Những lời tên tiểu sư đệ nói trước khi chết, chẳng khác nào muốn kéo một người đệm lưng.

Lữ sư huynh hiển nhiên đã nuốt không ít chỗ tốt, bình thường ngươi hiểu, ta hiểu, không ai nói ra liền không sao, có điều một khi nói ra, hậu quả sẽ thật nghiêm trọng.
Con người là một loại sinh vật vô cùng thông minh, cũng bởi quá thông minh, thế nên mới đấu đá, mới chém giết lẫn nhau.

Nghi kị, tham lam, sân si, làm gì có ai vô dục vô cầu kia chứ.

Bởi vậy người xưa mới có câu "nhân vô thập toàn".
Gã sư huynh nếu không nghi kị, cũng sẽ không đề phòng vị kia tiểu sư đệ.

Vị sư đệ nếu không nảy sinh chán ghét, sẽ không dùng chùy thủ lấy mạng sư huynh của mình.
Vô Thiên đã chết, người biết chuyện chỉ còn một người.

Đặt mình vào hoàn cảnh của Lữ sư huynh kia, ngươi sẽ làm ra lựa chọn thế nào? Giết sư muội tiêu trừ hậu hoạ, hay nể tình đồng môn tha nàng một con đường sống?
"Lữ sư huynh! Ta...!Ta có thể lập thệ, tuyệt không nói chuyện này ra ngoài, từ giờ ngươi muốn ta làm gì, ta sẽ lập tức đi làm".

Vũ sư muội sắc mặt tái nhợt, liên tục bước lùi lại phía sau.
"Ài! Không phải sư huynh không muốn tha cho muội.

Chẳng qua từ trước tới nay, sư huynh không quen mang an nguy bản thân, kí thác lên người một kẻ khác.

Sư muội! Lên đường bảo trọng".

Lữ sư huynh bi thương thở dài, có điều ra tay lại không chậm, đại thủ lần nữa chộp về phía Vũ sư muội, tốc độ phi thường nhanh.
Vũ sư muội dù biết đánh không lại, có điều đứng trước hiểm cảnh, cũng không thể buông tay chịu chết.

Nàng vỗ mạnh vào túi trữ vậy bên hông, lập tức một sợi dây thừng lao ra, vậy mà có thể trói lại bàn tay to.
Thiên Vân ngưng thần nhìn kĩ, dây thừng này vậy mà có tới 33 đạo phù văn.

Tuy không phải Linh Khí có lực công kích, chẳng qua dùng để trói địch, vẫn là không yếu.
Lữ sư huynh bất ngờ bị trói lại, có điều hắn cũng không sợ, cười lạnh nói.

"Đáng tiếc, nếu ngươi vừa rồi hợp lực cùng Vô Thiên, cơ hội vây giết ta cũng không nhỏ, có điều chỉ một mình ngươi, căn bản không làm nổi chuyện gì"
Đại thủ đang bị trói bỗng dưng vung mạnh, hoả diễm lại tăng thên không ít.

Dây thừng bị thiêu đốt, lập tức phù văn nhộn nhạo, có dấu hiệu tổn hại.
Vũ sư muội kinh hãi biến sắc, lập tức xuất ra một mặt gương.

Gương này hình thức cùng gương trang điểm của nữ nhân không khác, duy nhất khác biệt, chính là trên mặt gương có tới 30 đạo phù văn.

Gương vừa chiếu vào mắt Lữ sư huynh, lập tức bắn ra một chùm chói mắt ánh sáng.

Ánh sáng không biết là vật gì, thế mà lập tức khiến Lữ sư huynh hét thảm, hai mắt nhắm chặt, máu tươi chảy tràn.
— QUẢNG CÁO —
Thiên Vân vốn tưởng trận chiến sẽ nghiêng về một phía, ai ngờ lại xảy ra dị biến, hắn cũng không ngờ, mặt gương kia lại quỷ dị tới vậy.

Tốc độ chùm sáng cũng quá nhanh, Thiên Vân từ xa nhìn lại, cặp mắt không khỏi đau nhói, nước mắt rơi lã chã, bị tổn thương không nhẹ.
Lữ sư huynh chính diện bị chùm sáng chiếu tới, không cần xem cũng biết, chắc chắn mắt hắn đã phế.

