Lời này từ trong miệng Cung Tuấn thốt ra mang theo cảm giác cầu xin, thái độ này của cậu khiến nội tâm không mấy sáng sủa của Trương Triết Hạn càng thêm rối loạn.
Anh thật sự không muốn thấy Cung Tuấn lộ ra biểu cảm đau khổ như vậy trước mặt mình, bình thường vào những lúc thế này hễ anh cầm giấy dán lên mặt để che tầm nhìn, cậu đều hét lên một câu " Đại lão gia có thể nói chuyện hay không?"
Nhưng anh thật sự hết cách với người này, im lặng hồi lâu vẫn không nói ra được một chữ.
Đêm đó anh gần như bỏ cuộc, anh nghĩ cứ tùy theo ý mình, mặc kệ tất cả chạy về phía tên ngốc này, nhưng sau vài ngày bình tĩnh lại, anh lại từ bỏ ý định này.
Lúc này anh đang do dự, Cung Tuấn luôn có thể dễ dàng khiến anh lung lay ý định.
"Nếu theo anh, sau này em sẽ không kiếm được nhiều tiền đâu" Trương Triết Hạn hỏi: "Sao em có thể biết sau này bản thân có hối hận hay không..."
Có lẽ trước đây ở đoàn phim anh thật sự lo lắng cho tương lai của mình, không muốn đánh cược tiền đồ để đổi lấy một đoạn tình cảm không xác định.
Nhưng hiện tại anh sợ, thật sự chưa từng nghĩ bản thân cũng có ngày như tên ngốc này, chỉ một lòng muốn bảo vệ đối phương, anh sợ anh sẽ hủy đi thành công không dễ gì có được của tên ngốc này.
Cung Tuấn yên lặng nhiều năm như thế, hiện tại có chút thành tựu sao anh nỡ để bản thân kéo cậu xuống.
Đó là địa ngục suốt đời không thể trở mình.
Nhưng đối phương chỉ kiên định nhìn anh và nói: "Em thề sẽ không hối hận, ở đây của em..." Cung Tuấn chỉ vào vị trí trái tim: "Trên đời này không có gì quan trọng hơn anh."
Trương Triết Hạn nhìn tên ngốc một lòng muốn cùng anh lao vào địa ngục, anh mỉm cười bất lực, là nụ cười gần ba tháng qua Cung Tuấn không thấy.
Cho dù trong hốc mắt anh còn ngấn lệ, không dám nhìn cậu như lúc ở bệnh viện, nhưng nụ cười quen thuộc kia khiến sống mũi Cung Tuấn chua xót, vì cậu biết.
Ánh sáng của cậu đã trở về, bị cậu bắt lại rồi.
Trương Triết Hạn vẫn luôn cười, miệng cười thành hình trái tim, anh ngoảnh đầu đi không nhìn Cung Tuấn, anh sợ không cầm được nước mắt, cứ như vậy một lúc lâu, Trương Triết Hạn mới mở miệng: "Sao giờ em lại như vậy, lời ghẹo người nói thật trôi chảy, có phải đã quên gì không."
Cung Tuấn ngẩn người, thực sự không nhịn được, cậu giơ tay lên xoay gương mặt Trương Triết Hạn đối diện với mình, trợn tròn hai mắt nhìn anh, sau đó dùng đầu ngón tay lau lau vết ướt trên khóe mắt anh: "Đã quên cái gì?"
"Anh có bạn gái rồi, " Trương Triết Hạn vẫn đang cười, nhưng nụ cười lúc này khác vừa rồi, mang hàm ý đùa giỡn, như là cố ý muốn xem Cung Tuấn trả lời thế nào: "Em bắt cóc anh thế này, có phải là trái đạo đức không?"
Trong xe lập tức yên tĩnh.
Cung Tuấn đứng lên nhìn Trương Triết Hạn: "Không phải anh gạt em sao?"
"Gạt em điều gì." Trương Triết Hạn hỏi.
"Anh thật sự ở bên cô ta?" Cung Tuấn tức giận đến đổi sắc mặt: "Vì sao anh phải làm như vậy?"
"Anh thật sự ở bên cô ấy, thì làm sao?" Trương Triết Hạn nói xong lấy điện thoại trong túi ra, mở lịch sử cuộc trò chuyện hôm đó.
Lịch sử cuộc trò chuyện đêm Lễ Giáng Sinh, đưa tới trước mặt Cung Tuấn.
"Em nói... Anh phải làm gì đây?" Trương Triết Hạn khẽ hỏi.
Cung Tuấn cầm điện thoại di động lên thấy rõ nội dung bên trong, vẻ mặt càng lúc càng mất khống chế, suýt nữa rớt điện thoại xuống bàn.
"Trương Triết Hạn!" Cậu gào to, kêu đầy đủ họ tên của anh.
Cung Tuấn vòng qua bàn đi đến trước mặt Trương Triết Hạn, trong không gian nhỏ hẹp này cậu dùng sức kéo anh dậy ép anh đến sát mép bàn.
Cung Tuấn thật sự giận sôi gan rồi, nếu không cậu đâu dám đối xử với Trương Triết Hạn như vậy.
Trương Triết Hạn bị Cung Tuấn hôn đến sắp ngạt thở mới được buông ra, đôi môi mỏng xinh đẹp hơi mở không nói gì trước hành vi của Cung Tuấn, nhưng ánh mắt của anh vẫn cực kỳ tỉnh táo.
Cung Tuấn ôm chặt eo nhỏ của Trương Triết Hạn, cau mày: "Ba tháng, em tự kiểm điểm bản thân suốt ba tháng qua, vậy mà anh lại vì tấm ảnh này chia tay với em, Trương Triết Hạn não anh bị hỏng rồi à"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT