Ba người đi ra từ Thái phủ, trên đường đi Lạc Minh Ngọc và Bàng thống lĩnh đều cảm thấy vô cùng lo lắng, thỉnh thoảng hai người lại quay đầu nhìn phía sau một chút, chỉ sợ tên Thái Khung kia đổi ý đuổi theo bọn họ. Còn trên mặt Trác Uyên vẫn giữ vẻ bình tĩnh, thế nhưng ở sâu trong đáy mắt hắn vẫn còn một chút tức giận.
“Tiểu thư, ngươi còn có chỗ nào để đi không?” Vừa mới ra khỏi Thái phủ được mấy bước thì Trác Uyên đột nhiên dừng lại, hắn không hề quay đầu lại mà chỉ lạnh nhạt lên tiếng hỏi.
Nghe thấy lời này, trong mắt Lạc Minh Ngọc hiện lên vẻ mờ mịt, nàng ta ngơ ngác lắc đầu. Bàng thống lĩnh cũng thầm than một tiếng, trong lòng hắn ta tràn ngập vẻ bi thương.
Trác Uyên hít sâu một hơi, nghiến chặt hai hàm răng, trong lòng hắn âm thầm hạ quyết tâm, một ngày nào đó hắn sẽ khiến cho Thái gia nhà tan cửa nát.
Rõ ràng là chỉ cần một bước nữa thôi là hắn có thể thu xếp tốt mọi chuyện cho hai tỷ đệ Lạc gia. Thế nhưng hết lần này tới lần khác lại bị thế lực của phụ tử Thái gia làm hỏng hết mọi chuyện.
Nếu như ngày sau Thái gia bị diệt môn, để Thái Khung biết được nguyên nhân lão ta đắc tội Trác Uyên là do chuyện này thì chắc chắn lão ta sẽ vô cùng hối hận.
Nhưng tất cả đều là chuyện của sau này mà thôi. Mặc dù hiện tại trong lòng Trác Uyên vô cùng tức giận vì kế hoạch của mình bị người ta phá hỏng, nhưng bởi vì có tâm ma ràng buộc, nên hắn vẫn phải chăm sóc cẩn thận cho hai tỷ đệ bọn họ, tuyệt đối không thể để cho bọn họ xảy ra chuyện gì được.
Vừa nghĩ đến đây thì Trác Uyên trầm ngâm một hồi sau đó hắn bình tĩnh nói: “Tiểu thư, ngươi có biết Ngự hạ thất thế gia là gì không?”
“Cái, cái gì? Tại sao ngươi lại biết chuyện này?”
Trong lòng Lạc Minh Ngọc giật nảy mình, nàng ta nhìn về phía Trác Uyên với vẻ mặt vô cùng kinh ngạc, giống như Trác Uyên đã biết được một bí mật vô cùng lớn. Có điều sau khi nhớ lại những hành động kỳ quái của hắn trong mấy ngày hôm nay thì nàng ta cũng bình tĩnh trở lại.
Trên mặt Bàng thống lĩnh cũng hiện lên vẻ tò mò, hắn ta quay sang nhìn Lạc Minh Ngọc, dường như đây là lần đầu tiên hắn ta nghe được từ này.
Lạc Minh Ngọc nhấp nhẹ bờ môi khô khốc, nàng ta trầm tư một lúc sau đó mới nhìn về phía hai người kia rồi nói với giọng vô cùng nghiêm túc: “Trước đây khi chúng ta còn ở trong Quy Vân sơn trang cũng không giao thiệp nhiều với bọn họ, nên nếu không biết rõ thì cũng không sao. Nhưng bây giờ chúng ta đang lưu lạc ở bên ngoài, nếu thật sự chạm mặt với người của Ngự hạ thất thế gia thì nhất định phải tránh đi, tuyệt đối không được gây chuyện với bọn họ, cho dù là một con chó của bọn họ cũng không được gây chuyện.”
Bàng thống lĩnh không nhịn được mà rùng mình một cái, hắn ta chưa từng nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc như thế này của Lạc Minh Ngọc, dường như nàng ta đang nói đến một nhân vật vô cùng đáng sợ nào đó. Hơn nữa nàng ta vẫn luôn rất kiêu ngạo, cho dù hiện tại Lạc gia đã suy bại thì khi đối mặt với Thái gia lớn nhất ở thành Phong Lâm thì nàng ta cũng chưa từng nói với bọn họ là không được đắc tội với con chó của Thái gia, thế nhưng bây giờ…
Trác Uyên cũng không quan tâm đến lời cảnh cáo của Lạc Minh Ngọc, trên mặt hắn vẫn là vẻ mặt vô cùng bình tĩnh, yên lặng lắng nghe lời nàng ta nói.
“Cho dù là Lạc gia của chúng ta, hay Thái gia, kể cả là các thế lực lớn hơn nữa thì cũng chỉ là gia tộc thế tục mà thôi. Ở thời điểm ban đầu khi đế quốc Thiên Vũ khai quốc, có bảy vị công thần được hoàng thất ban thưởng đặc biệt, cho phép bọn họ có thể sánh vai ngang tầm cùng với hoàng gia, thậm chí còn cho phép bọn họ có thế lực riêng của chính mình, quyền lực của bọn họ ở trên tất cả các gia tộc khác. Nếu trở thành kẻ địch của bọn họ thì sẽ trở thành kẻ địch của toàn đế quốc này, đây chính là Ngự hạ thất thế gia.”
“Cái gì? Thiên hạ này còn có gia tộc có thể sánh vai ngang tầm với hoàng gia sao?” Bàng thống lĩnh hít vào một ngụm khí lạnh, trên mặt hắn ta hiện lên vẻ vô cùng kinh ngạc.
Lạc Minh Ngọc gật đầu, nói với giọng vô cùng nghiêm túc: “Thất thế gia là cấm khu mà các đại gia tộc không thể xâm phạm, người đứng đầu của mỗi gia tộc đều biết rõ điều này. Bây giờ ta nói bí mật của thất thế gia này cho các ngươi biết thì các ngươi phải khắc ghi trong lòng!”
“Trong thất thế gia này có Tôn gia không?” Lạc Minh Ngọc còn chưa kịp nói hết thì Trác Uyên đột nhiên lên tiếng ngắt lời nàng ta.
Lạc Minh Ngọc hơi ngừng lại, sau đó nàng ta lắc lắc đầu nói: “Tại sao ngươi lại hỏi như vậy?”
“Đúng đấy, Trác huynh đệ à, nếu như Tôn gia thuộc thất thế gia thì vừa rồi chắc chắn đại tiểu thư sẽ ngăn cản ngươi không được ra tay nàng ta.” Bàng thống lĩnh cười nói, rồi nhìn về phía Lạc Minh Ngọc. Một điều rất rõ ràng là, vừa rồi Lạc Minh Ngọc không ngăn cản hắn tức là đã ngầm đồng ý cho hắn ra tay rồi.
Dường như bị người khác nhìn thấu suy nghĩ trong lòng nên trên mặt Lạc Minh Ngọc hiện lên một rặng mây hồng, nàng ta hung hăng trừng mắt nhìn Bàng thống lĩnh.
Thực ra khi Tôn Vân Hoán bị đánh thì người cảm thấy vui sướng nhất chính là Lạc Minh Ngọc. Điều này Bàng thống lĩnh nhìn ra được thì tất nhiên Trác Uyên cũng sẽ nhìn ra. Thế nhưng Trác Uyên còn nghĩ đến nhiều chuyện hơn. Nếu đã kết thù với bọn họ rồi thì phải hiểu rõ bối cảnh của kẻ địch mới có thể hành động.
“Vậy tức là Tôn gia có quan hệ cùng với thất thế gia rồi!”
“Hả, sao ngươi lại biết chuyện này?” Hai tay của Lạc Minh Ngọc bất giác run lên, nàng ta thấp thỏm hỏi.
Giờ khắc này, Lạc Minh Ngọc vô cùng hy vọng có thể thấy được một nụ cười trên mặt Trác Uyên, cho dù là hắn nói đùa hù dọa bọn họ một chút cũng được. Thế nhưng trên mặt Trác Uyên vẫn giữ nguyên vẻ nghiêm túc, hắn lạnh nhạt nói: “Vừa rồi nàng ta đã nói rằng muốn cho chúng ta nếm thử sự lợi hại của Ngự hạ thất thế gia!”
“Tại sao, tại sao có thể như vậy? Chúng ta đã đắc tội Ngự hạ thất thế gia rồi sao?”
Chỉ trong một thoáng, sắc mặt Lạc Minh Ngọc trở nên trắng bệch, đầu óc của nàng ta dường như cũng tạm ngừng suy nghĩ, ngây ngốc nhìn Trác Uyên. Hai mắt Bàng thống lĩnh cũng trừng lớn, trái tim đang đập trong lồng ngực dường như cũng ngừng lại trong nháy mắt đó.
Trong lúc nhất thời, cả thế giới yên tĩnh giống như đã bị hủy diệt.
“Trác Uyên, nhanh lên, chúng ta mau đi xin lỗi Tôn tiểu thư!”
Lạc Minh Ngọc vội vàng kéo tay Trác Uyên đi về phía Thái phủ, nhưng thân người Trác Uyên giống như cái đinh đã đóng xuống đất vậy, nàng ta lôi kéo một hồi mà hắn vẫn không hề nhúc nhích.
“Nếu bây giờ quay lại đó thì chỉ có thể cúi đầu chịu chết mà thôi.” Trác Uyên lạnh lùng nói.
Nghe thấy lời này Lạc Minh Ngọc không khỏi giật mình, thân thể mềm mại của nàng ta ngã ngồi xuống đất, trong mắt hiện lên vẻ không biết làm thế nào. Mặc dù lời Trác Uyên nói hơi khó nghe một chút nhưng câu nào câu nấy đều là sự thật. Nếu đắc tội Ngự hạ thất thế gia mà có thể dễ dàng giải quyết như thế thì bọn họ đã không sợ hãi như vậy rồi.
“Trác đại ca, vậy sau này chúng ta phải làm sao đây?”
Đột nhiên, một tiếng nói non nớt của trẻ con vang lên, mọi người đều cảm thấy vô cùng kinh ngạc, ai nấy đều quay đầu nhìn về phía phát ra tiếng nói thì chỉ thấy Lạc Minh Viễn đã đứng trước mặt Trác Uyên từ lúc nào rồi. Trong đôi mắt của hắn phát ra tia sáng chói nhìn chằm chằm vào Trác Uyên, từ trong ánh mắt đó toát ra một sự tin tưởng tuyệt đối.
Ngay cả Trác Uyên cũng không ngờ tới chuyện này. Cái tên tiểu tử này vẫn luôn coi thường hắn thế mà giờ phút này hắn ta lại dùng ánh mắt trong suốt như vậy để nhìn mình.
“Ngươi không gọi ta là cẩu nô tài nữa hả?” Tròng mắt của Trác Uyên hơi híp lại, hắn lạnh lùng nói.
“Trác đại ca có ân cứu mạng và ân tái tạo với hai tỷ đệ chúng ta. Từ nay về sau huynh chính là phụ mẫu tái sinh của ta, là ca ca ruột của ta, là tỷ phu của ta, cầu xin huynh hãy cứu chúng ta thêm lần nữa!”
“Minh Viễn, đệ mau im đi! Không được ăn nói linh tinh!” Lạc Minh Ngọc trừng mắt nhìn Lạc Minh Viễn, khuôn mặt nàng ta ửng hồng, thế nhưng thỉnh thoảng hai mắt của nàng ta lại liếc về phía Trác Uyên đang đứng.
Dọc đường đi đến đây bọn họ có thể biến nguy thành an đều là nhờ công lao của Trác Uyên. Mặc dù hắn không coi ai ra gì, thế nhưng bản lĩnh của hắn thật sự khiến cho người ta kinh ngạc không thôi. Đây chính là lý do tại sao Lạc Minh Ngọc lại âm thầm đồng ý cho Trác Uyên làm quản gia nhà bọn họ.
Muốn trọng chấn lại gia tộc thì cần phải có người tài giúp đỡ.
Trác Uyên nhìn ánh mắt cầu xin của Lạc Minh Viễn thì âm thầm cười trong lòng.
Tiểu tử này vốn là đệ tử thế gia, mặc dù tính tình hơi kiêu ngạo, ngang ngược một chút nhưng khi hắn ta ngoan ngoãn thì cũng ra dáng của người có lễ nghĩa, khiến người ta vô cùng yêu thích. Hơn nữa, việc giúp đỡ Lạc gia chính là chuyện hắn phải làm, vì thế hắn lập tức gật đầu đồng ý: “Thành Phong Lâm này có người của thất thế gia không?”
“Có, Tiềm Long Các chính là thế gia giám định bảo vật đệ nhất trong thất thế gia, có thể nói là phú khả địch quốc.”
“Được, hôm nay chúng ta cứ trở về khách điếm trước, ngày mai sẽ đi đến Tiềm Long Các.” Trác Phàm vỗ vỗ đầu Lạc Minh Viễn sau đó lập tức bước đi về phía khách điếm.
“Chúng ta đến Tiềm Long Các để làm gì chứ?” Lạc Minh Ngọc vội vàng đuổi theo hỏi.
“Liên minh!” Trác Uyên bình tĩnh đáp.
Nghe được lời này, tất cả mọi người đều cảm thấy vô cùng mờ mịt. Tiềm Long Các của Ngự hạ thất thế gia làm sao có thể đồng ý liên minh với gia tộc đã suy bại của bọn họ chứ. Đây không phải là nằm mơ giữa ban ngày sao?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT