Phập!

Dưới sự hoảng sợ trong ánh mắt của tên hộ vệ, Trác Uyên đánh một chưởng lên trên đỉnh đầu hắn ta, bắt đầu vận công pháp.

Chỉ một thoáng, trong tay hắn sinh ra từng dòng khí màu đen, giống như từng con trùng nhỏ vặn vẹo chui vào trong cơ thể hộ vệ. Mà khi loại khí đen này vừa vào cơ thể, sắc mặt của tên hộ vệ lập tức thay đổi.

Vẻ hoảng sợ vốn có bỗng biến thành thống khổ vặn vẹo, lúc này gương mặt trắng bệch bởi vì mất máu quá nhiều cũng dần dần biến hắc. Không lâu sau, cả người hộ vệ đã hóa thành một đống than đen. Ở trong màn đêm đen nhánh, nếu không nhìn kỹ thì không thể thấy rõ người của hắn ta.

Trác Uyên thấy vậy thì khóe miệng hơi hơi nhếch lên, trong mắt là sự hưng phấn.

Tuy Thiên Ma Đại Hóa Quyết là biến tu vi của người khác thành công lực của mình, nhưng nguyên lực mà người khác vất vả tu luyện lại há có thể dễ dàng đoạt được như vậy? Dù cho có hút vào trong cơ thể, chỉ sợ cũng sẽ tự bài xích với cơ thể. Đặc biệt là cơ sở đế cơ để sau này tu luyện, nên phải cẩn thận xử lý.

Cho nên trước hết Trác Uyên phải ma hóa nguyên lực của hắn ta xong thì mới có thể hấp thu hoàn toàn.

Trác Uyên hít sâu một hơi, bình phục lại tâm tình kích động, trong tay căng thẳng, những dòng khí màu đen đó bắt đầu chảy từ người tên hộ vệ về cơ thể hắn, mà thân mình màu đen của tên hộ vệ kia cũng bắt đầu nhanh chóng khô quắt lại.

Sau nửa canh giờ, Trác Uyên thu hồi bàn tay, khoanh chân trên mặt đất, vận công luyện hóa nguyên lực mới mẻ trong cơ thể.

Cơ thể của tên hộ vệ thuận thế ngã xuống trên mặt đất, bộp một tiếng ngã thành bột mịn. Dường như là xác ướp cổ đã chết ngàn năm, đột nhiên bị đào từ gốc cây rồi bị không khí xói mòn vậy, hoàn toàn biến thành một đống cát, phiêu tán ở trong không khí.

Cửu U Ma Đế sáng chế ra Thiên Ma Đại Hóa Quyết chẳng những có thể đoạt công lực cho ta sử dụng, đến cả tinh hoa sinh mệnh của người ta cũng bị hút hầu như không còn.

Dòng khí màu đen dày đặc như hồng thủy chạy tán loạn trong cơ thể, Trác Uyên vội vàng định thần rồi vận chuyển công pháp, đưa cổ lực lượng này tới các gân mạch lớn của cơ thể, không ngừng cọ rửa gân mạch, dần mở rộng gân mạch ra.

Toàn bộ công lực của cao thủ Tụ Khí Cảnh lập tức rót vào thân thể chưa từng tu luyện này của hắn, cái loại đau đớn xé rách gân mạch này khiến cho cái trán của hắn toát ra ít mồ hôi.

Nhưng mà hắn vẫn cố nén như cũ, bởi vì hắn biết, có được lực lượng lớn mạnh như vậy sẽ cho hắn cơ sở vững chắc để đánh bại bất luận kẻ nào. Có đế cơ như vậy bảo đảm, sau này hắn tu luyện mới có thể có chút thành tựu.

Thời gian một phút một giây trôi qua, một canh giờ, hai canh giờ, Trác Uyên vẫn luôn cắn răng, mồ hôi trên đầu như thác nước ào ào chảy xuống…

Lại qua ba canh giờ, khớp hàm Trác Uyên vẫn luôn cắn chặt mới bắt đầu nhả ra, sau khi hắn vận chuyển mấy trăm vòng những dòng khí màu đen đó về tới đan điền của hắn thì hóa thành một cái hồ nước màu đen lẳng lặng mà đứng tại nơi đó, không còn cuồng bạo như lúc trước.

Chậm rãi mở to đôi mắt, Trác Uyên phun ra một hơi thật sâu. tầng mây nơi chân trời đã hơi hé ra những tia sáng, lũ dã thú trải qua một đêm ăn no nê cũng bắt đầu đi sâu vào rừng rậm.

“Trời đã sáng sao, ha ha, không thể tưởng được luyện hóa công lực của tầng hai Tụ Khí Cảnh mà phải mất cả một đêm.”

Trác Uyên bật cười một tiếng rồi lắc đầu, bắt đầu kiểm tra thân thể lúc này của mình.

Lúc vừa chạm vào!

Một tiếng vang lớn, cơ thể gầy gò của Trác Uyên dùng một quyền đập nát một tảng đá lớn.

Trác Uyên vừa lòng gật đầu, thân thể hắn có được nguyên lực của cao thủ Tụ Khí Cảnh, đã được cải thiện đáng kể. Bây giờ thân thủ đã không ở dưới cao thủ Tụ Khí Cảnh.

Tiếp theo, hắn lại xem kỹ tu vi của hắn.

Nhưng không xem không biết, mà khi vừa kiểm tra thì đến chính hắn cũng nhịn không được hoảng sợ.

Tu vi của hắn đã trực tiếp đạt tới năm tầng Trúc Cơ, hơn nữa trong cơ thể không phải nguyên khí của cảnh Trúc Cơ, mà trực tiếp là nguyên lực Tụ Khí Cảnh.

“Hay lắm, quả nhiên là Thiên Ma Đại Hóa Quyết kỳ diệu.” Trác Uyên không nhịn được âm thầm líu lưỡi, trong lòng mừng thầm một trận.

Nói chung, muốn tu luyện đến năm tầng Trúc Cơ, đến cả những người có tư chất thiên tài bẩm sinh của Thánh Vực cũng phải mất một hai năm mới được. Nhưng hắn chỉ là qua một đêm đã là đạt tới thành quả người khác dùng hai ba năm mới có thể lấy được.

“Xem ra nếu không bao lâu, ta sẽ có thể trở về Thánh Vực, ha ha ha…” Trác Uyên âm hiểm cười một tiếng.

Nhưng mà, đang lúc hắn ảo tưởng quay trở về ngày tháng năm xưa thì nghe thấy tiếng ma sát truyền vào tai.

Mày nhăn lại, Trác Uyên nhìn về nơi truyền đến thanh âm, thật cẩn thận đi đến nơi đó. Trong lòng hắn rõ ràng, tuy rằng hiện tại hắn đã có công lực của năm tầng Trúc Cơ, nhưng chút đạo hạnh này của hắn còn không đủ để sử dụng một ít võ kỹ đơn giản nhất, gặp được cao thủ thì không thể đánh trả.

Cho nên tất cả mọi hành động, vẫn là cẩn thận cho thỏa đáng. Cuối cùng hiện tại hắn cũng đã không còn là Ma Hoàng oai phong một cõi đó.

Trác Uyên nhẹ nhàng đi đến bên cạnh một bụi cỏ như con mèo hoang rồi chậm rãi đẩy cỏ dại ra, nhìn về phía ngoài. Nơi đó, đang có mấy người đang giằng co.

Một đám trong đó có mười mấy người, nhìn ra là hộ vệ của Lạc gia, ở giữa bọn họ vây quanh một thiếu nữ mười bảy mười tám tuổi và một tiểu nam hài năm sáu tuổi.

Mà một đám người khác đều mặc một bộ y phục màu đen, có một lão nhân dẫn đội, đại khái hơn hai mươi người. Mà người lão nhân kia, Trác Uyên trông khá quen mặt. Cẩn thận nghĩ lại thì hắn mới nhớ tới, lão nhân kia chính là quản gia của Lạc gia, Tôn quản gia. Mà một nam một nữ được hộ vệ sở vây quanh kia, chính là thiếu gia Lạc Minh Viễn và tiểu thư Lạc Minh Ngọc của Lạc gia.

“Hừ, khó trách Lạc gia thủ vệ nghiêm ngặt cũng sẽ bị sơn tặc núi Hắc Phong công phá, thì ra là ra gia tặc.”

Trong lòng Trác Uyên cười lạnh một tiếng, lại nghĩ tới đồ đệ Triệu Vinh của hắn, hai tay bất giác nắm thật chặt.

Kiếp trước hắn bị đệ tử thân cận nhất bán đứng, người kiếp này bị hắn đoạt xá cũng vì vậy mà chết, điều này không khỏi làm hắn sinh ra cảm giác đồng bệnh tương liên.

Nhưng rất nhanh hắn đã lắc đầu, thầm than một tiếng rồi quay đầu rời đi.

Với thực lực hiện tại của hắn thì, căn bản không giúp được bất luận kẻ nào. Huống hồ hắn cũng không có quan hệ gì với Lạc gia, không nên bán mạng cho bọn họ.

Nhưng mà, bước chân hắn vừa mới bước được hai bước thì trái tim hắn lại đột nhiên đau xót, đến nỗi hắn không thể nào tiến thêm được bước thứ ba.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play