Hai con cự yêu giao chiến đến nay phải có năm ngày thời gian, uy thế cũng đã không thể giống như trước mạnh mẽ.

Tuy biết hai con cự yêu này chín phần mười là lưỡng bại câu thương, có điều Thiên Vân vẫn vô cùng cẩn thận.
Đứng trên một ngọn cây cao, Thiên Vân thỉnh thoảng nhìn về nơi đang diễn ra trận chiến đấu.

Hai đầu yêu thú giờ này cũng là sức cùng lực kiệt, có lẽ yêu lực đã không còn, chỉ có thể dùng móng vuốt, răng nanh lao vào nhau mà chiến.

Tuy đầu Xích Diểm Điểu kia tu vi rất cao, có điều so sánh về mặt thể lực cùng hung tính, nó vẫn là thua con Lôi Phong Hổ một chút.

Dù sao đi nữa, đầu Lôi Phong Hổ cũng là vương giả trong chốn sơn lâm, việc vượt cấp mà chiến đối với nó không phải là điều quá khó khăn.
Từ xa nhìn lại, chỉ thấy một mắt Lôi Phong Hổ đã bị móc đi, máu tươi từ hốc mắt chảy ra lênh láng.

Con Xích Diễm điểu kia cũng bị thương một bên cánh, hai con vật lăn lộn cùng một chỗ, tình cảnh thảm thiết vô cùng.
Thiên Vân vẫn lặng yên quan sát, không hề có ý định xông tới tham chiến.

Hắn chiến đấu với đám hung thú nhiều nên biết, bọn này thân thể cực cường, mỗi khi lâm vào tuyệt cảnh đều sẽ thiêu đốt tinh huyết, nếu nhảy ra lúc này chỉ sợ không có quả ngon để ăn, chỉ sợ phải bồi cả mạng sống đi vào.
Thiên Vân không động, lại có kẻ khác tự tìm đường chết.

Chỉ thấy sâu trong rừng rậm phía đối diện, một tên thiếu niên ngự kiếm bay tới.

Kẻ này tướng mạo rất tốt, một thân màu xanh trường bào, phía trên còn thêu vài đám mây trắng.

Lại không phải tên đệ tử Thanh Vân đạo còn ai.
Thấy tên thiếu niên này đi ra, Thiên Vân không khỏi giật mình.

Cả đoạn đường này hắn đã phát hiện vài đầu chân cụt, tay đứt, còn tưởng đám người này đã chết sạch, không ngờ tên nhóc này vẫn còn sống sót, khí tức trên thân vậy mà ẩn ẩn cao thêm một bậc.

Thiên Vân bấm đốt tính toán một chút, lại là ngẩn ra.

Kẻ này tuy khí vận không quá cao, thế mà trong lúc bị con Lôi Phong Hổ truy kích lại ngộ nhập lơi ở của Xích Diễm Điểu.

Xích Diễm Điểu thấy Lôi Phong Hổ xâm phạm địa bàn liền nổi giận, cảnh báo vài lần nhưng đầu Lôi Phong Hổ lại không chịu rời đi, cuối cùng hai con yêu thú điên cuồng lao vao nhau mà chiến.

Tiểu tử này trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, vậy mà thoát được một kiếp.

Có lẽ mấy ngày qua tên nhóc này cũng đã thu hoạch không ít, tu vi ẩn ẩn tăng thêm một tầng cảnh giới.

Tên nhóc này bị đầu Lôi Phong Hổ đuổi giết, không những không trốn chạy, lại dám đánh chủ ý quay lại kiếm món hời.

Thiên Vân không khỏi âm thầm bội phục thằng nhóc này một phen, đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.
Tên thiếu niên này ngự kiếm thuật phải nói cực kỳ cao minh.

Hắn ngự không mà đứng, tay bắt pháp quyết, phi kiếm bay lên, một hóa hai, hai hóa bốn.

Chỉ chưa đầy hai cái chớp mắt, một mảnh bầu trời đã xuất hiện vô số đầu phi kiếm.

Tên thiếu niên phất tay, kiếm quang tựa như mưa rơi ào ào trút xuống, điên cuồng đánh tới hai con cự yêu.
Hai con cự yêu thấy có tu sĩ nhân loại tìm tới, đồng thời buông tha đối phương, cùng lúc nhảy lùi về sau, chòng chọc nhìn vào vô số phi kiếm đang lao xuống.
Lôi Phong Hổ gầm lên một tiếng, cả người huyết quang tăng vọt, trên thân toát ra một tầng ánh sáng tím, hai màu đỏ tím đan xen, tựa như một ngọn lửa hừng hực cháy.
Đầu Xích Diễm Điểu cũng không chậm, trên thân hỏa quang hừng hực thiêu đốt, máu trên người theo đó bốc hơi lên, khí thế vô cùng kinh khủng.
Thiên Vân từ xa nhìn thấy cảnh này, khóe miệng cũng là giật mạnh, âm thầm vì mình điểm cái tán.

Nếu vừa rồi hắn máu nóng xông tới, chỉ sợ giờ khắc này đã là một đống thi thể.
Gã thiếu niên Thanh Vân đạo gặp tình hình này lại không có ý định bỏ trốn, phi kiếm chia thành hai đầu ào ào chém về phía cự yêu.
— QUẢNG CÁO —
Phốc...!Phốc...!Phốc
Kiếm quang chói lọi, khí thế như hồng, tựa như mưa sao băng ầm ầm mà rơi.

Hai đầu cự yêu gầm rống giận dữ, hiển nhiên bị trúng không ít thương tích.
Thiên Vân biết tên thiếu niên này ngự kiếm thuật rất mạnh, lại không nghĩ mạnh tới trình độ này.

Chỉ có điều như thế còn chưa đủ, nếu tên này thực lực chỉ có thế, đợi hắn phía sau chính là cái chết.
Tên thiếu niên này có vẻ rất tự tin vào bản thân, trên môi vẫn luôn treo một nụ cười nhàn nhạt.

Hắn tiếp tục niệm động pháp quyết, từ trong túi trữ vật bay ra một thanh tiểu kiếm màu đỏ như máu.

Kiếm này bé nhỏ cực kỳ, toàn thân đỏ hồng, trên thân chi chít phù văn, đếm sơ sơ cũng có hơn 30 đạo.
"Linh khí trung phẩm".

Thiên Vân thầm hít một ngụm khí, lại không nghĩ ra tên này vẫn còn ẩn giấu át chủ bài.

Trong tu tiên giới, binh khí được chia làm rất nhiều loại.

Pháp khí, linh khí, pháp bảo, linh bảo.

Mỗi một loại thần binh lợi khí lại có cách rèn đúc khác nhau, tài liệu, vật liệu mỗi loại một kiểu.

Những loại thần binh lợi khí này chỉ người tu tiên mới có thể dùng.

Dựa theo phù văn được khắc vào binh khí mà chia thành các cấp bậc, hạ phẩm, trung phẩm, thượng phẩm, cực phẩm.
Pháp khí là loại binh khí cấp thấp nhất, tối đa có 20 đạo phù văn, mỗi 5 đạo tương ứng với một phẩm cấp.

Trên thanh phi kiếm màu đỏ kia có tất cả 30 đạo phù văn, tương ứng với đó chính là linh khí trung phẩm.

Một gã tu sĩ Phân Chi cảnh có được linh khí trung phẩm, chẳng khác nào bản thân thực lực tăng lên gấp đôi.
Nên biết không phải cứ có linh khí, pháp khí liền có thể tùy tiện dùng.

Những loại thần binh lợi khí này một khi sử dụng, lượng linh lực cùng tinh thần lực tiêu tốn cực kỳ nhiều.

Nếu tùy tiện dùng loạn, chỉ sợ vừa rót linh lực vào đã bị phù văn hút khô không còn chút gì.

Tu sĩ Khai Linh cảnh tinh thần lực yếu, đa số chỉ có thể dùng pháp khí mà thôi.

Chỉ có một số ít thiên tài, quỷ tài tu luyện bí thuật cao siêu, linh lực cùng tinh thần lực vượt xa cực hạn mới dám sử dụng linh khí.

Một vấn đề quan trọng khác chính là, linh khí rất khó chế tạo.

Đầu tiên cần tài liệu vô cùng quý giá, đa số là khoáng thạch, xương cốt yêu thú.

Thứ hai phải cần họa phù sư khắc ấn phù văn, nếu không thể tìm họa phù sư giỏi cuối cùng cũng chỉ là phế phẩm mà thôi.

Chính vì các loại lợi khí này rất khó luyện, nhiều khi có tiền cũng không mua được một món.

Đa số chính là trưởng bối truyền cho hậu bối.

Tên thiếu niên này có thể lấy ra một món linh khí trung phẩm, nói rõ y có hậu trường rất khủng bố, nếu không cũng là kẻ hai tay nhúng chàm, giết người đoạt bảo.
Hai đầu yêu thú dường như cảm nhận được nguy hiểm, lúc này không tiếc tất cả thiêu đốt máu huyết.

Cả khoảng rừng trống hỏa diễm ngập trời, nhiệt độ tăng lên không biết bao nhiêu lần.

Thiên Vân ở xa còn cảm thấy khô nóng, đừng nói tên thiếu niên kia đang tại ngay đó.
Tên thiếu niên lúc này cũng là biến sắc, miệng phun ra một ngụm máu tươi, pháp quyết còn chưa thành hình đã bị chặt ngang.

Da dẻ y cấp tốc khô héo, thoáng một cái, cả người tưởng chừng đã già đi hai mươi tuổi.

Y còn chưa kịp từ trong hoảng sợ thoát đi, chỉ thấy một đầu cự trảo chộp tới.
Gã thiếu niên đứng trước nguy cơ tồn vong, vội vàng tế ra một mặt ngọc bài.

Ngọc bài vừa ra, cự trảo liền chộp tới.

Chỉ thấy quanh thân tên thiếu niên hiện lên một tầng quang thuẫn, quang thuẫn này chịu một kích mà không vỡ, chỉ xuất hiện một chút vết rạn.

Có điều vẫn còn chưa hết, một móng vuốt cự ưng từ trên cao chụp tới, lồng phòng hộ tưởng rằng kiên cố lại vào lúc này vỡ thành trăm mảnh.

Gã thiếu niên mặt mũi trắng bệch, muốn đào tẩu cũng đã muộn, một cái miệng máu to lớn lập tức táp tới.
A...!A...
Đầu Lôi Phong Hổ cắn chặt vào cổ gã thiếu niên, giằng mạnh một cái.

Chỉ nghe từng tiếng răng rắc nứt vỡ.

Thiếu niên kia chỉ kịp hét thảm hai tiếng, lập tức tắt thở, chết không thể lại chết.
— QUẢNG CÁO —
Thiên Vân nuốt một ngụm nước bọt, trái tim đập loạn xạ.
Đầu Lôi Phong Hổ còn chưa kịp nuốt xuống cái đầu tên thiếu niên, một đầu ưng trảo đã từ trên cao chụp tới.

Con Xích Diễm Điểu lúc này toàn thân hừng hực hỏa diễm, nó bản năng khống hỏa cực cường, nay lại thiêu đốt tinh huyết, khí thế trên người mạnh tới đáng sợ.
Đầu Lôi Phong Hổ vội vàng vung chân chống đỡ, chỉ có điều lúc này nó bị tập kích bất ngờ, lực lượng đánh ra vẫn thua một chút.
Ầm...!Gào
Một cái chân hổ bị móng vuốt Xích Diệm Điểu cắt phăng, lông tóc cự hổ cũng cháy một mảng.

Cự hổ nén đau, cũng biến thành điên cuồng.
Hai đầu yêu vật lao vào nhau cắn xé, hơn nửa canh giờ sau, cuối cùng mọi thứ mới quy về tĩnh lặng.
Trước mắt Thiên Vân hai đầu to lớn yêu thú lúc này nằm vật ra đất.

Lôi Phong Hổ đã không còn thở nữa, con Xích Diễm điểu cũng chỉ thoi thóp, hỏa diễm trên thân lúc này đã tắt ngấm.
Thiên Vân thấy vậy thở ra một hơi, trên môi không khỏi hiện lên một nụ cười vui vẻ.

Thân hình hắn chớp động, Vô Ngân Ảnh thôi động tới cực hạn.
Con Xích Diễm Điểu đang nằm thoi thóp đột nhiên vung cánh quét ngang.
Xoẹt...!Rít...
Một bên cánh bị đao quang chém đoạn, Xích Diễm Điểu rít lên đau đớn, muốn phản kháng nhưng lúc này sức đã tận.
— QUẢNG CÁO —
Thiên Vân quan chiến lâu như vậy, làm sao không biết con Xích Diễm Điểu này cường hãn.

Một khi vung đao, thế tất phải toàn lực.

Thân hình y chớp động một cái, cả người đã lên tới không trung, Dạ Vũ Đao pháp ầm ầm mà xuống.

Cả một khoảng không bị đao quang phong kín, trời vẫn còn sáng, lại chẳng khác gì đêm tối.
Xích Diễm Điểu đã là thoi thóp sắp chết, thấy thế đao hung mãnh như thế, ánh mắt cũng hiện lên vẻ tuyệt vọng.
Từng tiếng phốc phốc vang lên liên tiếp.

Đao rơi như mưa, đầu Xích Diễm Điểu tựa như bao cát, đề không nổi một điểm phản kháng, chỉ vài nhịp thở sinh cơ liền tắt ngấm.
Thiên Vân lúc này mới thu đao, ánh mắt lạnh lùng nhìn xác con cự điểu.

Âm thầm than thở.

"Con Xích Diễm Điểu này chỉ sợ đã là tam phẩm yêu thú, thể chất quả thực cường hãn đến khó tin, đao thế mạnh như vậy, lại chỉ có thể đâm thủng một tầng da thịt"
Cảm khái quy cảm khái, Thiên Vân vẫn không chậm trễ, đao trong tay vội vàng mổ bụng hai đầu yêu thú.

Hắn mò mẫm một hồi, từ trong bụng con Xích Diễm Điểu lấy ra một viên yêu đan màu đỏ.

Vẻ mặt hắn lúc này mừng như điên, tuy trong bụng Lôi Phong Hổ không có yêu đan, có điều toàn thân con thú này đều là bảo, Thiên Vân rất nhanh liền chặt xuống bốn cự trảo, bốn chiếc răng nanh.

Lại chặt đi hai cái ưng trảo, cùng cái đầu chim.

Lúc cùng tay phải xòe ra, chụp về phía hai cái xác cự yêu.
Lần này Thiên Vân không có chừa lại bất cứ thứ gì, linh hồn máu huyết đều bị hắn rút sạch, chỉ trong chốc lát hai con yêu thú đã hóa thành thây khô.
Thiên Vân cảm giác thể nội muốn bạo nổ, sắc mặt hơi biến, vội vàng lấy đi túi trữ vật cùng hai thanh phi kiếm của gã thiếu niên.

Thân hình nhoáng một cái đã biến mất, không phải y không muốn hấp thu linh tính của gã thiếu niên, chỉ là tên này chết đã lâu, linh tính đã tản đi hết, bây giờ có hút cũng chỉ còn máu huyết mà thôi.
Thiên Vân cũng không có lo sợ mình sẽ bị người phát hiện, nơi này rừng thiêng nước độc, yêu thú độc trùng nhiều vô số.

Mấy cái xác kia có lẽ chỉ một thời gian ngắn nữa sẽ có yêu thú, yêu cầm tới dọn dẹp.
Lần nữa quay trở lại hang động, Thiên Vân làm mãi thành quen, đóng lại cửa hang, bắt đầu bế quan tu luyện.

Nói hắn tu luyện cũng không đúng lắm, hắn chỉ đang chuyển hóa linh tính thành thân thể khí huyết mà thôi, chưa từng hấp thu thiên địa linh khí để tu luyện.
Thiên Vân ở trong hang động không biết đã bao nhiêu ngày đêm, hắn chỉ lờ mờ đoán chừng hơn mười ngày gì đó.

Một ngày này tảng đá chắn trước cửa hang bị Thiên Vân đẩy ra, vẻ mặt hắn tươi cười rạng rỡ, có lẽ đã đạt được lợi ích không nhỏ.
"Thì ra là thế, thì ra là thế.

Xem ra con đường ta đi là đúng, chỉ cần phá vỡ chướng ngại, lo gì không thể thành đạo".


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play