Cung Tuấn nói xong lời này, đầu bên kia hoàn toàn yên tĩnh, ngay cả tiếng thở dốc cũng không nghe thấy, cậu lập tức nghĩ rằng bên kia cúp điện thoại, cậu liếc nhìn màn hình.

Vẫn đang kết nối.

"Lão Trương..." Cung Tuấn hơi lo lắng, cậu cho rằng đối phương xảy ra chuyện, cậu kêu tên của anh: "Trương Triết Hạn... Trương Triết Hạn anh nói đi..."

"Cung Tuấn à, " Trương Triết Hạn đột nhiên lên tiếng, giọng nói khàn khàn, vô cùng mệt mỏi: "Vì sao em... luôn khiến anh hối hận? Luôn từng chút vạch trần kế hoạch của anh..."

Giọng nức nở quá rõ ràng khiến Cung Tuấn căng thẳng.

"Anh muốn tách khỏi em, anh không muốn để em bước vào cuộc sống của anh nữa, anh định để em đi, đi xa một chút, " Trương Triết Hạn nức nở nói: "Nhưng sao em ngốc như vậy? Em có biết chuyện ngu ngốc em làm có thể khiến anh hao tâm tổn trí giảm thọ bao nhiêu năm không?"

"..." Cung Tuấn im lặng nghe mấy lời không đầu không đuôi của Trương Triết Hạn, kỳ thực cậu đã che miệng khóc không thành tiếng, cậu để điện thoại ra xa, tiếng nghẹn ngào từ trong cổ họng phát ra tan trong màn đêm.

"Nhưng em lại có thể dễ dàng khiến anh từ bỏ mọi đấu tranh! Đánh cuộc tất cả!" Trương Triết Hạn gào lên, gào đến tê tâm liệt phế: "Chỉ để đổi em về bên cạnh anh!"

Cung Tuấn vùi đầu vào gối, mặc cho nó lúc này đã ướt đẫm.

"Em vừa vung tiền, giành được hot search..." Giọng Trương Triết Hạn dịu lại: "Chuyện này khiến mấy tháng đấu tranh của anh thành công cốc rồi..."

...

Lại một trận im lặng, sự im lặng chết chóc.

Cung Tuấn buồn bực vứt gối sang bên cạnh, cậu cầm điện thoại lại gần, cảm giác giọng nói lúc này đã không còn là của mình nữa.

Cung Tuấn giả vờ ho khan hai tiếng, sau đó chậm rãi hát vào điện thoại, giọng lệch tông rơi vào tai Trương Triết Hạn, phá vỡ mọi khoảng cách, trở ngại, mâu thuẫn, khiến lòng anh rung động muốn khóc.

"Em rất thích anh..." Cung Tuấn ngâm nga đứt quãng

"Yêu...anh, wu..."

"Anh là món quà ông trời ban tặng cho em..."

Trương Triết Hạn áp điện thoại vào tai, vừa cười vừa khóc nghe một bài hát không có chút âm luật nào.

"Em thích sự hồ đồ,.... tùy hứng, tinh nghịch của anh..." Đang hát nhưng Cung Tuấn lại như nghẹn ngào đọc lời.

"Ở bên nhau liền không nghĩ...kết thúc."

Cung Tuấn nói: "Lão Trương, không có anh, em sắp không chịu được nữa rồi."

Trương Triết Hạn nói: "Không hay..."

Hơn 2h rồi, Cung Tuấn cứ như vậy cầm điện thoại nhắm mắt ngủ, hoàn toàn quên mất người đại diện và trợ lý còn đang oanh tạc tin nhắn tìm cậu.

Người ngủ không hề biết, nhưng người tỉnh lại nghe rõ ràng, khi Cung Tuấn ngủ lẩm bẩm bao nhiêu tiếng "Triết Hạn" chỉ có Trương Triết Hạn nghe tường tận.

Ngày hôm sau, Cung Tuấn mắt sưng như gấu trúc, đáng thương ngồi giữa trợ lý và người đại diện, chiêu mắt cún đáng thương này dùng trăm lần với Trương Triết Hạn đều hiệu quả thì lại không xi nhê gì với người đại diện.

"Nếu cậu tiếp tục phát rồ thế này, tôi cũng bị vạ lây theo!" Người đại diện tức giận chỉ vào mũi Cung Tuấn, hét lên.

"Trương Triết Hạn là cha cậu à, cam tâm tình nguyện lo nghĩ chuyện của anh ta như vậy, cậu có biết cậu chỉ có cơ hội lần này không, qua đi sẽ mất không có nữa," người đại diện xông tới trước mặt cậu: "hừ, cậu biết tôi phải bỏ ra bao nhiêu công sức mới khiến công ty đồng ý bỏ tiền đè chuyện của cậu xuống không?"

"..." Cung Tuấn im lặng không nói gì, sáng sớm nay cậu bị người đại diện đánh thức, nhìn thì có vẻ đầu óc cậu còn chưa tỉnh táo, thực tế cậu đang suy nghĩ lời Trương Triết Hạn nói với cậu tối qua.

Cậu đang suy nghĩ ý nghĩa của những lời đó.

Nếu người đại diện biết trong đầu Cung Tuấn đang nghĩ gì, rất có thể sẽ tức chết.

"Tôi thật sự..." Người đại diện tức giận xả một tràng: "Van xin cậu đấy, đại gia! Cung đại gia, thông minh lên chút đi, cậu không phải thần! Không thể cứu được tất cả mọi người, có thể nghĩ cho bản thân, cho tôi được không?!"

Công ty đồng ý đè chuyện này xuống, Cung Tuấn cũng không quan tâm, cậu nghe vào tai trái ra tai phải, thầm nghĩ: Có thể bảo vệ anh ấy là được."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play