“Bà nội, Cố Minh... đồng chí Cố đâu? Anh ấy ở đâu ạ?” Suýt nữa thuận miệng gọi tên của anh rồi
Bà nội Trương không phát hiện sự kì lạ của cháu gái mình, vui vẻ đáp: “Thằng bé ở trong phòng, đang chơi với em trai cháu đấy. Đứa nhỏ này rất tốt, lễ phép, vừa đến nhà chúng ta đã giúp nhà chúng ta làm việc, không tệ.”
Nói gần nói xa, lời của bà nội Trương toàn bộ đều là yêu thích Cố Minh Đài.
Trương Manh mỉm cười, không nói gì, quay người vào phòng.
Trương Xuân Sinh đi theo phía sau. Lúc họ người trước người sau bước vào nhà họ Trương thì lập tức nhìn thấy một người đàn ông cao lớn mặc đồng phục quân đội đang ngồi bên trong, mỉm cười ôn hòa kể cho Tiểu Trương Đào nghe những chuyện đặc sắc ở bên ngoài.
“Chị, chị về rồi.” Tiểu Trương Đào ngẩng đầu, nhìn thấy Trương Manh trở về, lập tức từ trên ghế trượt xuống, sải đôi chân ngắn ngủn chạy qua.
Cố Minh Đài đưa lưng về phía cô chậm rãi quay người lại, khóe môi mang theo ý cười chào hỏi với Trương Manh đang bước qua: “Đồng chí Trương, chúng ta lại gặp nhau rồi.”
Trương Manh nhìn người đàn ông đẹp trai cao lớn đang đứng trước mặt, mặt già đã sống qua hai đời ửng đỏ, khẽ khàng đáp một tiếng: “Đúng vậy, đồng chí Cố, chúng ta lại gặp nhau rồi.”
Cố Minh Đài vừa định lên tiếng, bỗng nhiên nhìn thấy Trương Xuân Sinh đứng sau lưng Trương Manh: “Người này là?”
Trong thời đại này, quân nhân rất được người ta kính trọng, Trương Xuân Sinh thấy người quân nhân này nhắc đến mình, lập tức xung phong chạy đến tự giới thiệu với anh: “Xin chào, xin chào, bác là Trương Xuân Sinh, trưởng thôn của thôn này.”
“Thì ra là trưởng thôn Trương, xin chào, cháu là Cố Minh Đài, trưởng thôn gọi cháu đồng chí Cố là được. Trưởng thôn, cháu có việc muốn nói riêng với đồng chí Trương, không biết bác có thể...”
Trương Xuân Sinh hiểu ý anh ngay, lập tức nói: “Không thành vấn đề, bác ra ngoài ngay.” Trước khi đi, Trương Xuân Sinh còn rất nghĩa khí đưa Tiểu Trương Đào ra ngoài theo.
Lúc này, trong phòng lớn yên tĩnh chỉ còn lại hai người họ.
Trương Manh khó hiểu nhìn anh: “Đồng chí Cố, anh có chuyện gì muốn nói với em vậy?”
Cố Minh Đài chỉ vị trí trống bên cạnh: “Đồng chí Trương, muốn nói chuyện gì, có phải chúng ta cũng nên ngồi xuống trước rồi từ từ trò chuyện không.”
Mặt già của Trương Manh lại đỏ lên: “Thật ngại quá, mời ngồi.”
Không biết tại sao, mỗi lần gặp anh, hình như cô luôn làm một vài chuyện ngốc nghếch.
“Không biết đồng chí Trương có biết dạo gần đây bên ngoài không được bình yên, rất nhiều nơi đã xảy ra một vài chuyện khiến người ta không thể tin được hay không?”
Trương Manh ngại ngùng lắc đầu: “Em không biết, em chỉ đi gần nhà, ngay cả tỉnh em cũng chưa từng đến, chuyện bên ngoài em thật sự không rõ lắm.”
Cố Minh Đài gật đầu: “Không sao, đồng chí Trương biết chuyện kế tiếp là được rồi. Mấy ngày trước quốc gia bí mật quyết định tổ chức một nhóm người có lý tưởng có năng lực chuyên môn để thành lập tổ diệt trừ dị biệt, tôi đã đề cử em với bên trên.”
Trương Manh kinh ngạc há miệng, chỉ chính mình: “Anh đề cử em á? Sao em làm được chứ? Không được đâu.”
Cố Minh Đài thấp giọng cười: “Đồng chí Trương, em đừng quá khiêm tốn, bản lĩnh của em anh cũng biết được đại khái rồi. Bản lĩnh hiện nay của em hoàn toàn có thể đảm nhận được nhiệm vụ của bên tổ chức kia, không cần sợ.”
Trương Manh cắn môi, cuối cùng nói ra chuyện cô không yên tâm nhất trong lòng: “Em không muốn rời khỏi người nhà của em, cho nên xin lỗi, có lẽ em phải phụ sự kỳ vọng của anh rồi. Em không thể vào tổ diệt trừ dị biệt gì đó của anh được.”
Cố Minh Đài thấp giọng cười: “Nếu tôi nói tham gia tổ chức đó, em vẫn có thể tiếp tục ở lại đây, không cần rời xa người nhà của em, chỉ khi có nhiệm vụ mới ra ngoài, em có thể đồng ý không?”
Không ngờ lại là kết quả này, Trương Manh kinh ngạc ngẩng đầu nhìn anh.
“Vậy tham gia tổ chức đó, em có được lãnh lương không?” Hỏi xong, Trương Manh thấy anh cười tủm tỉm nhìn mình, xấu hổ cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Chuyện này có gì buồn cười đâu, trong nhà chỉ có một mình em kiếm tiền, nếu em tham gia tổ diệt trừ dị biệt gì đó mà không được lãnh lương thì chẳng phải nhà em sẽ bị đói chết sao!”
Cố Minh Đài nhịn cười gật đầu: “Đúng vậy, em nói rất đúng, em yên tâm, phúc lợi của tổ chức này rất tốt, tiền lương mỗi tháng được một trăm đồng. Ngoài ra còn có phiếu lương thực, phiếu dầu, phiếu thịt và các loại phiếu khác. Thế nào, phúc lợi này có vừa ý không?”
Trương Manh nghe đến đây, trong lòng chấn động không thể hình dung nổi, đây đâu chỉ vừa ý, quả thật là vừa lòng đến không thể vừa lòng hơn nữa, công nhân chính thức trong thị trấn này mỗi tháng chỉ có ba mươi đồng tiền lương, một tháng cô lại được một trăm đồng tiền lương, tương đương hơn ba tháng lương của người ta.
“Vừa ý, vừa ý, quá vừa ý, vậy được rồi, em tham gia.” Sợ mình đồng ý trễ, người ta không cần nữa nên Trương Manh vội vàng đồng ý ngay.
Để cảm ơn người ta giới thiệu cho mình công việc tốt như vậy nên lúc ăn cơm, Trương Manh tận tình tiếp đãi người ta.
Trương Xuân Sinh là người đứng đầu của một thôn, tất nhiên có thể nhìn ra được một chút chuyện đời.
Khi ngồi xuống ăn cơm, ông ấy nhìn người ta mặc đồng phục quân đội, lập tức biết ngay người ta có chức vụ rất cao trong quân đội.
Cho nên trong bữa cơm này, ông ấy cố hết sức nịnh nọt Cố Minh Đài.
Ăn cơm xong, trời cũng dần tối. Cố Minh Đài nói với bà nội Trương mình phải đi.
Vẻ mặt bà nội Trương không nỡ, kéo tay anh: “Tiểu Cố, cháu rảnh thì đến nhà bà chơi nhiều hơn nhé, bà sẽ nấu đồ ngon cho cháu ăn.”
“Cháu biết rồi, bà nội, bà yên tâm, nếu cháu rảnh, nhất định sẽ thường xuyên đến thăm mọi người.” Cố Minh Đài mỉm cười trả lời.
Rất nhanh, xe quân đội chậm rãi chạy ra khỏi thôn Trương Gia.
Trương Xuân Sinh đi sau cùng nhìn thấy xe quân đội đã đi khỏi, cũng dự định trở về nhưng lần này thái độ của ông ấy đối với nhà họ Trương đã tốt hơn một trăm tám mươi độ.
“Thím Trương, Tiểu Manh à, tôi về đây, sau này trong nhà có gì khó khăn cứ nói với tôi, chúng ta là người cùng thôn, phải giúp đỡ lẫn nhau.”
Bà nội Trương cười đáp: “Được, cám ơn ông, trưởng thôn.”
Trương Xuân Sinh vội nói: “Không cần cảm ơn, không cần cảm ơn. Đây là chuyện tôi nên làm mà.”
Tiễn Trương Xuân Sinh xong, Trương Manh dìu bà nội Trương vào nhà.
Thuận tiện kể việc Cố Minh Đài nói chuyện với cô cho bà nội biết.
“Đây cũng coi như chuyện tốt, dù sao cũng là làm việc cho quốc gia, phải làm thật tốt. Không ngờ nhà chúng ta lại có đứa nhỏ giỏi giang như con, thay chúng ta làm vẻ vang nhà họ Trương.”
Gần đây Trương Manh mới biết thì ra cách đây rất lâu nhà họ còn từng làm đại tế tư cho triều đại nào đó.
Ban đêm, Trương Manh nằm trên giường, trong đầu nhớ lại những chuyện cô gặp phải sau khi sống lại, quả thật có thể quay thành một bộ phim kinh dị rồi.
Lúc này, ngọc bội trong ngực đột nhiên khiến da cô bỏng rát.
Trương Manh cúi đầu nhìn, phát hiện miếng ngọc bội đeo trên cổ cô vậy mà lại trở về dáng vẻ của ngọc, bây giờ đang hấp thu ánh trăng.
Cô đột nhiên gõ trán, hối hận lúc xế chiều khi Cố Minh Đài còn ở đây, cô lại quên hỏi anh chuyện về miếng ngọc bội này.
Quan sát miếng ngọc bội, bây giờ trong đầu Trương Manh toàn là dấu chấm hỏi. Miếng ngọc bội này rốt cuộc có lai lịch gì? Tại sao ma quỷ lại sợ nó? Còn nữa, tại sao nó có thể chữa khỏi âm khí trên người anh Tam Cẩu? Thật là kì lạ quá rồi.
From TYT & Thảo Vân Team
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT