Chương 7: Muốn biết cảm giác khi hôn là như thế nào!!
......
Đứng trước căn hộ với chiếc vali, Trịnh Xuân rất bình tĩnh và kiềm chế, với tư thế chuẩn, nhưng lòng lại như nước sôi, quay cuồng sôi trào: bắt đầu từ hôm nay, anh là trợ lý sinh hoạt cá nhân của Kỷ Diễn Xuyên!
Cho tới thời điểm này, trợ lý Trịnh vẫn lờ mờ cảm thấy không đúng sự thật, anh ta vốn dĩ chỉ là một trợ lý nhỏ làm những việc linh tinh.
Công ty đột nhiên nhận thấy rằng họ sẽ chỉ định một trợ lý cuộc sống cho đỉnh lưu, người đang đi học diễn xuất ở Nam Phong, nhưng cần được khảo hạch*, những người muốn chuyển đến sẽ tìm sếp của họ để đăng ký.
(*) là thi để kiểm tra chất lượng, trình độ.
Là trợ lý trẻ dưới đáy công ty, dù chuyển nhượng thất bại cũng không mất gì, anh đăng ký với tâm lý thử sức.
Việc đánh giá trợ lý không khó nhưng cạnh tranh rất khốc liệt, anh có hơn 30 đồng nghiệp cùng thi, 90% là nữ, họ có chuyên môn nghiệp vụ xuất sắc và làm việc lâu hơn anh rất nhiều.
Anh không có nhiều hy vọng, nhưng cũng không hy vọng công ty sẽ chọn anh.
Khi anh đến công ty thu dọn đồ đạc, những nhát dao không giấu giếm của một nhóm chị em phía sau gần như phá vỡ hàng phòng ngự của anh.
Anh đã nghe nói rằng hầu hết tất cả các nhân viên xung quanh Kỷ Diễn Xuyên đều là nam giới, và anh ấy chưa bao giờ có quan hệ tình cảm với nữ minh tinh nổi tiếng nào trong suốt 6 năm ra mắt. Dần dà bắt đầu có một số tin đồn nhảm nhí xuất hiện, nói Kỷ ca thực ra là cong.
Trợ lý Trịnh trong lòng có chút sợ hãi, nếu tin đồn là thật thì sao? Nếu Đỉnh lưu cùng... với anh...
Trợ lý Trịnh niên man suy nghĩ mở cửa, căn phòng khách rộng rãi và sáng sủa có đầy những bó hoa hồng lớn. Một số đã héo, một số đang khô héo và bó hoa trên bàn là tươi nhất...đỏ tươi ướt át, chắc hẳn mới nhận gần đây.
Trợ lý Trịnh chậm rãi bước vào với vẻ mặt không thể tin được, tại sao trong ngôi nhà của một Đỉnh lưu lại có nhiều hoa như vậy?
Các bó có kích thước đồng đều, đóng gói tinh tế, và tất cả đều là hoa hồng đỏ.
Trợ lý Trịnh, người vô cùng phong phú trong thế giới nội tâm của mình, tự động bắt đầu quyết định, có phải Đỉnh lưu đang bí mật hẹn hò không?
Một bông hồng quyến rũ và mê hoặc như vậy, dường như ngày nào cũng phải một bó hoa, nhiệt tình như lửa a.
Phụ nữ thường không tặng hoa cho bạn trai của họ, phải không? Nói cách khác, người gửi hoa cho Đỉnh lưu có thể là... nam giới.
Trợ lý Trịnh cảm thấy trong lòng bị kích động, cảm giác chính mình đã phát hiện ra điều gì đó thật sốc về Đỉnh lưu.
.....
[Mấy chương gần đây ngọt quá, hay quá!]
[Ngọt ngào, tôi muốn có một người bạn trai ngọt ngào như Tiểu Thịnh!]
[Tiểu Thịnh giận dỗi như một đứa trẻ, đem chính mình đến mức đi bệnh viện. Xin hãy tăng cường nỗ lực của bạn chăm chỉ đăng truyện hơn~]
[Tôi cảm thấy rằng tình tiết tình cảm lớn tốt hơn trước.Tiểu Thịnh rất giỏi trong việc bắt lấy trái tim tui! ]
[Tiểu mạnh nhỏ: Thưa bà, đói đói, cơm cơm!]
.....
Khương Thi đọc hết bình luận này đến bình luận khác, phản ứng của người đọc cũng không tồi, độc giả của cô quả thực đều là thiên thần.
Trước đây, đọc các bài phê bình là niềm vui lớn nhất của cô, nó có thể khích lệ cô hơn cả phí viết bản thảo, nhưng gần đây cô hơi khó chịu.
Tình tiết tình cảm của cô viết không được tốt chút nào, khi miêu tả các bối cảnh và tình tiết, cô hoàn toàn dựa vào những ký ức khi ít chung với Lục Kính. Cô chỉ mô tả cách họ ở bên nhau một cách máy móc, trái tim cô thực bình lặng khi gõ.
Cô không cảm nhận được sự "ngọt ngào" thường xuyên được nhắc đến trong bình luận của độc giả, Khương Thi cảm thấy mình đang lừa dối họ, cô sợ một ngày nào đó bị độc giả vạch mặt, cô không thể viết nên một câu chuyện tình yêu ngọt ngào chút nào, bởi vì cô chưa bao giờ ở trong một mối quan hệ yêu đương nào cả.
Yêu một người là như thế nào?
Cô đột nhiên muốn biết.
Sau một thời gian ngắn u sầu và tự bế trong một lát, mọi thứ vẫn cần phải tiến lên phía trước. Dù có điềm báo trước những trở ngại to lớn trên con đường sự nghiệp, cô cũng phải giữ bình tĩnh và không để lộ ra một chút yếu đuối. Lật lại bản thảo, hai nhân vậy "ôm hôn"* đập thẳng vào mắt cô, vô cùng kiêu ngạo, giống như một bài binh bố trận đối với cô vậy.
(*): ôm và hôn, một trong những động tác thể hiện sự thân mật giữa con người với nhau.
Khương Thi đã gửi một tin nhắn cho Lục Kính với ghi chú đã được thay đổi từ "Bạn trai dự bị" thành "Bạn trai": "Tiểu Lục Tiểu Lục, anh đã hôn môi bao giờ chưa?"
...
Sau năm phút chờ đợi, không thấy người bên kia trả lời.
Chắc anh đang lái xe, cô chủ động kiếm cớ cho anh, Khương Thi đứng dậy, cầm lấy áo khoác và túi xách, đi ra ngoài.
Dù sao thì anh ấy cũng không thể trốn được, nhiệm vụ của buổi hẹn hò hôm nay là ôm và hôn.
Khương Thi như một mặt trời nhỏ, và cô ấy tỏa sáng ở mọi nơi cô ấy bước đi.
Lục Kính đậu xe bên đường, im lặng nhìn tin nhắn, cô ấy đang ám chỉ cái gì?
Chỉ trong vài ngày làm quen, anh có lẽ đã đoán ra được cách cư xử của cô ấy, khi cô ấy tỏ ra không biết gì khi hỏi những câu như thế này, điều đó cho thấy cô ấy rất quan tâm đến vấn đề này và sẽ hành động ngay lập tức.
Có lẽ vì vô tri*, cho nên cô không biết sợ. Sự táo bạo của cô ấy thường làm người khác ngạc nhiên, và anh vẫn chưa thể làm quen với điều đó.
(*) không biết gì
Mặc dù khi ký hợp đồng, anh có nói qua rằng hành động thân mật có thể phóng khoáng hơn dưới sự năn nỉ của cô, nhưng trong lòng anh không định làm như vậy.
Giờ đây, anh càng cảm thấy không thể dung túng cho hành vi nông nổi của cô, cô suy nghĩ rất bồng bột, anh không thể dễ dàng đồng ý, anh sợ cô sẽ càng đòi hỏi và một ngày nào đó sẽ đưa ra những đòi hỏi quá đáng mà không thể làm được.
Lục Kính đã linh cảm hôm nay sẽ là một ngày náo loạn nữa.
Khương Thi mở cửa bước vào bên ghế phụ. "Tiểu Lục, anh có thấy tin nhắn em gửi cho anh không?"
Cô gái này thật sự không ngại ngùng chút nào khi đến sớm như vậy.
"Anh vừa nhìn thấy."
Cô khẽ quay sang anh, đồng thời mở túi lấy vở và bút ra, "Anh có kinh nghiệm không?"
"..." Có thể hay không đừng có nói thẳng, Lục Kính nội tâm rít gào, "Tại sao em lại hỏi về vấn đề này?"
"Nếu anh có kinh nghiệm, nếu anh không ngại,thì có thể chia sẻ nó không? Em muốn biết cảm giác hôn môi là như thế nào."
Khi đi xuống lầu, cô vẫn không ngừng suy nghĩ về chuyện này, nếu có thể được chia sẻ kinh nghiệm, cô sẽ không thực sự phải tự mình cảm nhận, ít nhất là không phải trong lúc này.
"... Chia sẻ?" Lục Kính nhíu mày, nhìn ánh mắt của Khương Thi như ánh mắt của một kẻ biến thái, "Mỗi ngày trong đầu em đều nghĩ tới cái gì?"
"Anh không có kinh nghiệm a." Mắt hạnh toát ra một tia kinh ngạc, ngược lại có chút thất vọng.
"Khụ, ai nói không có. Anh giống như người thiếu kinh nghiệm?" Trong lòng cảm thấy ấu trĩ, nhưng không muốn tỏ ra yếu đuối trước mặt cô, khí thế tuyệt không thể thua.
Khương Thi nhìn thấu hết mọi chuyện, "Đừng cố chấp, anh đang xấu hổ."
"..."
Cô nhẹ nhàng vỗ vai anh, thở ra một hơi dài, cô đột nhiên nhẹ nhõm một hơi, "Nếu đều không có kinh nghiệm, không bằng chúng ta luyện tập?
"... Luyện tập? Luyện tập cái gì?"
Lại là lời hổ báo gì đây?
"Ôm hôn nha, em muốn biết cảm giác hôn như thế nào." Khương Thi nói thẳng không vòng vo, "Tiểu Lục, thử xem?"
"... Khương Thi, cái này không ổn đâu." Anh gọi trực tiếp tên cô, đây dường như là lần đầu tiên anh gọi cô bằng tên. Trước đây cô luôn gọi anh là Tiểu Lục, anh chưa bao giờ gọi cho cô.
Anh quay đầu nhìn cô, ánh mắt trong trẻo và uy nghiêm, "Đừng vội vàng đưa ra quyết định vì tò mò và vì em còn trẻ. Em nên quý trọng bản thân mình hơn."
Khương Thi ngây ngốc nhìn anh. Anh vẫn đang ăn mặc như cũ, Thịnh Minh của ngày hôm nay, với mái tóc giả và cặp kính rộng che gần hết khuôn mặt, các đường nét trên khuôn mặt đã được chỉnh sửa rõ ràng là khuôn mặt của một người qua đường, nhưng đôi mắt của anh ấy lại có phần uy nghiêm và có sức sống.
Cô đột nhiên bị Tiểu Lục quyến rũ, sau khi mặc quần áo, như thể anh không có làn da đẹp đó thì anh cũng tỏa sáng. Mà chính mình cũng cảm thấy rất lạ, cô rõ ràng đã bị khiển trách nhưng nhịp tim của cô đã đập rất tốc độ và đầu ngón tay hơi tê dại.
Chính mình có phải là một kẻ biến thái?
"Em đã biết." Khương Thi gần đây có chút thê lương, cô đột nhiên phát hiện con người mới của mình, cô không thể chấp nhận được, thật khó tiếp thu. Tự bế thu mình vào một góc, không nói chuyện nữa.
Lục Kính lái xe, từ khóe mắt nhìn cô co rụt lại yếu ớt cô đơn, hối hận chính mình đã nói lời nghiêm trọng.
Thay vào đó, cô ấy tự mở lòng mình, cô ấy vô tư và ít khi phòng thủ, sau này chia tay thì cô ấy cũng vậy, không biết cô ấy sẽ đau khổ đến mức nào. Anh đang dạy cô ấy, ừm, xuất phát điểm và cách tiếp cận của anh hoàn toàn đúng, vì vậy phải chỉ dạy cô ấy thật tốt.
.....
Nam chính Thịnh Minh xuất viện, nữ chủ Tiểu Tô đau lòng vì bạn trai, bận rộn với công việc mà bỏ bê anh trước đó, bỏ trống ngày tháng bên anh.
Nãi cẩu* Tiểu Thịnh cũng có ý kiến riêng của mình, bạn gái anh bận rộn với công việc và áp lực hàng ngày rất cao nên anh đã đưa cô ấy đến công viên giải trí.
(*) mấy anh trai ngọt ngào dễ thương.
Trong bản phác thảo được viết bởi nguyên thân, chính vì cuộc hẹn hò này mà cặp đôi xa lạ ban đầu đã có một bước ngoặt nhỏ nhưng quan trọng trong mối quan hệ của họ, vì vậy hai người cũng đến công viên giải trí hôm nay.
Lục Kính đã đậu xe, Khương Thi đã rơi vào tự bế bất động, thất thần, trầm mặc, u sầu.
Anh xuống xe, đi tới bên kia kéo cửa xe, mở khóa dây an toàn của cô, một tay chống nóc xe, trong giây lát liền thay đổi khí chất, "Tỷ tỷ hôm nay muốn mang em đi chơi đâu?"
Bằng một giọng điệu vô cùng ngọt ngào, ngay cả vẻ mặt của cũng trở nên tỏa nắng và ấm áp, đó là nhân vật nam chính ngọt ngào của nữ chính.
Khương Thi sống lại trong một giây, nắm lấy tay anh, nhảy ra khỏi xe.
...................
Tác giả có chuyện muốn nói:
Câu hỏi đoạt giải: Tiểu Lục có kinh nghiệm gì không?
#08.10.21
Tròiii oii hôm qua vào wattpad mà bất ngờ lunn á 🙆♀️ Cảm ơn mọi người đã ghé qua nhà em và ủng hộ em ạ 🥰
Nhớ để lại 1 ⭐️ nhé heheeee
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT