Từ biên giới tới kinh thành vẫn còn khá xa, ít nhất cũng phải mất ba ngày đi đường.

Đây còn vì diện tích Viêm Quốc khá nhỏ, nếu như đi từ biên giới Đại Việt tới kinh thành, e rằng phải mất cả tháng trời.
Vì lý do an toàn, Thiên Vân đành đóng giả thành phu xe, hắn phụ trách đánh xe cho Viêm Nguyệt công chúa, cũng tiện bảo vệ nàng.

Trên đường đi, Viêm Nguyệt công chúa vài lần hỏi dò xuất thân của Thiên Vân, vì không muốn lộ ra thân phận mình, Thiên Vân đành phải nói dối, mình sinh ra ở vùng miền núi Tây Bắc.

Nghe Thiên Vân trả lời như vậy, Viêm Nguyệt vẻ mặt trực tiếp tái đi, Thiên Vân cũng không để ý sắc mặt nàng, ngược lại hỏi thăm được không ít chuyện nơi kinh thành Đại Việt.
"Ở Đại Việt, Huyết Y Hầu phủ vô cùng nổi danh, không biết Công Chúa có từng đi qua?" Thiên Vân vừa giục ngựa, vừa nói vọng vào trong xe.
"Có đi qua một chút".

Viêm Nguyệt có vẻ tâm trang không vui, trả lời có chút nhỏ.
"Đâu chỉ đi qua một chút a, bọn ta còn ở hầu phủ chơi mấy ngày liền".

Tiểu Thúy không biết giữ mồm, mở miệng nói ra.
"Ồ!" Thiên Vân ồ lên, tổ chức ngôn ngữ một chút liền hỏi tiếp.

"Hầu phủ nghe nói sắp gả con gái, không biết Công Chúa có biết việc này chăng?"
"Vân công tử có vẻ rất chú ý Huyết Y Hầu phủ?" Viêm Nguyệt công chúa tinh quang chợt lóe, mở miệng cười.
"Cũng chỉ là sùng bái mà thôi, năm xưa Huyết Y Hầu chiến tích lẫy lừng, trấn động cả thiên hạ, ta ở xa cũng luôn hướng về ngài nha".

Thiên Vân lòng có chút máy động, nhưng giọng nói không mang chút gợn sóng nào.
"Cũng đúng! Quả thực hầu phủ đang có ý gả Dương Thu Phượng tiểu thư tới Tiêu gia ở Ninh Thành".

Viêm Nguyệt gật đầu, lại bắt đầu nói về việc kết hôn của Thu Phượng.
"Ồ! Ta nghe nói tiểu thư của hầu phủ là Dương Băng a! Sao lại là Dương Thu Phượng?" Thiên Vân ánh mắt lạnh xuống, rất nhanh lấy lại bình tĩnh, quay sang hỏi.

Trong lòng hắn không khỏi siết chặt, Dương Băng rõ ràng đã không phải con đẻ của cha hắn, tại sao lại không gả đi? Dương Trung Hóa thực sự muốn làm gì đây?
"Việc này rất khó trả lời, mong Vân công tử lượng thứ".

Viêm Nguyệt công chúa có chút khó xử, không muốn nhắc tới việc này.
"A! Là ta đường đột, phải rồi nghe đồn Dương Thành Phong vốn là phong lưu công tử, không biết việc này có thực hay chăng?" Thiên Vân mỉm cười xin lỗi, lại hỏi sang vấn đề khác.
"Đúng vậy a! Lần trước ta tới thăm, nghe nói người này bị xích lại, nhốt vào trong từ đường không được đi ra đây".

Tiểu Thúy nghe tới Dương Thành Phong, không khỏi hừ lạnh, lời nói mang theo vẻ khinh thường.
Thiên Vân cũng không có nói gì thêm, nhưng sát ý trong lòng không khỏi bùng lên.

"Dương gia, các ngươi muốn chết!"
Thiên Vân trong lòng gầm nhẹ, tay vẫn không ngừng thúc ngựa đi về phía trước.

Thiên Vân lúc này rất muốn trở về nhìn người thân một chút, thế nhưng hắn hiểu được, nếu không đủ thực lực mà trở lại, đợi chờ hắn chính là cái chết.

Hắn muốn là cứu được cha và em gái, không phải muốn cùng bọn họ chôn cùng.
Hai ngày đường không có nhóm thích khách nào nhảy ra nữa, chỉ thỉnh thoảng có vài nhóm nạn dân chạy lại xin ăn.

Thiên Vân gặp đám nạn dân, căn bản chẳng biết làm thế nào, cũng may đám người Vũ Huỳnh lần trước vơ vét không ít lương thực chỗ tửu lâu, phân phát đi ra rất nhanh liền qua.
— QUẢNG CÁO —
Một ngày này xe ngựa dừng chân tại một rừng cây, chỉ cần băng qua rừng cây này sẽ tiến về hoàng thành.
"Vân huynh đệ, đoạn đường này giang hồ, thổ phỉ rất nhiều, cũng may bọn này không quá hung ác, chúng ta chỉ cần đưa chút tiền mãi lộ liền tốt.

Cũng đã gần tới kinh thành, cái ta sợ nhất là đám người Nghiêm tướng quân cùng hoàng cung vị Thái Tử kia.

Nếu đám người này xuất hiện, có lẽ chỉ ngươi mới trấn nhiếp được chúng".

Vũ Huỳnh dừng cương ngựa, mở miệng nói chuyện.
"Vũ huynh an tâm, ta đảm bảo các ngươi sẽ an toàn.

Đi thôi, nhanh một chút".

Thiên Vân gật đầu đảm bảo, đoàn người tiếp tục tiến lên.
Rất nhanh đã tiến nhập rừng cây.
Đi được nửa giờ, trên một ngọn đồi bỗng dưng xuất hiện một đám thổ phỉ, bọn này trên người xăm trổ đủ loại hình động vật, vai u thịt bắp mở miệng liền nói.

"Đường này do ta mở, cây này do ta trồng, nếu muốn thông qua lập tức đưa mãi lộ".

Đám người này thực lực rất yếu, cao nhất cũng chỉ là tam lưu cao thủ mà thôi.
Đám người Vũ Huỳnh hừ một tiếng, tiện tay ném cho chúng một túi tiền.

Bọn họ có tự tin chém giết nhóm thổ phỉ này, thế nhưng phía trước rất có thể còn gặp mai phục, bọn họ muốn giữ lại thực lực đề phòng đánh lén.
"Hừ! Xem như các ngươi thông minh, chúng ta đi".

Gã cầm đầu bắt lấy túi tiền, kiểm tra một chút liền phất tay bảo bọn thủ hạ rút lui.
"Đại ca! Tên kia nhìn rất non tơ a, da trắng, thịt mềm, hay là..." Một tên tiểu đệ quét mắt nhìn Thiên Vân một chút, thấy được dung mạo hắn liền không nhịn được hô lên.
Gã thủ lĩnh nghe thế liền quay đầu, nhìn theo hướng gã tiểu đệ chỉ.

Vừa thấy Thiên Vân tướng mạo phi phàm, rõ ràng còn so với nữ nhân xinh đẹp hơn không biết bao nhiêu lần, hắn hai mắt tỏa sáng, mở miệng nói.

"Tất cả các ngươi có thể cút, ngươi lưu lại"
"Đã các ngươi muốn chết, cũng đừng có trách ta".

Thiên Vân tâm tình vốn đã không tốt, nghe được lời nói bẩn thỉu như vậy, làm sao còn có thể nhịn.

Tay phải vung ra vài cái, từ trong tay bắn ra vài phiến lá xanh.
Chỉ nghe một trận thanh âm "phốc, phốc" vang lên.

Hơn hai mươi gã thổ phỉ ngã xuống, trên trán vẫn còn cắm một cánh lá.
"Ực!" Đám người Vũ Huỳnh nuốt một ngụm nước bọt, kinh hãi biến sắc.
"Đi thôi!" Thiên Vân giết người xong liền đánh ngựa tiến lên.
Đám người Vũ Huỳnh cũng chỉ có thể gật đầu, thầm hô may mắn.

May vì bọn họ không phải kẻ địch của vị Vân công tử này.

Dùng lá cây giết người a, nói ra ai mà tin.
Bên trong xe ngựa, chủ tớ Viêm Nguyệt công chúa cũng lạnh run một đợt, cả người có chút không thoải mái.
— QUẢNG CÁO —
Lại đi thêm một quãng đường khá xa, không biết có phải ảo giác hay không, đám người Vũ Huỳnh cảm thấy toàn thân mát lạnh, tựa như bị độc xà nhìn chắm chằm.
"Vân công tử! Ngươi có thấy thứ gì bất thường hay chăng?" Vũ Huỳnh không quay đầu, chỉ mở miệng hỏi nhỏ.
"Yên tâm, chỉ là bọn chuột nhắt mà thôi".

Thiên Vân mỉm cười, không hề tỏ ra lo lắng.
Bỗng dưng, xa xa hai bên rừng cây vô số mũi tên lao tới, mục tiêu chính là cỗ xe ngựa do Thiên Vân điều khiển.
Mũi tên rất nhiều, che rợp cả một mảnh không gian.
"Lại dám phong tiễn, các ngươi là tự tìm cái chết".

Thiên Vân nhảy lên nóc xe, vận khởi ba tầng lồng khí.

Lồng khí mở rộng tới mức che lấp cả chiếc xe ngựa.
Vô số mũi tên lao vào lồng khí, chỉ phát ra những tiếng lộp bộp rồi trượt xuống.
Mưa tên rất nhanh không còn, Thiên Vân đưa mắt quan sát xung quanh.
Đám người Vũ Huỳnh tuy không bị công kích, thế nhưng đao trong tay cũng là run lên không ngừng.

Ánh mắt gắt gao nhìn về hai bên rừng cây.
Thiên Vân lúc này bỗng dưng nở một nụ cười lạnh.

Nội lực biến thành hấp lực, vô số mũi tên từ dưới đất bay lên.

Thiên Vân sát khí bùng lên, hai tay dang ra.

Vô số mũi tên thuận theo cánh tay hắn mà đi, chỉ nghe từng tiếng rú thảm vang lên hai bên rừng cây.
Thiên Vân vẻ mặt tàn nhẫn, khinh công thi triển tới cực hạn.
Thân hình Thiên Vân đột ngột biến mất, chỉ nghe những tiếng kêu gào thảm thiết vang lên.
Rất nhanh thân hình Thiên Vân đã trở lại, trên tay còn xách theo một gã đại hán, mặc mũ giáp như tướng lãnh.

Người này tu vi cực cao, vậy mà đã là nhất lưu cao thủ.
Cả người Thiên Vân lúc này là sát ý, khát máu đến cực điểm.

Vứt tên đại hán xuống đất, Thiên Vân lúc này mới mở miệng hỏi.

"La ai sai sử các ngươi?"
"Ta! Ta nói ngài có thể tha cho ta sao?" Gã đại hán run lẩy bẩy, vẻ mặt tái nhợt hỏi.
— QUẢNG CÁO —
"Nói đi! Ta sẽ không giết ngươi".

Thiên Vân gật đầu đáp.
"Là Nghiêm Cung, hắn sai ta tới chặn giết công chúa".

Gã đại hán nghe Thiên Vân nói không giết, liền lộ vẻ mừng rỡ, vội vàng trả lời câu hỏi.
"Nghiêm Cung là ai?" Thiên Vân nghi hoặc hỏi.
"Là Nghiêm tướng quân a! Đại nguyên soái của Viêm Quốc, nay đã tự xưng Vương".

Viêm Nguyệt từ bên trong xe đi ra, mở miệng trả lời nghi vấn của Thiên Vân.
Thiên Vân lúc này mới hiểu, cũng chỉ gật đầu, không thèm để ý nữa.
"Ngươi muốn thả hắn đi?" Viêm Nguyệt lại hỏi.
"Ta đã nói sẽ không giết hắn".

Thiên Vân gật đầu, lại lắc đầu, quay sang Vũ Huỳnh nói.

"Vũ huynh đưa cho công chúa một cây đao"
Vũ Huỳnh gật đầu, đưa đao tới chỗ Viêm Nguyệt.

Viêm Nguyệt tỏ vẻ không hiểu.
"Hắn đã bị ta điểm huyệt, ta nói không giết hắn, nhưng lại không nói người khác không thể giết hắn".

Thiên Vân mỉm cười trả lời.
"Ngươi...!Ngươi".

Gã đại hán quá đỗi hoảng sợ, muốn mắng chửi lại nói không thành câu.
"Sao? Ngươi không dám giết?" Thiên Vân thấy hai tay Viêm Nguyệt run rẩy, mỉm cười hỏi.
"Ta!" Viêm Nguyệt hơi thở có chút gấp gáp.
"Nếu không phải có ta ở đây, ngươi đã bị bắn thành cái sàng, ngươi nghĩ bọn chúng sẽ tha cho các ngươi hay sao?" Thiên Vân lại hỏi.
Viêm Nguyệt nhắm mắt lại, hít sâu một hơi nói "Ta hiểu".

Nói xong hai tay liền nắm chặt thanh đao, hít một hơi thật sâu, mắt không chớp, vận sức đâm vào tim gã đại hán..


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play