Hai ngày sau khi Sở Hòa rời đi, Bạch Dương Vĩ vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại. Mặc dù sức khỏe đã hồi phục rất nhiều, hắn cũng đã được chuyển sang phòng khác để tiện theo dõi sức khỏe hơn.
Sang đến ngày thứ sáu, sau khi phu nhân Bạch chăm non Bạch Dương Vĩ thì bỗng nhiên hắn tỉnh dậy. Hắn đột ngột mở mắt khiến bà Thái Tuế Vân mừng như điên, liên tục gọi bác sĩ vào.
Thật ra sức khỏe của Bạch Dương Vĩ đã hồi phục, chuyện tỉnh dậy cũng đã đoán trước. Bác sĩ nói hắn không sao, con mắt cũng có thể nhìn lại được rồi...
Chỉ chừng đó thông tin, khiến tất cả sự lo lắng của mọi người tan thành mây khói. Tảng đá trong tim được lấy ra.
Bạch Dương Vĩ vẫn nhớ về chuyện vụ tai nạn lần trước, hắn nhìn cha mẹ của mình và Tiểu Ái Nhi ngồi cạnh giường bệnh hỏi thăm.
"Mọi người ổn chứ?"
Thái Tuế Vân vuốt ngực, thở dài nói.
"Con làm mẹ suýt chút nữa là ngất xỉu vài lần rồi. Đã thế còn hỏng mắt, cũng may là có người chịu hiến mắt cho con. Nếu không hiện tại con cũng đã mù rồi..."
Bạch Nhân cũng gật đầu tán thành. Chỉ có Tiểu Ái Nhi một tay bó bột cúi đầu đến một lời cũng không nói.
Từ ngày Sở Hòa đến gặp cô thì Tiểu Ái Nhi như một người khác, cha mẹ ruột lẫn cha mẹ Bạch Dương Vĩ hỏi thăm cái gì cũng không chịu nói.
Bạch Dương Vĩ nhìn xung quanh, từ lúc hắn tỉnh lại cho đến hiện tại. Ngoài những nhân viên trong công ty, cha mẹ Tiểu Ái Nhi, những đối tác quen biết ra thì không hề thấy bóng dáng Sở Hòa đâu.
Thật ra lúc tỉnh dậy, hắn cứ nghĩ người ngồi xuống bên giường khóc lóc ôm hắn chính là Sở Hòa. Nhưng đừng nói đến cậu, ngay cả cái bóng của Sở Hòa cũng không thấy.
Không biết lí do tại sao, lúc trải qua cửa sinh tử. Sau khi tỉnh dậy người hắn muốn gặp nhất lại chính là người hắn ghét nhất.
"Khụ! Mọi người vẫn ổn hết chứ?"
Bạch Dương Vĩ nằm trên giường hỏi thăm. Bạch phu nhân gật đầu đáp.
"Vẫn tốt!"
"Những...những người làm trong nhà của con thì thế nào? Bọn họ có hay tin tức gì không?"
Bạch phu nhân suy ngẫm một chút, định nói gì đó thì Tiểu Ái Nhi đã mở miệng trước.
Âm thanh của cô khàn đặc, không còn sự nhẹ nhàng như trước nữa. Nó ẩn chứa nhiều sự u buồn đến khó tin.
"Ngay ngày đầu tiên anh bị tai nạn, Sở Hòa là người xuất hiện đầu tiên chờ ở phòng bệnh. Chỉ là..."
Tiểu Ái Nhi ngập ngừng không nói nữa, dường như trong cổ họng có gì đó nghẹn lại. Bạch Dương Vĩ biết cô cần có chuyện muốn nói riêng tư, đành nhìn cha mẹ mình rồi nói.
"Con và Tiểu Ái Nhi có chuyện cần nói riêng. Cha mẹ có thể về nhà nghỉ ngơi một chút được không ?"
Rõ ràng vợ chồng họ Bạch cũng nhận ra vấn đề gì đó giữa hai người, đành gật đầu dặn dò Bạch Dương Vĩ rồi rời đi.
Hiện tại trong căn phòng bệnh chỉ còn hai người. Tiểu Ái Nhi đầu vẫn cúi xuống không nói.
Bạch Dương Vĩ cười nhẹ trấn an cô.
"Em làm sao vậy?"
Tiểu Ái Nhi lặng người, hai hang lệ cứ liên tục chảy ra khỏi khóe mắt.
Sở Hòa trước ngày lên bàn phẫu thuật đã yêu cầu cô đáp ứng vài nguyện vọng của cậu. Tiệt Ái Nhi không thể không làm theo.
"Em có chuyện gì cần nói với anh sao?"
Tiểu Ái Nhi cố gắng điềm tĩnh hơn một chút, dùng giọng nói nghẹn ngào thốt ra từng câu.
"Người...người làm trong nhà đều biết anh bị tai nạn cả rồi. Chỉ là...chỉ là Sở Hòa lợi dụng thời gian này rời đi khỏi căn nhà đó"
Hai lỗ tai Bạch Dương Vĩ dường như căng cứng, trong lòng có chút giận dữ. Hắn bị tai nạn đến cả tính mạng suýt thì không giữ được, vậy mà Sở Hòa lại lợi dụng thời gian này để bỏ rơi hắn thật sao.
Vậy tại sao trong lúc sắp chết, người hắn nhớ lại là Sở Hòa?
Trái tim Bạch Dương Vĩ đau nhói, tại sao lại bỏ đi vào lúc này.
Tiểu Ái Nhi khóc nấc lên, lời nói không rõ ràng nói tiếp.
"Cậu ấy nhờ em nhắn với anh rằng chúc anh hạnh phúc. Ngày đám cưới phải mặc thật đẹp, cậu ấy là đồng tính... Cậu ấy biết anh cả đời này không thích cậu ấy. Cho nên Sở Hòa muốn rời đi tìm hạnh phúc mới"
Những lời nói đó đều do Sở Hòa nhờ Tiểu Ái Nhi truyền lại cho Bạch Dương Vĩ.
Cậu muốn hắn hận cậu, muốn hắn ghét cậu hơn chút nữa. Để lúc tỉnh lại, hắn đừng nhớ nhung gì đến một người tên Sở Hòa.
Nhưng sự hy sinh âm thầm của Sở Hòa đều được Tiểu Ái Nhi biết rõ...
Lần đầu tiên cô nhận ra Sở Hòa mạnh mẽ hơn vẻ bề ngoài của mình.
Bạch Dương Vĩ thất thần, mặc dù hắn luôn mạnh miệng nói ghét cậu. Nhưng bây giờ lại nghe nói Sở Hòa đã rời đi, còn là đi tìm hạnh phúc mới.
Bạch Dương Vĩ dường như sững sờ, trái tim từng đợt đau nhói kịch liệt. Cảm giác thở không thông xuất hiện, hai đôi mắt hắn cũng đỏ ngầu.
Lần đầu tiên hắn cảm nhận sự thống khổ này, cuối cùng không tự chủ được mà tự hỏi.
"Chẳng phải nói yêu tôi nhất sao? Tại sao không đợi tôi tỉnh dậy? Tại sao lại đi tìm hạnh phúc mới?"