Tối đó Trương Triết Hạn ăn rất nhiều, Cung Tuấn cũng uống rất nhiều.

Trương lão sư tửu lượng kém, cơ bản không uống rượu.

Nhưng anh nhét một đĩa lại một đĩa thịt vào miệng, ăn như không cần mạng, Cung Tuấn ở bên cạnh chỉ đành bó tay, cậu biết sức ăn của Trương Triết Hạn, bình thường ăn hơn một chén đã no, vì vậy mới nói ︰ "Anh...anh đừng ăn no quá."

"Cậu mời... vậy phải ăn nhiều chút, ăn hồi vốn mà." Trương Triết Hạn miệng nhét thịt, ậm ờ nói.

Cung Tuấn nói đùa︰ "Ai cũng ăn như anh, tiền em mang theo không đủ đâu, đừng ăn quá no, không tốt cho dạ dày."

"Ơ hay, " Trương Triết Hạn đột nhiên ồn ào, giống như làm nũng︰ "chưa no mà, cậu còn nợ tui hơn 600 đồng đó, còn không cho tui ăn no."

Cung Tuấn hết cách, 600 đồng tính bậy tính bạ kia, lại thành khoản nợ trong miệng Trương Triết Hạn.

Hơn 10' sau——

"Ọe... ọe...khụ khụ khụ..." Trương Triết Hạn một mình ôm bụng bò tới nhà vệ sinh nôn thốc nôn tháo.

Miếng thịt vừa rồi nuốt xuống, lúc này bị anh nôn ra nguyên dạng.

Khó chịu, ngẫm lại thì anh chưa từng làm loại chuyện ngu xuẩn ăn đến ói như vậy, chẳng lẽ ở cùng tên ngốc lâu ngày bị lây ngốc của cậu ta rồi?

Điện thoại đột nhiên vang lên, là Cung Tuấn gọi đến, chắc anh nôn lâu quá.

"Anh đấy, sao đi nhà WC lâu như vậy?" Cung Tuấn nói ở đầu bên kia, mà bên cậu ta quá ồn nên giọng nói có chút lớn.

"..." Trương Triết Hạn có chút xấu hổ, nhưng anh không thể trở lại ăn tiếp, giờ bụng anh no căng bước đi cũng khó chịu︰ "Tôi ăn nhiều... Nôn ra."

"Đã bảo anh đừng..." Cung Tuấn vừa định gào lên thì đã bị Trương Triết Hạn chặn lại.

"Tôi trở về nghỉ ngơi, cậu giúp tôi nói với mọi người, tôi đi trước." Cũng không cho Cung Tuấn cơ hội nói, trực tiếp cúp điện thoại.

Cung lão sư không có khẩu vị, nhìn vị trí trống không bên cạnh thì không muốn ăn uống gì nữa

Cứ thế từng chai từng chai rót vào bụng, cho dù tửu lượng tốt thì uống như vậy cũng bị hơi rượu xói mòn ý thức, bắt đầu mơ mơ màng màng.

Đợi mọi người ăn gần xong, Cung Tuấn ngồi thẳng người yên lặng cúi đầu nhìn điện thoại, cứ vậy không ai phát hiện ra cậu say rồi.

Cuối cùng, Châu Dã cầm lấy điện thoại Cung Tuấn, muốn gọi cho trợ lý Diêu.

Cung Tuấn hỏi︰ "Lấy điện thoại anh làm gì?"

Tôn Hy Luân ở bên cạnh nói đỡ cho cô︰ "Cung Tuấn ca, anh uống nhiều rồi, gọi điện thoại cho trợ lý tới đón anh đi."

Ai ngờ Cung Tuấn đột nhiên giật lại điện thoại, phùng má trừng bọn họ︰ "Tôi không say, tôi tự mình gọi."

Châu Dã còn cho rằng Cung Tuấn sẽ tự gọi cho trợ lý Diêu, liền đứng bên cạnh chờ, nào ngờ một giây sau điện thoại được kết nối, cậu ta lại vui vẻ kêu︰ "Lão Trương..."

"?" Châu Dã vội vàng giật lấy điện thoại, nhìn tên hiển thị là—— lão Trương.

"Alo alo! Em là Châu Dã", Châu Dã đẩy Cung Tuấn ra nói vào điện thoại︰ "Ngại quá Triết Hạn ca, Cung Tuấn anh ấy uống hơi nhiều, bảo anh ấy gọi trợ lý Diêu tới đón, anh ấy uống nhiều, mắt kèm nhèm gọi cho anh rồi."

Trương Triết Hạn lập tức ngồi dậy︰ "Cậu ta uống nhiều?"

Nghe kỹ, quả thực có thể nghe thấy từng tiếng "Lão Trương, lão Trương" đứt quãng ở đầu bên kia điện thoại.

"Ừm, " Châu Dã giải thích ︰ "Anh ấy cả buổi không nói mấy,ai ngờ anh ấy coi rượu như nước uống nhiều như vậy, say cũng không có phản ứng, không nói tiếng nào, chúng em chuẩn bị về mới phát hiện."

"Em đừng gọi cho trợ lý cậu ta, anh đi đón." Trương Triết Hạn rời giường thay quần áo

"Bây giờ anh qua đến đây sao,... A a..." Giọng Châu Dã dần dần nhỏ lại.

Đầu bên kia điện thoại rõ ràng truyền đến tiếng cười tẩy não của Cung Tuấ︰ "Lão Trương... Bọn họ nói em say, anh mau tới đón em về đi."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play