Bạch Dương Vĩ và Sở Hoà đều nóng lòng muốn bay sang Nhật Bản thật nhanh, ánh sáng cùng hạnh phúc viên mãn chỉ cách bọn họ một khoảng ngắn nữa là có thể với tới được. Nhưng đến đầu giờ chiều cùng ngày, Bạch Dương Vĩ lại hoãn lịch bay sang tận tuần sau.

Còn lí do tại sao lại như thế? Đó chính là vì vấn đề sức khoẻ của Sở Hoà.

Vật vã cả nửa ngày trời ở trên con thuyền về lại nơi này, đã vậy còn bị hắn lăn lộn ở trên giường. Hôm nay Sở Hoà ăn rất ít, có lẽ còn vì dư âm của say sóng mà bao nhiêu thức ăn cậu đều ói ra. Bây giờ cả người đều mệt lã đi nằm trên giường ngủ say.

Bạch Dương Vĩ nhìn gương mặt nhợt nhạt của Sở Hoà đang ngủ say, cuối cùng quyết định dời lịch sang Nhật Bản vào tuần đến. Hắn sợ Sở Hoà ngồi trên máy bay đi một quãng đường dài sẽ thật sự không trụ nổi mất.

Việc này Sở Hoà cũng chấp thuận, cậu nghe giọng hắn lo lắng, Bạch Dương Vĩ liên tục ở bên cạnh giường canh chừng cậu. Sở Hoà không muốn hắn thêm phiền nào, vì thế quyết định dời đến tuần sau rồi hẳn bay. Hiện tại thì nằm trong chăn nghỉ ngơi ngủ một giấc thật sâu.

Bạch Dương Vĩ đợi Sở Hoà ngủ rồi thì nhẹ nhàng đi xuống phòng khách, lần lượt tiễn cha mẹ, ông nội và vợ chồng Tiểu Ái Nhi ra về. Căn nhà đông đúc người bây giờ lại trở nên trầm lặng hơn bao giờ hết.

Mọi thứ không thay đổi, bọn họ đã trở về. Thím Hoa và quản gia có vẻ rất vui. Hai người bọn họ mặt mày rạng rỡ hơn rất nhiều.

"Cậu chủ, hôm nay cậu và Sở Hoà chưa ăn gì nhiều. Hay là để tôi xuống chuẩn bị một ít đồ ăn khuya cho hai người được không? Phòng trường hợp huổi khuya Sở Hoà đói"

Bạch Dương Vĩ lắc đầu, rất ôn nhu nói.

"Không cần đâu, thím cũng lớn tuổi rồi buổi tối cũng cần đi ngủ. Sở Hoà nếu có đói thì tôi sẽ tự nấu cho em ấy ăn"

Thời gian hai người sống chung với nhau, cuộc sống của Sở Hoà hầu như đều do Bạch Dương Vĩ chăm sóc. Bây giờ thành thói quen, mặc dù biết thím Hoa nấu ăn, nhưng hắn vẫn không yên tâm cho lắm. Cái gì hắn tự tay làm cho Sở Hoà... có lẽ sẽ khiến Bạch Dương Vĩ yên tâm hơn.

Ban đêm, quả thật Sở Hoà tỉnh dậy vì đói bụng. Cơ thể đã khoẻ lên một chút, nhưng cả ngày ăn xong lại nôn ra khiến bây giờ bụng cậu đánh trống kêu lên ầm ảnh.

Sở Hoà mở mắt, trước mặt cậu vẫn là khoảng trống thật tối nhưng cậu vẫn ngồi bật người dậy.

"Em tỉnh rồi sao? Đói bụng có đúng không ?"

Một âm thanh ngái ngủ vang lên, sức nặng ở trên bụng của cậu cũng biến mất, người nằm bên cạnh ngồi bật dậy xoa mặt cậu hỏi.

"Tối nay ăn mì gói nhé? Anh sẽ cho em thêm hai quả trứng. Ngày mai chúng ta đi ăn ngon có được không?"

Bạch Dương Vĩ dường như đã quá hiểu Sở Hoà, thậm chí chỉ một hành động ngồi bật dậy của cậu cũng đủ khiến hắn tỉnh giấc, chừng đó đủ thấy Bạch Dương Vĩ đã xem Sở Hoà là tâm can bảo bối của hắn nhiều đến nhường nào.

"A..."

Sở Hoà rất dễ ăn, hiện tại mới về lại ngôi biệt thự này đi lại cũng không quen. Mọi chuyện vẫn nên để Bạch Dương Vĩ làm thì tốt hơn.

"Được rồi! Em ngồi đây đợi anh một lát. Chỉ cần mười phút sẽ có thức ăn cho em"

"A..."

Sở Hoà như một chú cún nhỏ, ngoan ngoãn gật đầu. Bạch Dương Vĩ nhanh chóng rời giường đi xuống bếp, chuẩn bị thức ăn cho cậu.

Sở Hoà bị đói vì tỉnh ngủ, cậu cũng không có ý định nằm xuống giường hiện tại. Cậu ngồi ở trên chiếc giường rộng lớn, vô thần vô định nghĩ ngợi linh tinh.

Chưa đến mười phút sau, Sở Hoà nghe tiếng mở cửa. Dựa theo hướng âm thanh, cậu quay đầu nhìn về hướng mở cửa. Bạch Dương Vĩ tiến vào trong, có chút gấp gáp nói.

"Sở Hoà, anh nấu mì xong rồi. Chỉ là tình hình hiện tại có chút không đúng"

"Oe...oe..."

Một tiếng khóc của trẻ con vang lên, âm thanh khóc lóc gào đứt từng khúc ruột người nghe. Sở Hoà bất ngờ kêu a lên một tiếng.

Đứa bẻ nhỏ nằm trong tay Bạch Dương Vĩ khóc lớn, Bạch Dương Vĩ liên tục dỗ đứa nhỏ nín khóc, tiện thể giải thích với Sở Hoà.

"Anh vừa đi xuống phòng khách thì nghe tiếng khóc của đứa bé này, là ai đã đặt nó ở ngoài cửa nhà chúng ta."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play