Còn bốn ngày cuối cùng tại Nhật Bản thì hết hai ngày Vương Luân nằm bẹp dí trên giường bệnh, suốt ngày chỉ ngủ rồi uống ăn uống, không thể cử động được gì. Khiến Khả Phi có một lần táo bạo tranh thủ lúc đoàn phim đi hết, nhờ có sự trợ giúp của Hi Hi mà lẻn vào phòng hắn, chăm sóc cho Vương Luân.

Cũng còn may, qua hai ngày còn lại thì cuối cùng anh cũng đã hạ sốt, sức khoẻ cũng bắt đầu bình phục lại, có thể vận động hoặc bắt đầu đi dự tiệc cùng với đoàn phim.

Nhìn nam nhân kia khoẻ mạnh, lòng cậu nhẹ đi nhiều.

Chỉ có điều là bốn ngày nay Khả Phi cảm thấy có điều gì đó rất lạ ở đây, mấy ngày nay cậu cũng thường xuyên rời khỏi phòng hơn, mà hầu như mỗi lần rời khỏi phòng cậu đều chạm mặt với nam diễn viên đợt trước ôm Thẩm Vương Luân. Cậu có thể cảm giác được ánh mắt người kia đang liếc nhìn mình một cách sắc bén, cái ánh mắt đó khiến cậu vừa thấy sợ vừa thấy nguy hiểm tột. Nhưng mà... người kia cũng không có làm gì nên cậu cũng không cần cảnh giác lắm.

Sáng ngày cuối cùng ở tại Nhật Bản, Thẩm Vương Luân cùng với đoàn phim cùng nhau quay một đoạn video ngắn để cảm ơn đến những người hâm mộ đã ủng hộ bọn họ. Trước khi đi ra khỏi phòng,Vương Luân đã gọi điện cho Khả Phi.

- Bảo bối, chiều nay chúng ta bay về trước để anh ngày mai anh còn chạy những chương trình khác, em lo tranh thủ mua sắm quà mang về cho cha mẹ hai bên. Em cứ mua những gì mình thích, tiền bạc thì cứ để vệ sĩ trả. Có hiểu chưa?

Khả Phi vừa mới ngủ dậy, còn chưa có đánh răng. Cậu lười biếng nằm trên giường mơ màn trả lời.

- Em mua sẵn từ hôm qua rồi nên anh yên tâm. Sáng nay chỉ đi dạo một chút rồi về, vali em cũng đã chuẩn bị sẵn cả rồi. Đợi ngày về Trung Quốc thôi... Luân, anh mới khoẻ lại nhớ ăn sáng đầy đủ rồi uống thuốc nhé.

- Anh nhớ rồi, bảo bối ngủ thêm một chút nữa rồi rời giường nhé. Anh đi đây, chiều gặp lại em.

- Tạm biệt anh~~~~

- Ngoan...

Cuộc nói chuyện ngắn gọn, đơn giản nhưng lại chứa nhiều sự quan tâm dành cho đối phương. Điện thoại của Vương Luân vừa tắt thì Khả Phi cũng chẳng còn hứng thú ngủ nữa, cậu quyết định rời giường...một lần nữa đi dạo ở Tokyo này.

Thẩm Vương Luân đến chỗ ghi hình, nhìn thấy tất cả mọi người đã ở đó. Lập tức lên tiếng.

- Xin lỗi mọi người, tôi đến trễ... đã để mọi người đợi lâu rồi.

Đạo diễn Tường xua tay, vui vẻ nói.

- Không sao cả, chúng tôi cũng mới vừa đến thôi. Cậu vào trang điểm đi,sau đó chúng ta bắt đầu ghi hình.

Hắn gật đầu thay cho cậu trả lời, sau đó đi vào bên trong bắt đầu trang điểm mà không hề hay biết rằng có một người đang dõi theo hắn, đừng nhếch mép cười.

Lần ghi hình này cũng chỉ là một video ngắn tầm mười phút kể lại những quá trình họ đã đi theo bộ phim, còn có từng lời cảm ơn của các diễn viên dành cho người hâm mộ. Cho nên thời gian ghi hình chỉ tầm ba tiếng đồng hồ là xong. Xong lần ghi hình này thì chính là khoảng thời gian tự do của mọi người, ai muốn làm gì thì làm qua ngày mai là tất cả đều bay về Trung Quốc cả rồi.

Thẩm Vương Luân ghi hinh xong cũng tính quay về khách sạn nghỉ ngơi, hắn còn chút mệt mỏi nên tranh thủ về ngủ một giấc để ngày mai chạy chương trình.

Chỉ là lúc hắn vừa đi đến cửa xe ô tô thì đã bị Vương Tình từ đâu xuất hiện chặn lại, vẻ mặt người này vẫn nở một nụ cười nhẹ nhàng bắt chuyện.

- Luân... chúng ta có thể cùng nhau tìm một quán nước nào đó để nói chuyện chứ?

Hi Hi nhìn con người mặt dày này, còn chưa đợi Vương Luân trả lời thì cậu đã đáp.

- Sếp của tôi còn phải về nghỉ ngơi, chiều nay anh ấy bay về nước trước. Rãnh thì chơi một mình đi, ai mà rãnh chơi cùng với anh.

Vương Tình trợn mắt nhìn Hi Hi như muốn ăn tươi nuốt sống cậu. Sau đó lại mỉm cười hỏi lại một lần nữa.

- Luân... anh không thể mời em đi uống nước thật sao? Em có chuyện này quan trọng muốn nói với anh mà.

Thẩm Vương Luân liếc mắt nhìn đến khuôn mặt giả tạo của Vương Tình, lạnh lùng đáp.

- Tôi thì lại không có chuyện muốn nói với cậu.

- Thật vậy sao? Anh chắc là không có chuyện muốn nói với em chứ? Ở Nhật Bản chúng ta còn có thể dễ nói chuyện, nhưng nếu về Trung Quốc... chỉ e là anh chỉ cần lộ một chút sơ hở cũng có thể viết thành báo đó.

Hi Hi cảm thấy người này quá mặt dày, thật sự cậu chỉ hận không thể thay sếp mình nằm đầu người này xuống mặt đường mấy mét cho nó bớt dày lại, sau đó sẽ trét mật ong lên mặt cho ong đốt người này chừa thói liêm sĩ... nhưng mà đó cũng chỉ là tưởng tượng thôi. Hi Hi nhà ta hiền lành vậy có dám làm gì ai đâu?

Thẩm Vương Luân mặc kệ lời người này nói, bình thản mở cửa, trước khi ngồi vào còn khôg quên trả lời.

- Cũng chẳng liên quan đến cậu.

Bỗng nhiên Vương Tình cầm điện thoại trên tay mình phe phẫy trước mặt Thẩm Vương Luân, giọng nói vẻ thờ ơ phát ra.

- Được thôi, anh không muốn nói chuyện với em thì để em đi tìm nam nhâm ở phòng 803 nói chuyện vậy. Đến lúc đó em không biết có chuyện gì sẽ xảy ra đâu, hình ảnh của hai người đều có cả rồi... Không biết nam nhân kia sau khi cùng em nói chuyện xong có phản ứng như thế nào nhỉ?

Hi Hi trợn mắt ngạc nhiên không thể tin được Vương Tình lại phát hiện ra Khả Phi, mà Thẩm Vương Luân vừa nghe đến đây. Sắc mặt hắn trở nên lạnh lùng nguy hiểm hơn, ánh mắt hắn liếc nhìn Vương Tình, giọng nói như muốn giết chết người kia phát ra.

- Nếu cậu muốn thì hãy nói chuyện với tôi, còn nếu cậu dám chạm vào vợ tôi thì tôi sẽ tự tay bóp chết cậu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play