Tuy rằng Phân Chi cảnh tu sĩ có thể dùng thần niệm quan sát, nhưng nếu thời thời khắc khắc sử dụng thần niệm đi đường, tránh không được tiêu hao quá lớn.
"Vũ Vân Vận, chết đi cho ta".

Lữ sư huynh nén đau động thủ, chỉ thấy cả người y hoả diễm ngợp trời, sợi dây thừng vậy mà phù văn toán loạn, trực tiếp rơi xuống.

Tay hắn nâng lên, hoả diễm tụ thành một thanh đao, sức nóng làm cho một vùng đầm lầy trực tiếp khô cạn.

Mấy gốc cây bên cạnh cũng chịu không được, lập tức bốc cháy lên.
"Phần Thiên Đao"
Gầm lên một tiếng, Lữ sư huynh tung người nhảy lên, hai tay cầm đao, lấy thế thái sơn áp đỉnh chém xuống.
Vũ sư muội mặt trắng như tờ giấy, muốn phản kháng cũng làm không được, trực tiếp bị Phần Thiên Đao nuốt sống.
Thiên Vân ở xa thấy cảnh này không khỏi nuốt nước bọt, lại vì mình điểm một cái tán.

Nếu không phải bản thân sợ chết, liều mình đi lên, chỉ sợ lúc này cũng đã đi đời nhà ma.
Lữ sư huynh phát tiết một trận, lúc này mới tản đi thuật pháp, hồng hộc thở dốc, vẻ mặt đau đớn vặn vẹo, hiển nhiên y đang rất thống khổ.
Ba người tổ đội, chỉ vì một chút nghi kị, cứ như vậy ngươi chết ta sống, tu tiên giới cũng thật quá tàn khốc một ít.

Thiên Vân cảm thán một phen, có điều hắn cũng không quá để việc này trong lòng, độn pháp vận chuyển, trực tiếp đi tới bên người Lữ sư huynh, Tịch Diệt Đao trực tiếp chém về phía cần cổ của y.

"Hừ!"
Lữ sư huynh hừ lạnh một tiếng, tựa như sớm đã nhận ra có người tới, nhẫn trữ vật loé lên, trên tay y xuất hiện một tấm chắn, tấm chắn loé lên, 30 đạo phù văn lập tức thắp sáng.
— QUẢNG CÁO —
Oành
Tịch Diệt Đao cùng tấm chắn đụng vào nhau, phát ra một tiếng nổ mạnh.

Lữ sư huynh trực tiếp lùi về sau ba bước, khoé miệng rỉ ra tơ máu.

Thiên Vân cũng không tốt lành gì, tấm chắn kia vậy mà có khả năng phản hồi một phần công kích, cánh tay cầm đao mỏi nhừ, đề không nổi một phần sức.

Thiên Vân kinh hãi cực kỳ, hắn biết Lữ sư huynh này rất mạnh, có điều không nghĩ tới, kẻ này lại mạnh tới tình trạng như vậy.

Bảo vật của y cũng quá nhiều đi, ngoài áo giáp làm từ Hoả Ti Tuyến, hiện tại lại có tấm chắn này, nếu không tìm ra phương pháp đối phó, Thiên Vân cũng chỉ còn cách rút lui.
"Lạc Diệp Tiên Tông, nội môn tỉ thí vị trí thứ nhất, Thiên Vân".

Lữ sư huynh hai mắt nhắm nghiền, có điều vẫn đọc vanh vách thân phận của Thiên Vân.
"Huynh đài vì sao phài làm như vậy? Các ngươi đều là người của Hoả Vân Phái, tại sao phải ra tay tàn sát lẫn nhau đây?" Thiên Vân không có phản bác, thở dài hỏi.
"Người không vì mình, trời tru đất diệt.

Cái gọi là đạo nghĩa trừ khi tất cả cùng có lợi, nếu không căn bản nói gì cũng vô dụng cả thôi".

Lữ sư huynh lắc đầu, nhàn nhạt nói.
"Tại hạ muốn hỏi Lữ huynh một câu, không biết Lữ huynh có thể trả lời hay chăng?" Thiên Vân không có nói lời phản bác, chỉ đưa ra một vấn đề.
"Vân huynh cứ hỏi, nếu ta có thể trả lời, ta sẽ không nói láo".

Lữ sư huynh cũng không có phản cảm, ngược lại gật đầu nói.
Lúc này nhìn hai người, căn bản không giống như sắp xảy ra sinh tử chiến, ngược lại càng giống đôi bạn thân, hướng đối phương hỏi han tình hình tốt xấu.
Thiên Vân mỉm cười, nói.

"Câu hỏi của ta cũng không bắt Lữ huynh phải nói ra chuyện cơ mật.

Ta chỉ muốn hỏi Lữ huynh, nghĩ cái gì mới là "tiên đạo".

Tiên là gì? Đạo là gì?"
Lữ sư huynh nghe xong câu hỏi, vẻ mặt bỗng dưng ngưng lại, môi mấp máy, lại không nói ra lời.

Rõ ràng trong lòng y có đáp án, muốn nói ra lại thấy đáp án hình như không thật sự chính xác.
— QUẢNG CÁO —
Thiên Vân nhìn y, cũng không có nói cái gì, chỉ lẳng lặng mà đứng, trong lòng cũng tự hỏi.

"Cái gì mới là tiên đạo"
"Vân huynh phải chăng đã có đáp án?" Lữ sư huynh không trả lời, ngược lại quay sang hỏi.
"Có, lại không có".

Thiên Vân thở dài đáp.

"Không biết Vân huynh có thể nói cho ta đáp án của ngươi?" Lữ sư huynh lại hỏi.
Thiên Vân nhìn y một chút, mở miệng đáp.

"Tiên nhân, phàm nhân.

Cả hai đều có một chữ nhân.

Phàm nhân sống cả đời cũng chỉ vì bản thân, vì hậu nhân, vì đất nước, vì những người xung quanh mình.

Họ ép mình phải sống trong khuôn khổ, phải sống sao cho thật tốt, đương nhiên sẽ có những người làm khác, họ muốn phá hủy cái gọi là khuôn khổ, họ muốn mình tự do, muốn làm gì thì làm, thậm chí giết người.

Chẳng qua những người đó phần lớn đều cô độc, bọn họ sống trong lo âu, sợ hãi, cuối cùng mục rữa bởi cái gọi tự do.

Người sống vô đạo, lại khác gì con vật?"
Thiên Vân ngẩng đầu nhìn trời, thở dài nói.

"Tiên nhân, cuối cùng cũng là người, cho dù tranh đấu, cho dù giết chóc, nếu không thủ vững bản tâm, không giữ lấy một chút lương tri, vậy cùng tà ma khác nhau ở điểm nào? Tiên vô đạo cùng ma khác nhau sao?"
Lữ sư huynh ngẩn ra, hiển nhiên tiên đạo của hắn cùng Thiên Vân không giống, hắn mỉm cười mà nói.

"Người có dăm bảy loại người, tiên có dăm bảy loại tiên, đạo cũng giống vậy mỗi người mỗi khác.

Vân huynh cho rằng ta là ma đầu, có điều trong mắt ta Vân huynh cũng giống vậy.

Vân huynh có thể cứu người, lại cứ đứng yên quan chiến, vậy cùng ta khác nhau sao?"
Thiên Vân mỉm cười, lắc đầu.

"Lữ huynh nói không sai, người có dăm bảy loại người, đạo cũng có dăm bảy loại đạo.

Chúng ta vốn khác biệt, nói những thứ này cũng thật vô ích.

Ta và huynh căn bản không thù không oán, có điều ta hiểu, chúng ta không thể không chiến.

Huynh có bí mật cần phải che đậy, ta cũng không muốn một kẻ máu lạnh như huynh trà trộn vào hàng ngũ Đại Việt.

Nếu đã không thể bỏ qua cho nhau, vậy chúng ta cứ buông tay mà đánh đi"
"Tốt!" Lữ Hóa Hư gật đầu, toàn thân hỏa diễm bốc lên ngùn ngụt, sức nóng kinh khủng lan ra..


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play