Sở Hòa rất kích động, cậu không muốn hắn trả lại đôi mắt của mình. Cậu không cần, nhưng hắn thì cần phải nhìn thấy ánh sáng.
"A...a....a"
Sở Hòa cứ dùng một tay mình bấu chặt lại một bên tay phải của Bạch Dương Vĩ. Kích động kêu lên.
Bạch Dương Vĩ lần đầu tiên thấy dáng vẻ hung dữ này của Sở Hòa, vội vã khuyên ngăn.
"Em làm sao vậy, ngoan nào chỉ là đi trị bệnh thôi mà"
"Tôi biết là đi trị bệnh, nhưng mà anh không được như vậy. Không được trả mắt lại cho tôi"
Sở Hòa rất muốn nói những lời như vậy với Bạch Dương Vĩ, rất muốn những âm thanh kia khi đến miệng cậu lại biến thành những tiếng ú ớ không có ý nghĩa gì.
"Hòa...hôm nay làm sao vậy?"
Sở Hòa bất lực không biết khuyên ngăn hắn thế nào, tức giận đến độ dùng một tay đấm liên tục lên lưng hắn. Lực đấm của cậu không mạnh, chỉ giống như là đang massage cho Dương Vĩ vậy.
Bạch Dương Vĩ sợ cậu làm loạn, ở trước mặt bác sĩ Trần bế Sở Hòa lên như trẻ con, liên tục dỗ dành.
"Được rồi! Nếu anh có nói gì sai thì cho anh xin lỗi. Em đừng tức giận có được không ?"
Bạch Dương Vĩ dù sao cũng là lần đầu chăm người bệnh. Hắn cũng không biết dỗ dành thế nào với Sở Hòa, chỉ có thể bế cậu lên như trẻ con mà dỗ dành.
Sở Hòa thật ra không ngốc, cậu bị hắn bế đột ngột lên có chút sợ hãi vội vã không kích động nữa. Nhưng rõ ràng hơi thở lại rất mạnh. Xem ra là vẫn còn rất kích động.
Bác sĩ Trần cũng biết Sở Hòa không muốn Bạch Dương Vĩ trả lại đôi mắt cho cậu, cho nên tính tình mới có sự nóng nẩy như vậy. Ông gõ cây bút xuống mặt bàn, điềm tĩnh nói.
"Sở Hòa tức giận là vì cậu ấy không muốn cậu trả lại đôi mắt. Cái này cậu không hiểu sao? Đâu có ai ngu ngốc đến nổi tình nguyện hi sinh thứ gì đó rồi vào một ngày đẹp trời sẽ đòi lại cơ chứ?"
Bạch Dương Vĩ lúc này mới hiểu ra lí do vì sao Sở Hòa kích động, hắn nhẹ vỗ lưng cậu nói nhỏ.
"Anh xin lỗi, anh không nghĩ đến chuyện này nữa. Anh sẽ cố gắng tìm mắt cho em!"
Sự chân thành của Bạch Dương Vĩ dành cho Sở Hòa không phải là điều giả dối. Hắn rất yêu thương cậu, muốn mang lại điều tốt nhất cho cậu.
Bác sĩ Trần hiểu được tấm chân tình của hắn, mỉm cười nói.
"Thật ra tìm kiếm ở trên một đất nước thì khó. Nhưng nếu cậu có đủ tiền và năng lực, có thể mở rộng phạm vi tìm kiếm mà...."
Chỉ một lần nhắc nhở của bác sĩ Trần, Bạch Dương Vĩ như tìm thấy ánh sáng.
-----****-----
Lúc ngồi ở trên xe ô tô rời đi, xem chừng Bạch Dương Vĩ có vẻ rất vui. Hắn liên tục ngâm nga một giai điệu không rõ của bài gì.
Chỉ cần mở rộng phạm vi tìm kiếm, nói không chừng sẽ có thể chữa mù cho Sở Hòa nhanh nhất có thể.
Huống hồ tiềm lực kinh tế của hắn cũng đủ lo cho Sở Hòa rồi.
Bạch Dương Vĩ vừa lái xe vừa cười mỉm.
Nhưng trái với Bạch Dương Vĩ, Sở Hòa không thể vui như vậy.
Cậu càng không muốn trở thành gánh nặng cho hắn thì hắn lại càng quan tâm cậu.
Hôm này Sở Hòa nhận ra mình còn kích động đến độ đánh Bạch Dương Vĩ. Cậu nghĩ tính tình mình đã thay đổi rồi, sợ rằng sau này sẽ còn làm khó hắn hơn...
Sở Hòa cảm thấy tình hình sức khỏe của mình tốt rồi. Cậu đợi có cơ hội Sở Hòa nhất định sẽ rời đi, tuyệt đối không làm phiền hắn nữa.
Ý nghĩ của cậu, Bạch Dương Vĩ hoàn toàn không hề biết đến.
Bọn họ đến công ty là khoảng mười giờ hơn. Bạch Dương Vĩ không cho Sở Hòa đi lại trong thời tiết lạnh cóng cùng trơn trượt thế này, cho nên hắn quyết định bế cậu trên tay. Cơ thể nhỏ bé của Sở Hòa gần như được hắn ôm trọn vào lòng.
Bạch Dương Vĩ làm như vậy là có mục đích nữa. Đó chính là ngầm thừa nhận mối quan hệ của hắn và người tình đồng giới trong thời gian qua.
Hắn quang minh chính đại bế Sở Hòa vào công ty. Trước ánh mắt ngỡ ngàng của bao nhiêu nhân viên, Bạch Dương Vĩ vẫn bình thản đi một mạch.
Nhân viên trong công ty đều nghe đến việc Bạch Dương Vĩ hủy hôn, chuyện tình của hắn với người đồng giới cũng là chủ đề bàn tán gần đây của công ty.
Có người thì phán đoán là một vị công tử nào đó, cũng có người nghĩ là một minh tinh nhỏ cần người chống lưng. Cũng có người nói là người thân quen của Bạch Dương Vĩ.
Nhưng cái suy đoán thứ ba là thứ bọn họ ít nghĩ đến nhất. Bởi vì những người thân quen ở cạnh Bạch Dương Vĩ hoàn toàn không nhiều.
Nhưng sau khi khuôn mặt của người trong lòng Bạch Dương Vĩ lộ ra. Tất cả bọn họ đều sửng sốt.
Người mà khiến Bạch Dương Vĩ yêu thương đến độ bế vào công ty như bảo bối là người bọn họ chưa từng nghĩ đến.
Đó chính là người giúp việc tàn tật của Bạch Dương Vĩ- Sở Hòa!
Bỏ qua ánh mắt ngạc nhiên kia, Bạch Dương Vĩ vẫn tiếp tục đi về phía trước.
Hắn không làm sai với mọi người, hắn không việc gì phải cúi đầu.
Hắn chỉ có lỗi với Sở Hòa, nếu có cúi đầu xin lỗi. Thì hắn cũng chỉ cúi đầu xin lỗi cậu.
Hai người đi đến phía thang máy chuyên dụng cho Bạch Dương Vĩ thì ở sau lưng vang lên tiếng nói.
"Dũng cảm thật! Còn dám mang người đến đây!"