Thời gian bọn họ đi đến rạp chiếu phim cũng đã khuya, thế mà bộ phim Khả Phi chọn vẫn còn rất đông người xem. Nhìn chỗ bán vé đông đúc người, cậu sợ ở đây sẽ có người phát hiện ra Vương Luân cho nên cả hai đổi sang xem phim hoạt hình, bộ phim vắng người nhất tại thời gian này.

Bởi vì cũng đã muộn cho nên rạp chiếu phim chỉ còn lại hai người bọn họ. Mặc dù không thể xem được bộ phim yêu thích, nhưng mà được dựa đầu vào vai của Thẩm Vương Luân, cùng hắn ăn bắp rang xem hoạt hình, không cần xa xỉ hay cầu kì. Bản thân cậu thấy như vậy là đủ rồi.

Bộ phim kéo dài tầm tiếng rưỡi, hai người coi xong nhìn thời gian cũng đã gần 12h kém. Cho sau khi hoạt hình kết thúc, cả hai ngồi lên xe về lại ngôi nhà của mình.

Đáng lí lịch trình của Vương Luân là đến chiều mai mới bắt đầu công việc, nhưng mà đoàn làm phim nói muốn mở một cuộc họp báo để nói về thời gian và kế hoạch của bộ phim kì này cho nên sáng sớm hôm sau hắn đã phải lên đường đến Thượng Hải.

Khả Phi biết người yêu công việc dày đặc cho nên không hề gây sức ép gì cho hắn, ngược lại còn cổ vũ và dặn dò hắn phải giữ sức khoẻ nữa.

- Anh đi xa vài ngày, buổi tối nhớ gọi cho anh. Ốm đau gì cũng phải nói, em mà giấu diếm việc gì mà để anh biết được thì đừng có trách anh đánh đòn em.

- A...hừ... Vương Luân, em nhớ rồi... anh đừng lo lắng... ngực trái thật thoả mái.

Nằm trên giường vừa nói lời dặn dò với Khả Phi vừa dùng bàn tay lưu manh cởi đồ rồi hôn lên từng tất da thịt của cậu. Thẩm Vương Luân bắt đầu làm chuyện đêm khuya.

Lâu rồi mới được chạm vào người yêu cho nên hắn làm mãnh liệt hơn mọi ngày. Khả Phi nhận được khoái cảm từ người kia truyền đến nên thoả mái thả lỏng rên hừ hừ.

Gần hai giờ sáng bọn họ vẫn chưa ngủ, Vương Luân và Khả Phi đều phối hợp giúp nhau thoả mái. Dấu hôn ở trên người cậu cũng nhiều không đếm hết.

Mặc dù cuồng nhiệt cả đêm, nhưng mà sang đến sáng ngày hôm sau. Khả Phi vẫn có thể tỉnh táo rời khỏi giường tiễn người yêu đi Bắc Kinh.

Đừng trước cửa chỉnh sửa lại chiếc cà vạt cho hắn. Cậu ân cần dặn dò.

- Anh không được ăn nhiều đồ có dầu mỡ, không được ăn cay. Và đặc biệt đừng uống quá nhiều rượu nhé. Dạ dày anh không tốt, dù có công việc nhưng vẫn phải giữ sức khoẻ. Anh cũng nên thân thiện với những nghệ sĩ khác một chút, em thấy có rất nhiều nghệ sĩ muốn làm thân với anh. Nhưng mà anh cứ lạnh lùng như vậy sẽ khiến người ta sinh ra cảm giác chán ghét đó.

- Anh cũng đâu cần họ, anh chỉ cần em thôi. Mới ở bên nhau được vài tiếng mà bây giờ phải xa em. Thật sự sẽ rất nhớ em.

Thẩm Vương Luân đi vài ngày, cậu thật sự cũng sẽ rất nhớ. Nhưng mà dù gì công việc của anh ấy bắt buộc phải như vậy. Cậu không thể tránh hắn được.

Chủ động hôn lên má hắn một cái, sau đó ôm Vương Luân thật chặt. Khả Phi luyến tiếc nói.

-Em cũng rất nhớ anh, mỗi ngày anh nhớ rãnh rỗi thì nhắn tin hoặc gọi điện cho em nhé?

- Anh nhớ rồi... bảo bối ở nhà phải ngoan.

Khả Phi buông người kia ra, nụ cười ôn nhu xuất hiện trên mặt cậu. Cả hai cùng nhìn nhau thật lậu. Ánh mắt hắn chỉ có hình bóng cậu, nhẹ vuốt đầu người yêu. Thẩm Vương Luân nhỏ giọng nói cho cả hai vừa đủ nghe.

- Đợi anh một chút nữa thôi, vài lần nữa anh về rồi chúng ta cưới nhau.

Lời nói mập mờ nhưng chứa đầy ý nghĩa, Khả Phi cười đến hai mắt cong tít thành một vòng cung nhỏ. Cậu gật đầu đáp.

- Em đợi anh... sau này sẽ cùng nhau làm đám cưới.

"Chỉ là không biết khi nào mới có thể như vậy được"

Khả Phi trong lòng tự hỏi, mà Thẩm Vương Luân nói được thì làm được... vẻ mặt điềm tĩnh ấy tựa hồ như hắn đã chuẩn bị hết mọi thứ rồi.

Tiễn Vương Luân ra đến cửa chính, chào hỏi cậu quản lí của hắn. Đến khi hắn ngồi vào trong xe, Khả Phi vẫn vẫy tay tạm biệt hắn... lần này, Vương Luân nhà cậu đi đến mười ngày mới về. Thật sự sẽ rất nhớ anh ấy.

Ngồi trong xe ô tô đang chạy đến sân bay, Thẩm Vương Luân mặt lạnh nhìn về phía trước nghe trợ lí đọc lịch trình ở Thượng Hải.

Bỗng nhiên, hắn nói người ngồi bên cạnh một câu.

- Hi Hi, đến Thượng Hải thì tìm cửa hàng nào bán nhẫn thật chất lượng, sau đó nói cho tôi biết. Tôi sẽ đích thân đến chọn nhẫn.

Hi Hi vừa nghe hắn đề cập đến chuyện mua nhẫn, ngạc nhiên hỏi.

- Anh mua để tặng cho Khả Phi sao?

- Ừm... tôi mua về để cầu hôn em ấy. Còn nhẫn cưới thì để tôi đặt người thiết kế. Cho em ấy mang nhẫn, sẽ yên tâm rằng em ấy không thể bỏ tôi nữa.

Vương Luân đang trên đỉnh cao của sự nghiệp, hắn hiện tại chỉ cần sơ xuất một chút cũng sẽ trở thành tiêu điểm của phóng viên. Hi Hi sợ sẽ có chuyện lớn nên nhắc nhở.

- Anh Luân.... sự nghiệp của anh....

Lời còn chưa nói hết, Vương Luân đã trả lời.

- Tôi chơi đủ rồi, giờ là lúc quay về cho Khả Phi một mái ấm thật sự.

Tiểu trợ lý ngồi bên cạnh nghe đến đây thì chẳng còn gì để nói nữa. Chỉ đành cảm thán một câu.

- Người chung tình như anh ở trong showbiz rất khó, sau này hai người đám cưới đừng quên em là được. Em luôn ủng hộ anh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play