Lại trôi qua hai tháng, Thiên Vân cùng Thu Phượng ngựa không ngừng vó rời khỏi Đại Việt, nơi hai huynh muội muốn tới chính là Viêm Quốc.
Thiên Vân vừa đánh xe, vừa miết miết chiếc nhẫn bạc đeo trên tay, một bộ suy nghĩ trầm tư.
Trước khi tiến vào Giang Bắc huyện, Thiên Vân đã từng đi tới trung tâm Thiên Sơn một chuyến.
Hắn tìm đến đây, trước là muốn tạ lỗi với Cổ Tuyết Ngọc, sau là muốn hỏi xem vì sao năm đó Cổ Thi Điệp rời đi.
Đáng tiếc Cổ Tuyết Ngọc đã ngủ say, nghe nói nàng sắp đột phá cảnh giới gì đó.
Thiên Vân không hiểu hệ thống tu luyện của các nàng, cũng chẳng thế giúp được gì, đành đi tìm Cổ Tuyết Ngọc.
Chỉ là lần đó Thiên Vân vô tình chạm trán một cổ khác trong thập cổ, nàng này là Bích Ngọc Đường Lang.
Lúc hắn đi ngang qua hang động của nàng, vô tình thấy nàng đang luyện kiếm, còn thiếu chút nữa bị nàng một kiếm giết chết, sau này nhớ lại vẫn còn cảm thấy một trận hoảng sợ.
Nếu thời điểm đó hắn không kịp báo ra danh tính của mình, chỉ sợ mộ hắn lúc này đã mọc đầy cỏ xanh.
Sau khi biết hắn chính là Thiên Vân, Bích Ngọc Đường Lang mới vẻ mặt bối rối, liên tục nói xin lỗi, thu hai thanh kiếm trở về.
Thiên Vân lúc ấy hoảng sợ cực kỳ, thấy nàng không có ý giết mình nữa liền ba chân bốn cẳng chạy trốn, mặc cho nàng đuổi theo nói xin lỗi cũng không dám dừng lại.
Mãi tới khi đi tới hang động của Cổ Thi Điệp hắn mới có cảm giác an toàn.
Thiên Vân đi vào trong hang, chỉ thấy trên đỉnh động có một cái kén lớn màu nâu treo cao.
Thiên Vân biết cái kén này chính là Cổ Thi Điệp tạo thành, hắn không muốn làm nàng khó chịu, chỉ có thể ngồi ở dưới yên lặng chờ đợi.
Thiên Vân ngồi đợi ba ngày, cuối cùng Cổ Thi Điệp mới tỉnh lại, nàng cũng không ra gặp hắn, chỉ có tiếng nói mỏi mệt phát ra.
Thiên Vân thấy nàng nói chuyện cũng là vui vẻ, hắn lập tức đặt câu hỏi về những chuyện đã xảy, vì sao nàng lại có thể rời đi cơ thể hắn.
Cổ Thi Điệp lúc này mới kể.
Thì ra lúc Dương Thanh Long nuốt đi thần hồn của hắn, vậy mà vô tình chặt đứt liên kết linh hồn của Thiên Vân và nàng.
Nàng năm đó tuy rằng nghiệp lực đã vơi đi không ít, nhưng cuối cùng vẫn còn rất nhiều.
Dương Thanh Long công đức cùng khí vận quá lớn, áp chế nàng gắt gao, dù nàng muốn trợ giúp Thiên Vân lại vô kế khả thi.
Cuối cùng bởi vì Dương Thanh Long tu tập ma công, nhiều lần đoạt xá tộc nhân dẫn tới khí vận suy giảm, công đức bị áp chế lúc này nàng mới thừa dịp động thủ quấy nhiễu.
Lại bởi vì Dương Trung Hiếu nửa đường giết ra, cuối cùng mới có thể một kích giết chết Dương Thanh Long.
Thiên Vân nghe đến đây cũng không khỏi một trận kinh hãi, hắn không ngờ đường đường một trong thập cổ lại luân lạc tới tình trạng như vậy.
Thế mà bị một kẻ nhân loại áp chế không thể làm được gì, cái này cũng quá khó tin.
Thiên Vân lại hỏi nàng vì sao không chiếm lấy thân thể hắn, dù sao năm đó hai người cũng đã đạt thành giao dịch.
Cổ Thi Điệp nghe Thiên Vân hỏi chỉ biết cười trừ, nàng nói.
"Ta năm đó đáp ứng giúp ngươi cứu lấy cha cùng muội muội ngươi, nhưng cuối cùng từ đầu tới cuối chẳng làm được gì ra hồn.
Trận chiến năm đó bản thân ta góp không được bao nhiêu sức, công lớn nhất cũng là ngươi cùng Dương Trung Hiếu, ta không thể mặt dày di đòi quyền lợi.
Lại nói ta và ngươi liên kết đã bị chặt đứt, từ nay liền tự do, cũng không cần phải dùng thân xác kẻ khác sinh tồn"
Thiên Vân nghe nàng giải thích, cuối cùng mới thở ra một hơi, dù thế nào đi chăng nữa hắn cũng không muốn làm kẻ nuốt lời.
Chuyện năm đó khép lại, giờ là chuyện tu hành về sau, Thiên Vân hỏi nàng về vấn đề hấp thu linh tính, cuối cùng mới được nghe một câu trả lời rõ ràng.
Thì ra đặc tính phệ linh chỉ một số ít sinh vật mới có, trong đó có Hạ Thi Điệp cùng một cổ khác là Xuân Thu Thiền.
Thiên Vân bởi vì tu luyện công pháp kì dị, lại vô tình bị Cổ Thi Điệp dung hợp.
Chính vì lẽ đó, hắn đã vô tình trở thành một con khác Hạ Thi Điệp.
Chỉ là Thiên Vân cùng Cổ Thi Điệp không giống, một người là bán cổ, một người là chân chính cổ trùng.
— QUẢNG CÁO —
Sau khi khôi phục linh hồn, Thiên Vân cũng đã nhận ra biến hóa này, nghe Cổ Thi Điệp nói hắn cũng không quá bất ngờ.
Việc Thiên Vân cần biết lúc này là, nếu hắn tiếp tục hấp thu linh tính liệu bản thân có bị phản phệ hay không.
Cổ Thi Điệp biết Thiên Vân nghĩ gì, lúc này mới giải thích cho hắn hiểu.
Thực ra việc hấp thu linh tính cũng không phải vấn đề gì quá lớn, hắn vẫn có thể hấp thu bình thường.
Chỉ có điều khi hấp thu Thiên Vân cần lưu ý một số vấn đề.
Thứ nhất, không hấp thu sinh linh cấp độ thấp hơn bản thân.
Thứ hai, không được hấp thu linh hồn cùng máu huyết sinh linh Khai Linh cảnh.
Thứ ba chính là không được lạm dụng, nếu cảm thấy sinh linh nào linh tính yếu ớt bỏ qua liền tốt.
Nếu được Thiên Vân nên hấp thu linh tính từ đan dược, linh thảo, khoáng thạch sẽ tốt hơn, những vật này đều là vật chết, bản thân không mang linh hồn cùng máu huyết, sẽ ít tạo thành nghiệp lực cùng nhân quả.
Nếu Thiên Vân không nghe nàng khuyên, sau này hoàn toàn chuyển hoá thành bướm, nàng cũng hết cách.
Thiên Vân sau khi nghe được lời khẳng định chắc chắn, lúc này mới thở ra một hơi, xem như bỏ xuống một tảng đá lớn đang đè nặng trên vai.
Thiên Vân lại hỏi nàng có muốn cùng hắn rời đi hay không, đáng tiếc nàng lại không muốn rời đi lúc này.
Thời điểm hiện tại Thiên Vân đã là bán cổ, khí tức nhân loại của hắn đã yếu bớt đi rất nhiều, nếu lại mang theo nàng chỉ sợ vừa vào tiên môn liền lộ tẩy.
Nếu cả hai bị tu tiên giả nhân tộc phát giác, chỉ sợ cả hai sẽ bị đuổi giết.
Nếu Thiên Vân muốn nàng cùng đồng hành, ít nhất phải tu tới Sinh Hoa cảnh mới có thể bảo đảm cả hai vô sự.
Thiên Vân nghe vậy cũng không có cưỡng cầu, hắn là muốn cả hai có thể chiếu ứng cho nhau.
Nhưng nếu mang nàng theo lại trở thành công địch của cả tu tiên giới, hắn có điên mới đi chịu chết.
Lúc hắn rời đi, Cổ Thi Điệp lo lắng hắn thiếu tài nguyên tu luyện liền vứt cho hắn chiếc nhẫn bạc.
Thiên Vân đã kiểm tra qua, bên trong không có linh thạch, chẳng qua linh thảo, khoáng thạch lại không ít, hơn nữa bên trong chúng đều ẩn chứa linh tính.
Thiên Vân chẳng biết phải nói gì, chỉ có thể khắc ghi ơn này.
Thiên Vân thở ra một hơi, thoát khỏi những mảnh ký ức đã qua.
Lần này hắn muốn đi tới Viêm Quốc, một là muốn gặp lại bằng hữu năm xưa, hai là muốn nhìn một chút Ngưng Hương, không biết nàng này còn tại Thiên Long đấu giá hội hay không.
Có lẽ do đại bại trên chiến trường Đại Việt, ba nước chư hầu của Đại Chu ở Viêm Quốc cũng đã sớm đầu hàng, khắp nơi là tiếng người dân hoan hô.
Xem ra Viêm Quốc cũng không quá bết bát, thỉnh thoảng mới thấy xác chết binh sĩ cùng võ giả.
Thấy Viêm Quốc tổn thất cũng không lớn, Thiên Vân cũng thở dài một hơi, dù sao nơi này hắn còn có vài người bạn, nếu họ gặp rắc rối hắn cũng không thể không nhúng tay.
Thiên Vân trên đường đi không ít lần bị binh lính chặn lại, có lẽ bởi vì hắn là người Đại Việt nên họ cũng chỉ hỏi một lúc liền cho đi.
Thiên Vân hiện tại cảnh giới quá cao, hắn muốn dùng vũ lực mở đường cũng chẳng ai có thể cản, nhưng cuối cùng hắn cũng không có làm như vậy.
Một tuần sau, Thiên Vân cùng Thu Phượng cuối cùng cũng đã tới Dạ Vũ sơn trang.
Nhiều năm rồi mới trở lại, Dạ Vũ sơn trang so với năm đó đã đổi thay rất nhiều.
Trong sơn trang đã thêm ra vài ngôi nhà mới, đường mòn tiến vào sơn trang cũng đã được nát đá xanh, hai bên đường trồng không ít hoa cỏ, nhiều thêm ra không ít thanh nhàn khí tức.
"Thiên Vân tới đây bái phỏng, không biết hai vị trang chủ có nhà hay chăng".
Thiên Vân linh lực truyền vào giọng nói, tuy hắn còn ở rất xa nhưng thanh âm sang sảng quanh quẩn mãi không dứt.
Vũ Huỳnh hôm nay không có vận tiêu, hắn cùng một vài người khác đang luyện đao trong võ trường, nghe thanh âm Thiên Vân truyền tới liền mỉm cười, vứt đao xuống chạy ra đón.
— QUẢNG CÁO —
Vũ Huỳnh thấy xe ngựa Thiên Vân từ đầu đường tiến tới, không khỏi ha ha cười.
"Vân huynh đệ nhiều năm không thấy, ta còn tưởng ngươi quên chúng ta rồi a"
Thiên Vân lúc này mới đánh xe tới, xuống ngựa chắp tay cũng không vì mình đã là ngươi tu tiên mà tỏ ra xa cách.
"Vũ huynh bỏ qua cho, tại hạ ở Đại Việt gặp phiền toái, lại cần bồi tiếp cha già, đến nay mới có dịp gặp lại, lần này tới cũng muốn uống với các ngươi một trận thống khoái a"
"Phải không, vậy lần này chúng ta không say không được rồi.
Các huynh đệ, giới thiệu với các ngươi, đây là ân nhân đã từng cứu mạng ta, cũng là ân nhân giúp ca ca ta đạt tới tuyệt đỉnh cao thủ, mọi người làm quen một chút đi".
Vũ Huỳnh vốn tính thô kệch, cũng không có lòng vòng, lúc này liền giới thiệu Thiên Vân cho đám huynh đệ biết.
"Ồ! Tuyên huynh cũng đã đột phá tuyệt đỉnh cao thủ rồi a.
Chúc mừng, chúc mừng".
Thiên Vân cười ha hả, chúc mừng Dạ Vũ sơn trang một phen.
"Năm đó Vân huynh đệ tới chơi chúng ta cũng đã gặp, còn những huynh đệ mới gia nhập cũng chỉ nghe qua sự tích mà thôi.
Lần này không bằng ngươi xuất đao biểu diễn cho bọn ho chứng kiến một chút, thế nào?" Gã tiêu sư này năm đó là một trong năm tiêu sư còn sống, lần này gặp lại Thiên Vân hắn cũng vô cùng xúc động, không nhịn được muốn để huynh đệ cùng chiêm ngưỡng phong thái của Thiên Vân.
"Không sai, chúng ta năm đó trốn trong nhà, không thể thấy được hình ảnh Vân huynh đệ xuất đao.
Nay có dịp gặp mặt, không bằng ngươi biểu diễn một chút giúp chúng ta mở mang tầm mắt a".
Một gã tiêu sư khác cũng là hứng khởi phụ hoạ.
Đám tiêu sư còn lại cũng liên tục gật đầu, bọn họ là người luyện võ, cũng muốn một lần được nhìn thấy cường giả đỉnh cao ra tay một lần.
Thiên Vân nghe đám người ta một lời, ngươi một câu cũng là mỉm cười, chắp tay nói.
"Các vị huynh đệ nghe ta nói.
Tại hạ luyện võ vốn chỉ là nghĩ có một điểm bản lãnh phòng thân, cũng không có ý nghĩ khoe khoang cái gì, nhưng hôm nay thấy các huynh đệ có lòng yêu mến, vậy tại hạ cũng đành bêu xấu một phen"
Thiên Vân nói tới đây, đám người liền im lặng, bắt đầu chú ý tới nhất cử nhất động của hắn.
Thiên Vân yên lặng nhìn đám người, suy nghĩ một chút liền phi thân lên cao, đứng tại một nóc nhà sàn.
Thiên Vân nhìn ngọn Dạ Vũ sơn to lớn sừng sững trước mặt, mỉm cười trực tiếp chém ra một đao.
Một đao này hắn chỉ dùng bảy phần lực, cũng không có thật sự dốc hết sức.
Không có cái gì kinh hồng một đao, không có cái gì ầm ầm rung động, chỉ thấy ngọn núi có chút run lên liền trở lại như cũ.
Đám người Vũ Huỳnh một mặt kì quái, cũng không hiểu Thiên Vân vừa rồi đã làm cái gì.
— QUẢNG CÁO —
"Vũ huynh tiến tới gần một chút quan sát liền biết".
Thiên Vân nụ cười có chút thần bí, đi tới xe ngựa dìu tiểu muội đi xuống.
Vũ Huỳnh nghe thế liền chạy tới Dạ Vũ sơn nhìn một chút, đập vào mắt hắn là một khe hở vừa vặn một đốt ngón tay.
So sánh với Dạ Vũ sơn cao lớn, khe hở chẳng đáng là gì, thế nhưng để làm được việc này, người bổ đao phải có tu vi bực nào? Khả năng khống chế nội lực mạnh bực nào?
"Ca, ngươi vừa làm gì nha".
Thu Phượng bản tính nhút nhát, nhưng dạo gần đây được Thiên Vân đưa đi thăm thú nhiều nơi, cũng đã xem qua rất nhiều cuộc chiến.
Gặp đám người Dạ Vũ sơn trang nàng cũng không tỏ ra lo sợ, mà kì quái hỏi anh trai vừa đã làm cái gì.
"Chỉ chơi đùa một chút mà thôi".
Thiên Vân mỉm cười, thần bí nói.
Vũ Huỳnh chạy tới Dạ Vũ sơn, rất nhanh liền quay lại, hiện tại hắn đã là nhất lưu cao thủ, nội lực cùng khinh công rất khá, chỉ nhoáng một cái đã về đến nơi.
Vẻ mặt y lúc này chứa đầy sự chấn kinh, nhìn về phía Thiên Vân không khác gì nhìn một quái vật.
"Vân huynh đệ, ngươi hiện tại là cảnh giới gì a? Ngươi thành tiên sao?" Vũ Huỳnh vẻ mặt nghi ngờ hỏi.
"Thành tiên sao mà khó, ta cũng chỉ vừa lần mò mà thôi.
Đến giới thiệu với huynh, đậy là muội muội ta, Thu Phượng".
Thiên Vân mỉm cười, cũng không có thừa nhận mình đã là người tu tiên, cũng không quên giới thiệu muội muội, đánh lạc hướng câu chuyện.
"Thu Phượng? Tại sao ta nghe cái tên này rất quen nha".
Vũ Huỳnh ôm quyền gật đầu với Thu Phượng một cái, lại nhớ tới điều gì, vẻ mặt hơi ngẩn ra.
"Vũ huynh biết muội muội ta sao? Nàng rất ít ra khỏi nhà, làm sao lại quen biết ngươi được đây?" Thiên Vân cũng là vẻ mặt kì quái.
"Có lẽ Vũ đại ca nhớ nhầm, tiểu muội đúng là chưa từng gặp qua huynh, đây chính là lần đầu chúng ta gặp nha".
Thu Phượng cũng lắc đầu khó hiểu nói.
"Có lẽ ta nhớ nhầm, không nói cái này, chúng ta mau vào nhà a".
Vũ Huỳnh ngẫm nghĩ một hồi, lại chẳng nhớ ra đã nghe thấy tên Thu Phượng ở đâu, chỉ có thể bỏ qua, mang theo hai người vào trong..