Cung Tuấn vẫn cảm thấy chuyện rất thần kỳ, gắn kết giữa cậu và Thiên Nhai Khách bắt đầu trong ngày mưa, không nghĩ tới cuối cùng kết thúc cũng trong ngày mưa.

Cậu đã hoàn toàn quên khi đó làm sao diễn được tình cảm tê tâm liệt phế trong mưa, cậu của hiện tại trong lòng trong mắt chỉ có người trước mắt này.

Có loại cảm giác hòa làm một thể với Ôn Khách Hành.

Cậu hốt hoảng không phân rõ người trước mắt đến tột cùng là A Nhứ hay là lão Trương.

Đêm nay là đêm cuối cùng.

Bên ngoài mưa rơi, tất cả mọi người đang chờ đợi hai cảnh quay cuối cùng kết thúc.

Cảnh Ôn Khách Hành mắt đỏ hoe cầu xin A Nhứ phế bỏ võ công để sống sót được cậu diễn rất sinh động, một khắc kia dường như cậu không phải là Cung Tuấn, mà chính là Ôn Khách Hành.

Đường đường quỷ cốc cốc chủ một tay che trời, bóng dáng trong cơn mưa lại yếu ớt đến vậy.

Bất chấp tất cả muốn cho A Nhứ sống, không chấp nhận được người trên đầu quả tim thời gian không còn nhiều, không muốn cô độc một mình ngày đêm mang theo tư niệm sống trên đời này.

Cảnh này quay lần thứ nhất, lời thoại của Trương Triết Hạn quá nhanh, ánh mắt không thích hợp.

Trong kịch bản A Nhứ nhìn chằm chằm ánh mắt Ôn Khách Hành gào lên, nhưng ánh mắt Trương Triết Hạn lại luôn có ý tránh né.

Anh diễn cảnh A Nhứ phẫn nộ xoay người, nhìn vào có cảm giác như chạy trối chết.

Khoảnh khắc Cung Tuấn nhìn thấy Trương Triết Hạn rời đi, từ khóe mắt rơi xuống một giọt nước mắt.

"Cắt!" Đạo diễn ở cách đó không xa hô lên.

Cung Tuấn hốt hoảng xoay người, cúi đầu, giơ tay áo lên cẩn thận lau má.

Trong kịch bản đoạn này cậu không nên rơi lệ

Quả nhiên đạo diễn bắt đầu chỉ ra sai lầm này, ông nói đùa︰ "Biết cậu nhập vai, nhưng nhập quá sâu rồi, cảnh này không thể khóc, phải nhịn, nói như vậy... có thể cho cảnh khóc trên cầu xuất hiện... ừm, chính là tình cảm tiến dần, có hiểu không?"

Trương Triết Hạn ở bên cạnh trầm mặc không nói, nhìn trạng thái Cung Tuấn có chút âm u.

"Tôi biết tôi biết, " Cung Tuấn áy náy cười cười ︰ "Tôi cho rằng đoạn này khóc sẽ hợp hoàn cảnh hơn, qua loa rồi, ha ha ha...".

Lông mày Trương Triết Hạn khẽ nhíu lại, theo tiếng cười bất ngờ phát ra càng nhíu chặt hơn.

Anh nhìn nước mắt vương trên khóe mắt Cung Tuấn, theo bản năng đi về phía trước một bước, lại bị nhân viên trang điểm bên cạnh vượt qua, đành phải dừng lại.

Lúc nhân viên đang lau nước mắt và trang điểm lại cho Cung Tuấn, đạo diễn chạy tới bên cạnh Trương Triết Hạn chỉ ra lỗi của anh.

"Thế nào rồi?" Đạo diễn vỗ vỗ vai Trương Triết Hạn︰ "Vừa rồi diễn hoàn toàn không vào trạng thái, lời thoại nói quá nhanh, ánh mắt không đúng,động tác xoay người cũng vội vàng."

"..." Trương Triết Hạn lắc đầu ︰ "Tôi làm trễ thời gian của mọi người rồi, đợi lát nữa lại bắt đầu, cho tôi chút thời gian nhập vai, được không?"

Đạo diễn đồng ý, Trương Triết Hạn lui sang bên cạnh cầm lên chai nước khoáng dốc mạnh một hơi, anh phồng miệng ngậm nước trong miệng hồi lâu mới nuốt xuống.

Trương Triết Hạn một mình đứng đó điều chỉnh cảm xúc, những người khác đang phấn khởi vì phim sắp đóng máy, không ai chú ý tới người nói cần thời gian nhập vai đứng cách đó không xa, đột nhiên bị một người lao đến kéo đi

Mãnh nam ngày nào cứ thế bị kéo đi một cách dễ dàng, không phản kháng.

"Lão Ôn!" Trương Triết Hạn mặc cho Cung Tuấn lôi kéo mình chạy qua một con đường nhỏ tới phía sau một căn nhà, nhưng miệng thì không hề yên phận︰ "Em phát điên gì vậy?!"

Trương Triết Hạn bị kéo đến đây,còn chưa đứng vững đã bị người ôm vào trong lòng, Cung Tuấn vùi đầu vào hõm gáy anh︰ "Một lần cuối cùng..."

Trương Triết Hạn hít một hơi, ngửa đầu trợn to mắt, toàn thân cứng đờ không thể nhúc nhích.

"Đừng nói chuyện, " Cung Tuấn nói︰ "Qua hôm nay em nhất định yên phận công tác kiếm tiền, không quấy rầy bọn anh! Em chắc chắn! Em thề! Lần cuối cùng, lão Trương..."

Bọn anh... Quả nhiên không ngoài dự đoán của anh, tên ngốc này lại tự mình đoán mò.

Trương Triết Hạn nắm chặt tay, cực lực khắc chế ý nghĩ muốn giơ tay lên ôm lấy người này.

Dường như dùng hết toàn lực, dẫn đến anh cũng không quản miệng mình nữa.

"Em nói xem tật xấu này của em khi nào mới sửa được hả, " nắm chặt bàn tay đưa ngón trỏ ra chọc vào sườn bụng Cung Tuấn, "Chỉ quay một bộ phim mà em đã chiếm bao nhiêu tiện nghi của anh, quanh quẩn không vui lại bắt đầu nhằm vào anh."

Cung Tuấn không đáp.

"Mọi người đều ở đây, " sau đó Trương Triết Hạn đẩy đẩy Cung Tuấn ︰ "Trước đây anh và cô ấy may mắn chưa từng bị chụp chính diện, cho dù là như vậy, trên mạng lại tuyên truyền thành cái dạng gì, nếu bọn anh bị chụp được, ai quan tâm có thật hay không, cái gì cũng dám nói, em còn muốn kiếm tiền hay không."

Yên lặng gần nửa phút, tay Trương Triết Hạn vẫn còn chọc, sau lưng thì thả lỏng, Cung Tuấn đã buông anh ra, xoay người sang.

Anh còn chưa kịp chợt nghe thấy Cung Tuấn nói︰ "Ba tháng qua đã gây phiền phức cho anh, Trương lão sư."

Xưng hô xa cách này...

"..." Trương Triết Hạn há hốc miệng, rốt cuộc hiểu rõ ý Cung Tuấn, anh cười đáp lời︰ "Không có chuyện gì, dù sao anh cũng là tiền bối của em, Cung lão sư."

Chờ Cung Tuấn đi rồi, Trương Triết Hạn đờ đẫn đứng tại chỗ, trong đầu không có suy nghĩ gì khác

Anh chỉ đang nghĩ, trận đấu đóng máy ngày mai còn có thể diễn ra đúng hẹn không.

Lúc đầu... anh còn rất mong đợi.

Cuối cùng không có cơ hội nữa rồi.

P/S: t đang edit một fic ngắn thanh xuân vườn trường, ai đọc qua shortfic chờ mèo nhé

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play