Buổi tối, Cung Tuấn xách theo một cái túi lớn trở về khách sạn, vội vội vàng vàng vào thang máy.
Sau khi cửa thang máy mở ra, Tôn Hy Luân từ bên trong ra thấy cái túi trong tay Cung Tuấn bèn hỏi: "Cung Tuấn ca? Đây là cái gì?"
"Mua táo, anh chỉ mua táo thôi, "Cung Tuấn cười nói mở túi ra cho Tôn Hy Luân coi: "Cầm một trái đi?"
"Hiện tại em đi ăn cơm, " Tôn Hy Luân khoát khoát tay nói: "Em không lấy đâu."
Cung Tuấn gật đầu bước vào thang máy, sau khi đi lên cũng không về phòng mình mà đi gõ cửa phòng Trương Triết Hạn.
Không ai mở cửa, Cung Tuấn gõ mấy cái, vẫn không có ai.
Đứng yên một lúc, Cung Tuấn xoay người chuẩn bị trở về phòng của mình, lại nhìn thấy Trương Triết Hạn cách đó không xa.
Tóc anh không còn ngắn như lúc đầu, hơi dài ra rồi, lúc này đang đội một chiếc mũ beret.
Trương Triết Hạn lặng lẽ đi qua bên cạnh Cung Tuấn, không nói một lời, mở cửa phòng, trên người còn có mùi rượu.
Cậu từng thấy Trương Triết Hạn vui vẻ, tức giận, chơi xấu, nhưng chưa bao giờ thấy anh trầm lặng như vậy.
"Lão Trương..."Cung Tuấn thử mở miệng gọi.
Trương Triết Hạn đẩy cửa ra, tiến lên một bước, dựa vào cửa, bĩu môi nhìn chằm chằm cậu, vẫn không nói lời nào.
Cung Tuấn nghi ngờ anh đã say rồi.
Sao lại uống rượu? Trợ lý đâu? Sao lại để mặc anh ra ngoài uống rượu?
"Cái gì?" Trương Triết Hạn chỉ cái túi trong tay Cung Tuấn.
"Quả táo, " Cung Tuấn thở dài, giống như đầu hàng đặt túi sang một bên, sau đó tiến lên muốn đỡ Trương Triết Hạn về giường: "Có phải anh uống rất nhiều không, vào nhà trước đi!"
Trương Triết Hạn ngoan ngoãn để Cung Tuấn kéo lên giường, cởi giày ngồi xuống, sau đó nhìn Cung Tuấn.
"Sao lại uống rượu?" Cung tuấn ngồi ở bên cạnh hắn ôn nhu vấn.
"Muốn uống." Trương Triết Hạn thì thầm.
"Buổi tối anh đi đâu?" Cung Tuấn lại hỏi.
"Không mượn cậu xen vào." Trương Triết Hạn xụ mặt
"..." Cung Tuấn áp gần Trương Triết Hạn ngửi ngửi tìm kiếm mùi hương, đến bả vai anh thì ngừng lại, mùi hương này không nên xuất hiện trên người anh, rõ ràng là mùi nước hoa nữ.
Cung Tuấn lập tức xoay người, mấy máy môi, cuối cùng lại không hỏi gì, chỉ nói: "Đi tắm, ngủ sớm đi, ngày mai còn phải dậy sớm."
Cung Tuấn không rõ trạng thái hiện tại của Trương Triết Hạn là say hay không say, anh nói rất ít, không giống với bình thường.
Trương Triết Hạn đột nhiên nhảy xuống giường, đi thẳng đến cửa ngồi xuống, lục lọi cái túi Cung Tuấn vừa để ở cửa, lục hồi lâu mới tìm được trái ưng ý nhất.
Anh cũng không rửa, trực tiếp ăn luôn.
"Này này, sao không rửa, bẩn." Cung Tuấn vội vàng chạy tới cướp trái táo trên tay Trương Triết Hạn mang vào nhà tắm để rửa.
Kết quả nghe Trương Triết Hạn rầu rĩ nói: "Lại không cho tôi ăn."
Giọng điệu như làm nũng, dáng vẻ ngồi xếp bằng trên đất của ai kia khiến Cung Tuấn hận không thể lập tức hỏi cô gái đó là ai.
Được rồi, Cung Tuấn có thể khẳng định, người này say, ít nhất là không tỉnh táo lắm.
Không chỉ vậy, cậu cũng say, say lắm rồi, còn mất tỉnh táo hơn Trương Triết Hạn, còn mơ màng hơn uống túy sinh mộng tử, mơ màng đến mức coi lão Trương thành A Nhứ, coi bản thân thành lão Ôn.
Nên làm gì bây giờ a? Cung Tuấn cười cười tự giễu, thật là khờ, chẳng trách lão Trương vẫn nói cậu ngốc, cậu ngốc đến mức sắp không phân rõ đóng phim và hiện thực rồi.
"Cho anh ăn, cho anh ăn hết, phải rửa trước mới ăn." Cung Tuấn nhẹ nhàng dụ dỗ.
Vào phòng tắm đóng cửa lại, cậu thở ra một hơi, sau khi rửa xong, bình ổn lại cảm xúc mới mở cửa đi ra.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT