" Haha, anh..." Cung Tuấn cười, giơ tay vỗ nhẹ lên đầu Trương Triết Hạn, nhớ tới một câu trong phim Sơn Hà Lệnh︰ "Cảm tình liền gạt ta tới làm nô tài à!"

Trương Triết Hạn buồn bực thở dài, đặt đồ ăn xuống nhếch môi liếc xéo Cung Tuấn︰ "Anh nấu cũng được, anh nấu xong em ăn hết nhé."

Cung Tuấn nhìn chằm chằm Trương Triết Hạn, cười mà không nói, sau đó thỏa hiệp giơ tay khoác lên vai Trương Triết Hạn, đẩy anh tới sô pha rồi ấn anh ngồi xuống ︰ "Anh ngồi đi, em phục vụ anh."

Trương Triết Hạn mua khá nhiều, Cung Tuấn sơ chế nguyên liệu, cầm một củ khoai tây lên ngửi ngửi, mất vài giây đã nghĩ xong thực đơn tối nay.

"Sáng nay vừa mua, không hỏng!" Trương Triết Hạn la to.

Cung Tuấn nói "Phục vụ"...nhưng Trương Triết Hạn vẫn "Két két" đẩy cửa phòng bếp ra nhìn chằm chằm Cung Tuấn đang mặc tạp dề, hỏi "Anh có thể giúp gì không?"

Cung Tuấn bê đĩa thịt đang muốn đổ vào nồi.

"Không cần anh giúp, đi ra ngoài chờ là được." Cung Tuấn nói.

Trương Triết Hạn không để ý đến cậu, liếc nhìn mặt bàn đầy nguyên liệu nấu ăn thì da đầu tê dại, tuy rằng không biết xào rau, nhưng có thể giúp rửa rau.

Đi thẳng đến bồn rửa, mở vòi nước, đổ cả túi rau vào, vén tay áo lên bắt đầu rửa.

Mới rửa được một nửa, trên bụng đã thò ra một cánh tay kéo anh về phía sau, sau đó trên eo xuất hiện thêm một cái tạp dề

Cung Tuấn cúi đầu nghiêm túc giúp Trương Triết Hạn cột chắc︰ "Một mình anh không biết nấu cơm mua nhiều tạp dề thế làm gì?"

"Ba mẹ anh không thể tới sao?" Trương Triết Hạn hờn dỗi.

Phía sau mãi không có động tĩnh, Trương Triết Hạn cũng không quan tâm nữa, tiếp tục rửa rau, vai lại đột nhiên nặng nề, trên tạp dề vừa mặc có thêm hai cánh tay vòng qua.

Ngực cậu dán lấy lưng anh, hơi nóng nhè nhẹ bên tai trong nháy mắt hấp chín vành tai anh.

Tên ngốc này muốn làm gì?

Trương Triết Hạn mím môi, không rửa rau nữa, tay chìm trong nước, suy nghĩ hỗn loạn.

Cung Tuấn chăm chú quan sát gương mặt người trước mắt, nhìn vành tai anh đỏ bừng thì trong lòng rung động.

"Này, " bên tai truyền đến cảm giác ẩm ướt, Trương Triết Hạn hoảng sợ suýt nhảy dựng tại chỗ, anh quay đầu lại mắng︰ "Lại lộn xộn."

"Có phải sợ em làm chuyện xấu, anh sẽ cố nhịn rồi đến giúp em?" Cung Tuấn cười nói.

"Không có, là anh đói bụng, muốn ăn sớm." Trương Triết Hạn mạnh miệng vặn lại.

"Anh có biết..." Cung Tuấn nghiêng đầu nhìn chằm chằm gò má của Trương Triết Hạn, cười quan sát biểu tình rất nhỏ của anh︰ "Rau phải tách từng lá ra rửa, không phải rửa toàn bộ như anh."

Trương Triết Hạn nhăn mặt, biết mình đã làm ra chuyện mất mặt, anh buồn bực nhấc tay lên lau khô nước, đẩy đầu Cung Tuấn sang một bên, xoay người nói︰ "Vậy em làm được không, suốt ngày... Bỏ đi, anh đi ra."

Hiếm khi thấy được tình huống Trương Triết Hạn mất tự nhiên, mà trêu cực kỳ vui, sao Cung Tuấn có thể bỏ qua cơ hội này ngoan ngoãn thả người đi.

"Vậy không được, " Cung Tuấn lắc đầu ngạo kiều, "Một mình em bận rộn làm bữa tối, lại không được thưởng gì, em cũng quá thiệt thòi rồi."

"Em muốn gì?" Trương Triết Hạn cảm thấy mình đúng là nhàm chán, lại đi tiếp lời ấu trĩ của em ấy.

"Hehehe..." Cung Tuấn cười chu môi, sau đó rút một tay lại chỉ chỉ vào môi mình, ngụ ý rõ ràng.

"..." Trương Triết Hạn lẳng lặng nhìn động tác của Cung Tuấn, không phản ứng gì, ánh mắt dửng dưng khiến Cung Tuấn có cảm giác bản thân mình đã yêu cầu quá đáng.

Trương Triết Hạn không phải là không muốn, nếu đã ở bên nhau không tránh được suy nghĩ muốn thân thiết, nhưng bảo anh chủ động thì nội tâm phải trải qua đấu tranh.

"Không muốn à, " Cung Tuấn tủi thân, " Vậy đổi cái khác..."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play