“Hai trăm ngàn, ha ha ha...”

Trác Uyên sờ sờ cằm, lắc đầu cười khẽ hai tiếng, đưa tay nhận bức tranh kia: “Long tiểu thư không có thành ý như thế, vậy cuộc làm ăn này của chúng ta coi như thôi đi.”

Thân thể ngửa về sau một cái, Long Quỳ ôm bức tranh vào trong ngực, giống như sợ Trác Uyên đoạt lại.

“Trác tiên sinh, chỉ là trận thức cấp một mà thôi, hai trăm ngàn đã là không ít. Huống hồ ngươi đây là vẽ tay, cũng không phải được chứa trong ngọc giản, ta ra giá hai trăm ngàn đã là không ít rồi.”

“Ha ha ha... Long tiểu thư, cho dù ta không học nhiều ngươi cũng không thể gạt ta như vậy, mau trả lại bức tranh cho ta.” Trác Uyên vươn tay ra, nhưng cũng không vội cầm về, chỉ là chăm chú nhìn ánh mắt của nàng ta.

Trong tay nắm chặt bức tranh, Long Quỳ khẽ cắn môi, hét lớn: “Lần này coi như ta lỗ, ba trăm ngàn.”

“Long tiểu thư, ngươi vẫn không có thành ý.” Trác Uyên thất vọng lắc đầu, thân thể nghiêng về phía trước, có ý muốn lấy đi bức tranh.

Long Quỳ một mực lùi về sau, cật lực né tránh ma chưởng của Trác Uyên.

Bức tranh này thực sự là trận thức cấp một, mà Long Quỳ cũng không phải lần đầu tiên gặp được trận thức cấp một này. Theo nàng ta định giá, hai trăm năm mươi ngàn là phù hợp. Ra giá hai trăm ngàn cũng là bởi vì Trác Uyên là người trong nghề, nàng ta biết không thể lừa.

Thế nhưng trận thức phía trên nữa có rất nhiều từ trước tới nay nàng ta chưa từng gặp qua. Trong các trận thức dự trữ bên trong giám bảo thế gia Tiềm Long Các của Đế Quốc, lại xuất hiện những trận thức nàng ta chưa từng gặp, điều này làm cho nàng ta cảm thấy cực kỳ mới mẻ.

Cho nên nàng ta bất luận như thế nào, cho dù lỗ tiền cũng muốn có trận thức này.

Thế nhưng, Trác Uyên giống như đoán được điểm này của nàng ta, không hề muốn nhả ra. Lúc này nàng ta đành phải nhìn về phía tiểu thư hữu danh vô thực Lạc Minh Ngọc của Lạc gia: “Lạc tiểu thư, bản vẽ này nhiều lắm là ba trăm ngàn. Mà toàn bộ đế quốc Thiên Vũ, chỉ có Tiềm Long Các chúng ta có thực lực mua bản vẽ này, ngươi đến các nơi khác căn bản không bán được với giá này.”

“Ây.” Lạc Minh Ngọc do dự một chút, nhìn về phía Trác Uyên.

Long Quỳ thấy tình cảnh này, biết rằng đã có cửa vội vàng tiếp tục mê hoặc nói: “Lạc tiểu thư, ngươi làm giao dịch lớn như vậy với Tiềm Long Các chúng ta, tự nhiên sẽ thành khách quý của chúng ta, ngày sau cửa lớn của Tiềm Long Các vĩnh viễn mở rộng vì ngươi.”

Khách quý?

Lạc Minh Ngọc sững sờ một chút, lẩm bẩm nói: "Điều này không phải là có chỗ dựa hay sao?”

Nàng ta vô cùng mừng rỡ trong lòng, nhìn về Trác Uyên nói: “Trác Uyên, hay là...”

“Im miệng!” Trác Uyên hét lớn một tiếng, hung hăng trừng nàng ta một cái.

Nữ nhân ngu xuẩn này, bị người ta nói vài câu đã lung lay. Vì sao Tiềm Long Các lại nói ra yêu cầu làm khách quý, nếu muốn để bọn họ thành chỗ dựa của mình thì phải buộc chặt lợi ích của hai bên lại với nhau.

“Long tiểu thư, ta là quản gia của Lạc gia, mọi việc của Lạc gia đều do ta làm chủ, xin trả bức tranh này lại cho ta.” Trác Uyên hít sâu một hơi, thu liễm nụ cười, lạnh lùng nhìn về phía Long Quỳ.

Long Quỳ không khỏi sững sờ, nhìn Trác Uyên, lại nhìn Lạc Minh Ngọc, trợn tròn hai mắt.

Tuy rằng quản gia xử lý việc của gia tộc, nhưng sao quản gia có thể có quyền lực lớn hơn cả chủ tử, như vậy còn có thể gọi là quản gia sao?

Thế nhưng nhìn tình hình này, gia chủ Lạc gia này thật đúng là để cho người này làm quản gia.

Long Quỳ thở dài, vô cùng không nỡ sờ sờ bức tranh, sau đó trả lại: “Thật sự là đáng tiếc, Trác Uyên tiên sinh. Yêu cầu của ngươi quá cao, chúng ta thật sự không thể. Nhưng ta lấy danh dự Tiềm Long Các cam đoan với ngươi, bức tranh trận thức cấp một này nhiều nhất chỉ đáng giá ba trăm ngàn.”

Cầm trận thức cấp một trong tay, Trác Uyên nhìn về phía Long Quỳ, khẽ khom người cúi chào, điều này không khỏi làm Long Quỳ hơi kinh ngạc.

Thế mà nàng ta chưa kịp đặt câu hỏi, Trác Uyên đã mở miệng nói: “Xin lỗi, vừa rồi ta vẫn cho là tiểu thư là muốn cố ý lừa ta, hoá ra ngươi thật sự không hiểu. Không biết chỗ các ngươi, còn có giám bảo sư nào không?”

“Cái... Cái gì, ta không hiểu?”

Long Quỳ không khỏi sững sờ, trên mặt nổi lên từng tia ửng hồng, cảm thấy ẩn ẩn tức giận.

Từ nhỏ đến lớn, phàm là những đồ vật nàng ta xem qua thì nàng ta đều có thể nhớ kỹ tất cả đặc tính, hiểu giá trị của nó. Cho nên dù nàng ta không biết Mặc Ngọc giả ở nơi nào của Phường Thị nhưng chỉ cần liếc mắt một cái đã có thể phát hiện được Mặc Ngọc thật giả, đây là thiên phú của nàng ta, cũng là ưu thế giúp nàng ta nhanh chóng trở thành giám bảo sư đỉnh cấp tại Tiềm Long Các.

Có thể nói chính là thiên phú dị bẩm!

Thế nhưng lời nói vừa rồi của Trác Uyên chính là đả kích thiên phú của nàng ta, phủ định kỹ thuật giám bảo của nàng ta. Điều này còn làm cho nàng ta cảm thấy bị chà đạp tôn nghiêm hơn bất cứ công kích nào.

“Trác Uyên tiên sinh, mặc dù ánh mắt ngươi không tệ, nhưng tuyệt đối không nên quá tự phụ.” Long Quỳ giận giữ cười một cái, thản nhiên nói, thậm chí mọi người đều có thể nghe thấy âm thanh nghiến răng của nàng ta.

Thế nhưng Trác Uyên vẫn gật đầu mỉm cười như cũ: “Xin hỏi, còn có giám bảo sư khác hay không?"

Im lặng gật đầu, Long Quỳ mạnh mẽ gật đầu nói: "Được, ngươi chờ đấy.”

Vừa dứt lời, Long Quỳ quay người rời đi. Nhìn thấy bóng lưng nàng ta biến mất, Lạc Minh Ngọc lo âu nhìn về phía Trác Uyên: “Có phải chúng ta đã đắc tội Tiềm Long Các hay không?”

Trác Uyên nhẹ nhàng lắc đầu, lộ ra một nụ cười quỷ dị.

Chỉ chốc lát sau, nghe thấy vài tiếng bước chân trầm ổn vang lên, Long Quỳ xuất hiện ở trước mắt mọi người một lần nữa. Chỉ là lúc này, bên người nàng ta có thêm một người, một lão đầu chỉ có một đôi mắt.

“Thần nhãn Long Cửu?”

Lạc Minh Ngọc giật mình, kêu ra tiếng, sau đó nhỏ giọng nói với Trác Uyên: "Lão ta là tổng quản sự của Tiềm Long Các ở Thành Phong Lâm, thủ tịch giám bảo sư, thần nhãn Long Cửu.”

“Là tiểu thư của Lạc gia đi.”

Cách xa trăm bước, giọng của Long Cửu vẫn truyền đến tai mỗi người một cách: “Hai mươi năm trước lúc ta gặp phụ thân ngươi, hắn vẫn còn hăng hái, không nghĩ tới bây giờ đã sa sút tới mức phải đi bán gia tài.”

Trác Uyên run lên, lông mày hơi nhíu lại.

Đúng là thực lực của người này mạnh hơn Thái Vinh rất nhiều, cho nên hiện tại Trác Uyên vẫn chưa nhìn ra được tu vi của lão ta. Ngược lại không phải nhãn lực của Trác Uyên không tốt, hay là lão nhân này cố ý giấu diếm, chỉ là thực lực của hai người chênh lệch quá lớn.

“Không hổ là Tiềm Long Các, lại có cao thủ như vậy.” Trác Uyên cảm thấy có chút u ám.

Rất nhanh, Long Cửu được Long Quỳ đỡ đến trước mặt mọi người, Lạc Minh Ngọc vội vàng dịu dàng cúi chào: “Cửu gia.”

Người khác cũng vội vàng làm lễ, chỉ có Trác Uyên vẫn đứng thẳng tắp như cũ.

Con mắt đục ngầu của Long Cửu dò xét nhìn Trác Uyên vài lần, thản nhiên nói: “Ngươi chính là quản gia mới của Lạc gia?”

"Đúng vậy!” Trác Uyên gật gật đầu.

“Tốt, chỉ cần không phải lão Tôn kia, ai làm quản gia của Lạc gia đều được.” Long Cửu có thâm ý liếc mọi người một chút, chậm rãi ngồi xuống, nhìn về phía Trác Uyên: “Nghe nói ngươi hoài nghi khả năng giám định của Tiểu Quỳ?”

“Đúng vậy.” Trác Uyên vẫn nói như cũ, Long Quỳ giận hừ một tiếng, trợn mắt một cái.

“Ha ha ha... Tuy rằng Tiểu Quỳ xuất đạo không lâu, nhưng ánh mắt độc đáo, nàng nói khẳng định tám chín phần mười. Có điều ngươi đã có hoài nghi, vậy để lão đầu mắt mù là ta xem một chút đi.”

“Mời ngươi xem qua.”

Trác Uyên đưa bức tranh ra, Long Cửu cười nhận, nhưng tới lúc lão ta đem bức tranh mở ra, sắc mặt cứng đờ, hai mắt thẳng tắp nhìn kỹ.

“Cửu thúc, nói với ta một chút đi.” Long Quỳ sờ sờ cằm, lớn tiếng nói: "Trận thức cấp một, giá trị ba trăm ngàn.”

Long Cửu không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào bức tranh, chờ một lúc mới nhìn về phía Trác Uyên, một mặt nghiêm túc nói: “Không nghĩ tới Lạc gia còn giấu loại đồ chơi này, tiểu tử, một triệu tám như thế nào?”

Cái gì?

Lời vừa nói ra, tất cả mọi người kinh ngạc đến ngây người, nhất là Long Quỳ. Nàng ta không thể nghĩ tới, thủ tịch giám bảo sư Long Cửu của Tiềm Long Các lại cho ra một con số trên trời như vậy...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play