Lúc Trương Triết Hạn bước ra khỏi WC, suýt nữa vấp phải Cung Tuấn đang ngồi xổm ở cửa.
Anh phản ứng rất nhanh, lảo đảo nghiêng người lách qua khe hở, sau khi đứng vững thì trợn mắt nhìn Cung Tuấn đang ngơ ngác đứng dậy, nắm tay anh, vẻ mặt ngốc nghếch nói: "Cẩn..thận."
"Cậu ngồi ở đây làm gì?" Trương Triết Hạn hất tay cậu ra, bị tức đến bật cười, chỉ vào WC nói: "Ngồi ở bên trong."
Cung Tuấn không nói chuyện, cánh tay rũ xuống đặt thẳng bên người, chờ Trương Triết Hạn rửa tay xong, lại bàn đến chuyện đền tiền.
"Lại đến giao đồ à?" Trương Triết Hạn quét mắt nhìn Cung Tuấn trong gương, không đợi người trả lời, nói tiếp: "Tôi đã nói với cậu, đồ ăn của các cậu không đảm bảo an toàn, quay về nói với ông chủ, đừng vì lợi nhỏ trước mắt."
Rút ra tờ giấy ở bên cạnh, vừa lau vừa nói: "Phải bồi thường thiệt hại cho tôi, nhưng cậu..."
Lúc này Trương Triết Hạn mới cẩn thận quan sát người trước mặt.
"Giao đồ ăn mặc trang trọng như vậy?"
Ai giao đồ ăn? Anh có cho tôi cơ hội trả lời không?
Cung Tuấn cúi đầu, lại ngẩng đầu: "Tôi không phải đến..."
Cùng lúc đó, có một người phụ nữ từ bên ngoài hấp tấp chạy tới, kéo Trương Triết Hạn qua, la lớn "Triết Hạn, sắp đến cậu!"
Cung Tuấn không nói nữa, ngẩng đầu nhìn cô, lui về phía sau.
"Này."Người phụ nữ gật đầu với cậu rồi kéo Trương Triết Hạn đi: "Nhanh lên nào!"
Cung Tuấn đi được hai bước, nhìn bọn họ rời đi, sau đó lại lùi về bên bồn rửa tay.
Nói như vậy, anh chàng Trương Triết Hạn này cũng đến casting rồi, người yêu tiếc tiền như Cung Tuấn, vừa rồi muốn thương lượng với anh Trương bồi thường 50%, hiện tại xem ra cho dù là người phỏng vấn hay diễn viên đến casting thì cậu cũng mất mặt rồi. .
Truyện FullCung Tuấn hai tay cầm điện thoại áp lên trán.
Trong lòng mặc niệm: Không gặp anh ta, không gặp anh ta, không gặp anh ta.
Một màn dạo đầu như thế khiến Cung Tuấn càng thêm căng thẳng, cậu vội vàng mở lời thoại núp ở góc bên ngoài WC, tập đi tập lại.
Người xung quanh cũng không nhận ra, Cung Tuấn cũng khép nép không dám lớn tiếng, trợ lý không đi theo, cậu vừa phải chú ý thông báo trên loa phát thanh, vừa tập thoại.
Đoán chừng còn một tiếng nữa mới đến cậu.
Nhưng luôn có chuyện không ngờ đến...
Nhân viên nữ trên loa phát thanh hô tên của cậu: "Cung Tuấn, mời Cung Tuấn đến phòng casting!"
"?" Cung Tuấn vô thức dựng thẳng người, nghi ngờ không biết có phải mình nghe nhầm không, phát thanh viên hô ba lần, cậu mới vội vội vàng vàng xuyên qua đám người đi tới cửa phòng casting.
Hít sâumột hơi rồi thở ra, đổi thành dáng vẻ tươi cười thường ngày, Cung Tuấn giơ tay lên.
Cửa mở ra.
"Xin chào, "Cung Tuấn khom người chào: "Tôi là Cung Tuấn."
Ngẩng đầu.
Nụ cười chợt tắt trên gương mặt cậu.
Không khí thoáng cái im lặng.
Hai người mặt đối mặt cùng sững sờ.
Đặc biệt là Trương Triết Hạn, khóe miệng giật giật, tay còn đặt trên tay nắm cửa, mắt to trừng mắt nhỏ với Cung Tuấn, suy nghĩ nhanh chóng xoay chuyển.
"Cậu là Cung Tuấn?" Trương Triết Hạn nhanh chóng điều chỉnh biểu cảm: "Vào đi."
Sau khi khép cửa lại, Trương Triết Hạn ngồi xuống bên cạnh, nhìn chằm chằm Cung Tuấn.
Người phỏng vấn lật tư liệu trong tay: "Tới thử vai Ôn Khách Hành đúng không?"
"Ừ, đúng." Cung Tuấn gật đầu, nghiêng đầu liếc nhìn Trương Triết Hạn, có chút không rõ đây là tình huống gì: "Vậy hiện tại bắt đầu, hay là..."
"À, nói cho cậu biết tình hình, " người phỏng vấn nói rồi chỉ Trương Triết Hạn ở bên cạnh: "Bởi vì vừa rồi...Cậu chắc không quen cậu ấy, Trương Triết Hạn, cậu ấy cũng muốn thử vai Ôn Khách Hành, cho nên...mới kêu cậu đến sớm như vậy, trước thử xem ai phù hợp hơn."