Trương Manh dừng bước chân, xoa lên chiếc cằm: "Chị Liêu, chị cũng biết sự lợi hại của đan dược này của tôi, tôi sẽ không bán cho người bình thường. Chị có thể nói cho tôi biết ai hỏi chị rằng tôi có bán thuốc này hay không được không?"

Liêu Thanh Đình lưỡng lự một lúc, cuối cùng ấp a ấp úng nói: "Là cái người Thạch Lỗi đó, anh ta có một người đồng nghiệp bị thương rất nặng trong một lần làm nhiệm vụ, nghe đâu trong đầu có một viên đạn. Viên đạn ấy kẹt ở trong mạch máu gì đó, không tiện lấy ra. Bác sĩ ở bên đó nói nếu như không lấy viên đạn ấy ra ngoài, đồng nghiệp của anh ta sẽ cứ mãi hôn mê như vậy. Thạch Lôi nhớ cô có đan dược cứu người, cho nên anh ta mới nhờ tôi đến hỏi cô."

Trương Manh nghe xong thì gật đầu, từ tận đáy lòng cô rất khâm phục đối với những người hy sinh vì đất nước.

"Chị đi nói với Thạch Lỗi rằng tôi có thể cho anh ta một viên đan dược, cũng không lấy tiền. Nhưng anh ta phải giữ bí mật cho tôi, không được để người khác biết anh ta lấy viên đan dược này từ chỗ tôi. Tôi nói rồi, nếu như chuyện này bị lộ ra ngoài thì sau này anh ta có muốn viên đan dược này nữa, cho dù anh ta có trả thêm bao nhiêu tiền tôi cũng sẽ không cho anh ta viên nào."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play