần nữa vang lên, "Nhiệm vụ thứ nhất hoàn thành, khen thưởng nhiệm vụ đã phát đến kho hàng, mời cửa hàng trưởng kịp thời kiểm tra và nhận."

Chẳng những hoàn thành nhiệm vụ, còn đạt được hai điểm giá trị danh tiếng, Hướng Nam Xuyên tức khắc nhẹ nhàng thở ra, anh ngồi ở trên quầy thu ngân, đối Trì Nghiễm nói: "Ăn đi." Anh thuận tay nhặt quả táo lên trên quầy thu ngân, đặt ở bên miệng cắn một ngụm.

Anh mở kho hàng ra, xem xét khen thưởng nhiệm vụ lần này.

[Thuốc ngăn cách khí vị: Sử dụng trong nửa giờ sau tang thi vô pháp ngửi được hơi thở của mục tiêu.]

Đây thật là đang buồn ngủ lại có người đưa gối đầu, Hướng Nam Xuyên đối với khen thưởng này cực kỳ vừa lòng, đáng tiếc chính là chỉ có thể sử dụng một lần, anh phải nên ngẫm lại nên dùng như thế nào.

Trì Nghiễm ở một bên nhìn cảnh tượng chung quanh, nếu hắn không đoán sai, đây là một gian tiệm trái cây? Nhưng đây cũng quá đơn sơ đi, trong tiệm đặt mấy cái kệ để hàng, loại trái cây chỉ có quả táo cùng quả quýt, nói là tiệm trái cây cũng không ai tin tưởng.

Trên tay hắn cầm quả táo đỏ thẫm, mọng nước, trong mũi mơ hồ ngửi được mùi ngọt thanh, không giống như là bộ dáng trải qua hơn tháng, quả quýt cũng là như thế da mỏng thịt nhiều, còn tưởng là mới từ trên cây hái xuống.

Một tháng còn không có một tia biến hóa gì, còn có người này bọc đến kín mít, thật là hết sức khả nghi.

Tốc độ của người này nhanh đến cơ hồ vô pháp dùng mắt thường nhìn thấy.

Trì Nghiễm bình tĩnh nhìn Hướng Nam Xuyên, "Cậu rốt cuộc là người hay quỷ?"

Hướng Nam Xuyên mới nhận được khen thưởng nhiệm vụ, tâm tình cực tốt, nghe được Trì Nghiễm nghi ngờ, anh cũng không tức giận, ngược lại cười nhẹ nói: "Anh cảm thấy là gì?"

Anh lại gọi hệ thống, "Nên làm cái gì bây giờ? Anh ta hoài nghi tôi?"

Hệ thống nói: "Cậu nói cho anh ta, cậu là nhân viên kỹ thuật của công ty hữu hạn Đằng Tấn."

Hướng Nam Xuyên nói: "Thế giới này cũng có Đằng Tấn?"

Hệ thống nói: "Là Đằng Tấn." Hệ thống sợ Hướng Nam Xuyên nghe không hiểu là hai chữ nào, nó biến ra một tờ giấy, đem "Đằng Tấn" hai chữ này viết ra.

Hướng Nam Xuyên vẻ mặt hồ nghi: ". . . Các người đây là công ty sơn trại đi."

Hệ thống: "Hừ!"

"Các người ở thế giới này cũng có mở công ty con?" Hướng Nam Xuyên lại hỏi.

Hướng Nam Xuyên kêu gọi vài lần, thấy hệ thống thật không để ý tới anh, anh ho vài cái, nghiêm trang nói với Trì Nghiễm, "Tôi là nhân viên kỹ thuật của công ty hữu hạn Đằng Tấn."

Thế nhưng lại là công ty Đằng Tấn? Trong mắt Trì Nghiễm nghi ngờ dần dần tan đi, Đằng Tấn thuộc C quốc phi thường thần bí, nghe nói công ty này có kỹ thuật tiên tiến nhất toàn thế giới, nhưng trước nay không ai gặp qua lão bản bọn họ, đến nhân viên cũng là xuất quỷ nhập thần, nếu là nhân viên Đằng Tấn, vậy thì không ngoài ý muốn.

Tầm mắt Trì Nghiễm dừng ở trên người ninja, "Người này cũng là nhân viên?"

Hướng Nam Xuyên vuốt cằm, "Xem như đi. Nó là người máy mà công ty chúng tôi mới phát minh ra nhất."

"Vậy còn chiếc xe buýt bên ngoài?"

"Đó là xe buýt không người lái mà công ty chúng tôi mới nghiên cứu ra." Trên thực tế đây là xe buýt siêu thị mời chào khách nhân mà thôi, vẫn luôn đỗ ở kho hàng, chỉ cần Hướng Nam Xuyên có một ý niệm liền có thể để nó đi bất luận địa phương gì.

Trì Nghiễm gật gật đầu, không hỏi tiếp, hắn vốn là người không lắm lời, liền an tĩnh mà ăn quả táo.

Bên ngoài gió thổi một chốc một lát không chịu dừng.

Hướng Nam Xuyên suy xét nên như thế nào đem người này đi ra ngoài, khi anh ngủ, siêu thị sẽ tự động đình chỉ buôn bán, anh chưa thử lưu người ở siêu thị qua đêm bao giờ, rất có khả năng khi ngừng kinh doanh, siêu thị sẽ đem Trì Nghiễm đuổi ra đi, bên ngoài nhiều tang thi như vậy, đem người quăng ra ngoài, không kém gì việc đưa hắn đi tìm chết.

Hướng Nam Xuyên nhìn thời gian, đã 6 giờ rưỡi, chỉ mong trước lúc mười hai giờ, bên ngoài gió có thể dừng lại.

Không khí có chút nặng nề, Hướng Nam Xuyên nói: "Lúc trước anh vẫn luôn ở phố đồ điện sao?"

Trì Nghiễm lắc đầu nói: "Không phải, ngày mạt thế bùng nổ tôi còn đang ở bách hóa."

Hướng Nam Xuyên cảm thấy kỳ quái, "Vậy anh như thế nào không lưu tại bách hóa đó, nơi đó có nhiều đồ ăn như vậy, nói không chừng còn có thể kiên trì đợi đến lúc quân đội tới cứu viện."

Trì Nghiễm buông lông mi xuống, bách hóa kia là sản nghiệp công ty của hắn, ngày đó hắn vừa vặn tới đây xem xét, kết quả bùng nổ mạt thế, hắn ở dưới sự bảo vệ của mấy bảo tiêu, né qua tràng hỗn loạn đầu tiên, cùng người sống sót chờ đợi cứu viện.

Nhưng không bao lâu, tất cả thông tin đều bị cắt đứt, một ít người bắt đầu chiếm địa phương, người bên trong bọn họ còn có người thức tỉnh dị năng rồi, Trì Nghiễm cùng mấy người bảo tiêu căn bản đấu không lại bọn họ.

Hắn bất đắc dĩ mang theo mấy bảo tiêu rời đi khỏi thương trường, mới vừa đi ra thương trường lại bị người ám toán một phen, hắn bị tang thi bắt được mu bàn tay. Mấy bảo tiêu cho rằng hắn bị nhiễm cảm, để lại chút thức ăn cùng nước cho hắn, liền rời đi. Hắn tránh ở trong thành đồ điện, không có biến thành tang thi, ngược lại thức tỉnh dị năng, lúc ấy thân thể hắn còn quá mức suy yếu, bảo tiêu để lại cho hắn những cái thức ăn đó đã sớm ăn xong rồi, thẳng đến tối hôm qua mới tốt hơn một ít, liền ra ngoài tìm đồ ăn.

Hướng Nam Xuyên hỏi: "Trong thành đồ điện còn có người sống sót sao?"

Trì Nghiễm nói: "Thời điểm tôi đi vào còn có mấy người, lúc sau liền không phát hiện."

Xem ra Trì Nghiễm nói vài người chính là mấy người Hướng Nam Xuyên hai ngày trước nhìn đến, nói như vậy trong thành đồ điện đã không có người sống sót.

Nghĩ vậy, tâm tình Hướng Nam Xuyên không khỏi có chút trầm trọng.

"Có giấy cùng bút không?"

Hướng Nam Xuyên từ trong ngăn kéo quầy thu ngân lấy ra một cái bút cùng notebook cho hắn.

Trì Nghiễm một bên ở trên notebook viết viết vẽ vẽ, một bên hỏi Hướng Nam Xuyên, "Nhà ăn đối diện có người sống sót không?"

Hướng Nam Xuyên suy nghĩ một chút, "Tôi không biết, mấy ngày nay tôi không có thấy có người sống sót đi ra. Anh là muốn đi tìm thức ăn? Có thể mang theo tôi không?"

Hướng Nam Xuyên lại nói: "Tôi bảo đảm không kéo chân anh."

Xem hôm nay Hướng Nam Xuyên cứu hắn một lần, Trì Nghiễm cũng không có cự tuyệt, hắn nói: "Hết mưa rồi nói, chúng ta vào buổi sáng ngày mai hành động."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play