Chén do Trương Triết Hạn dọn dẹp. Anh sợ tâm trạng của Cung Tuấn lúc này kích động như thế đi thu dọn sẽ làm vỡ chén mất.
"Này lão Trương, anh nói xem chúng ta một người phụ trách nấu ăn, một người phụ trách dọn dẹp có giống vợ chồng không? " Cung Tuấn miệng không chịu yên, thích thú chạy tới phòng bếp: "Có giống hay không? Có giống hay không?"
"Thật sự giống, " Trương Triết Hạn ngẩng đầu liếc mắt nhìn cậu︰ "Anh là chồng em là vợ."
"Sao..." Cung Tuấn kêu một nửa lại ngẫm nghĩ, làm cơm và rửa chén, thực sự phân rõ ràng, cậu giống như đứa trẻ so đo từng tý: "Không được, anh phải học nấu cơm, hôm nào em dạy anh."
Trương Triết Hạn trừng cậu, dùng cùi chỏ đẩy bên hông Cung Tuấn︰ "Không có chuyện gì thì đi tắm đi, trẻ con ba tuổi cũng không phiền như em, chỉ biết tìm việc cho anh làm."
Chờ Trương Triết Hạn dọn dẹp xong phòng bếp, Cung Tuấn đã tắm rửa xong mặc áo ngủ bulldog Pháp đắp thảm, nằm trên sô pha xem ti vi.
"Em có đồ ngủ khác không? Mỗi ngày chỉ mặc mỗi bộ này." Trương Triết Hạn đi tới tựa vào sô pha, nói với Cung Tuấn.
"Bộ này thoải mái, " Cung Tuấn ngẩng đầu nhìn anh, "Hơn nữa trước mặt anh, em phải mặc đồ anh đưa."
Trương Triết Hạn lắc đầu không muốn đáp lời cậu mà quay đầu vào phòng cầm lấy quần áo đi vào phòng tắm.
Lúc đi ra không thấy Cung Tuấn, nhưng đèn trong phòng anh đang sáng, trong lòng Trương Triết Hạn có chút nao nao.Nhất thời có dự cảm không mấy tốt đẹp.
Anh vừa lau tóc vừa đi vào phòng, quả nhiên thấy Cung Tuấn giang chân giang tay nằm trên giường anh, thấy anh đi vào, còn tri kỷ nhích sang bên cạnh.
"Em..." Trương Triết Hạn đặt mông xuống giường, mệt không muốn nói chuyện, tiếp tục lau tóc ︰ "Về phòng của mình ngủ."
Cung Tuấn tựa như không nghe thấy, chăm chú nhìn anh lau tóc, tóc của anh đã dài hơn nhiều so với lúc ở bệnh viện, cậu chợt nói︰ "Tại sao lúc trước anh đột nhiên cắt tóc?"
Cậu đã hỏi một lần rồi, nhưng Trương Triết Hạn không trả lời.
Lần này cậu không nhịn được hỏi lại.
Trương Triết Hạn thở dài, vắt khăn lên vai: "Bởi vì... Aizz nói thế nào đây?"
Trương Triết Hạn cúi đầu trầm tư hồi lâu, không chú ý đến Cung Tuấn vốn đang nằm đột nhiên ngồi phía sau anh, cầm khăn trên vai anh phủ lên đầu, sau đó nhẹ nhàng lau.
Trương Triết Hạn ngẩn người, mở miệng hỏi ngược lại ︰ "Em có nhớ... trước đây ở đoàn phim anh không thích em gọi anh là A Nhứ không?"
Cậu nhớ kỹ và cũng sớm nhận ra. Thậm chí Trương Triết Hạn còn vì điều này mà hung dữ với cậu.
"Nhớ kỹ."
"Anh lúc đó lo lắng em không phân rõ diễn xuất và hiện thực, mãi đến khi sắp đóng máy... anh đã biết được anh và em đều phân rõ, nhưng anh không muốn mang tương lai ra cược, thế nhưng..." Trương Triết Hạn đột nhiên quay đầu lại ôm Cung Tuấn, "Thế nhưng sau khi đóng máy anh vẫn hoài niệm, hoài niệm bốn tháng kia, anh dùng mái tóc dài như A Nhứ để quấn lấy suy nghĩ của em."
Trương Triết Hạn dừng một chút, Cung Tuấn cũng không hối, lẳng lặng chờ anh nói tiếp, cậu đã sớm nhận ra những điều này, cũng không có loại tâm tình ngoài dự đoán.
"Em không đến concert của anh, anh rất tức giận, " nói đến đây, giọng anh thay đổi, giống như tủi thân: "Ngày hôm sau liền chạy đi cắt tóc."
...
Không ngờ tới, cái ôm này lại ôm đến sáng hôm sau, khi Trương Triết Hạn mở mắt ra, cái tay ở trên eo anh đã mò vào trong quần áo, chạm vào da thịt, còn không an phận sờ tới sờ lui.
Đang ngủ không cảm giác gì, nhưng lúc này bên hông bị kích thích, một luồng nhiệt xông thẳng lên đỉnh đầu.
"Cung Tuấn!" Trương Triết Hạn giơ tay đấm một cái lên ngực Cung Tuấn.
"A?" Cung Tuấn đột nhiên bị đánh thức, chớp chớp mắt mơ màng, sau đó hơi cúi đầu nhìn người trong lòng, cũng không biết có phải cố ý hay không, ngón tay còn vỗ lên eo Trương Triết Hạn, sau đó nhắm mắt lại︰ "Mấy giờ rồi, em còn buồn ngủ."
Cung Tuấn không nhúc nhích, tay còn tiếp tục vỗ,không chỉ vỗ mà còn bóp!
"A!" Một giây tiếp theo Cung Tuấn ôm bụng đạn ngồi dậy︰ "Trương Triết Hạn, anh..."
Trương Triết Hạn thu tay ngồi dậy, thuận thế đạp lên đùi Cung Tuấn︰ "Cút về phòng em ngủ đi!"
Cung Tuấn ôm bụng bị nhéo, một tay xoa đùi, tủi thân nhảy xuống giường, nhìn người trên giường đã nằm xuống kéo chăn qua đỉnh đầu, nằm im không động.
Cậu vừa tức vừa buồn ngủ lại không được đánh trả︰ "Sáng sớm bị vợ đuổi ra, còn có thiên lý hay không?"
Sau đó, Trương Triết Hạn bị tiếng "Vợ" kia ép vén chăn lên ︰ "Cung Tuấn, đêm nay em còn dám bước vào phòng anh nửa bước, anh đánh cho em không thấy được ngày Thiên Nhai Khách lên sóng!"
P/S: hết chương này lại không có beta nữa rồi, T^T. Mình sẽ edit mà k beta, nên có lỗi chính tả mọi người nhắc mình nhé. Ai muốn bản trans hoàn hảo hơn thì chắc phải đợi up hết fic, mình tìm được người beta toàn bộ sẽ update sau.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT