Trương Manh cũng không suy nghĩ nhiều mà đã nhanh chóng tin tưởng lời người đó nói. Cô còn thật sự tin rằng người ra rét run người lên là vì đói bụng cơ. Thế là cô giàu lòng nhân ái vỗ lên bả vai của anh ta rồi nói: “Tôi biết anh đói rồi, giờ tôi sẽ xuống dưới lấy cho anh một chút đồ ăn nhé.”
Nói xong Trương Manh đẩy cửa xe ra, cô lại quay lại văn phòng y tế một lần nữa.
“Nữ đồng chí, có chuyện gì cần tôi giúp đỡ cô không?”
Vừa mới bước vào Trương Manh còn chưa kịp lên tiếng hỏi thì ông cụ Hữu Tâm đã chạy tới bên cạnh cô, ông ta ân cần hỏi thăm.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT