Nhìn những người dân làng vừa quen thuộc vừa xa lạ này, Trương Manh cũng mỉm cười đáp lại họ: "Đỡ hơn nhiều rồi ạ, cháu cảm ơn các chú các thím đã quan tâm."
Sau khi đơn giản chào hỏi nhau xong, mọi người lại nhanh chóng bắt tay vào làm ruộng.
Dù sao ở thời đại này, phải làm nhiều thì mới có cái để ăn, đương nhiên không ai muốn lãng phí thời gian ở đây cả. Một lúc sau, mọi người quay trở lại không khí làm việc sôi nổi.
Công việc chủ yếu ở đồng áng hôm nay là cắt cỏ. Trương Manh bận rộn làm việc trên cánh đồng ngô với những người phụ nữ trong làng.
Một ưu điểm của vùng nông thôn này là mặc kệ ở đâu, miễn là có người thì ắt sẽ có những chuyện trên trời dưới đất từ bốn thôn tám làng để nói.
Hôm nay cũng vậy, các cô các thím làm nhiều việc hơi mệt nên bàn tán về một gia đình ở làng bên.
"Các bà biết chuyện gì chưa, nghe nói mẹ vợ Vương Kiến Quân ở thôn Vương Gia bên cạnh hình như gặp phải thứ không được sạch sẽ đó. Bây giờ này nào cũng trốn trong nhà, tối đến thì kêu gào đòi báo thù, hành cả nhà họ thảm luôn."
"Bà chán sống rồi phải không? Không biết là không được nói chuyện này hả?" Một người phụ nữ bên cạnh nghiêm mặt ngắt lời người phụ nữ vừa nói.
“Tôi nói sự thật thôi mà, ở đây cũng chỉ có mấy người chúng ta, sẽ không có chuyện gì đâu.” Người phụ nữ vừa rồi cười ngượng ngùng.
"Các bà không biết đâu, nhà mẹ tôi ở trong làng đó đó. Tôi nghe mẹ tôi nói hồi trước giải phóng, trước khi gia đình Vương Kiến Quân đến ở, có một gia đình sống trong căn nhà đó bị người Nhật giết chết đó."
“Trời đất, còn có chuyện này nữa hả? Nói không chừng là thứ đó đang hoành hành thật rồi.” Đột nhiên ba người phụ nữ vừa nói bỗng lạnh người, lập tức dừng đề tài này lại.
Trương Manh từ đầu đến cuối không nói một câu nào, nhưng từ "ma" cứ quẩn quanh trong đầu cô. Cô nhớ lại người phụ nữ lúc nãy mình nhìn thấy ở nhà kho.
Kết thúc một ngày dài làm việc ngoài đồng, Trương Manh vác cuốc trở về, nhà bếp khói lên nghi ngút.
“Chị, chị về rồi ạ.” Cậu bé Trương Đào bốn tuổi vừa nhìn thấy Trương Manh trở về lập tức đặt khay thức ăn cho gà xuống, lao nhanh về phía cô.
Trương Manh ôm lấy em trai, xoa xoa mái tóc không được chải và có chút cháy nắng của cậu bé: "Hôm nay Đào Nhi ở nhà có ngoan không nè?"
Trương Đào cật lực gật đầu: "Đào Nhi rất ngoan, hôm nay Đào Nhi còn giúp bà nội làm việc nữa đó. Chị xem, Đào Nhi đang cho gà ăn này."
Nhìn đứa em trai bốn tuổi trước mặt mình, Trương Manh không khỏi nghĩ đến kiếp trước. Vào khoảng năm sau của kiếp trước, em trai cô sẽ bị tai nạn, nghĩ đến điều này, Trương Manh cảm thấy trong lòng đau nhói, cô bất giác ôm chặt lấy cậu bé.
Bây giờ bà nội và đứa em trai này là người thân duy nhất của cô trên đời này, cô tuyệt đối không thể để bọn họ xảy ra chuyện gì, kiếp này cô nhất định phải chấm dứt bi kịch của kiếp trước.
"Chị ơi, chị làm em đau quá.” Trương Đào đang nép người trong vòng tay của Trương Manh bỗng nói với giọng điệu đáng thương.
Trương Manh lập tức hoàn hồn, thả em trai ra khỏi vòng tay mình và cẩn thận kiểm tra: "Có sao không em, chị không làm em bị thương chứ?"
Trương Đào hiểu chuyện lắc đầu: “Chị đừng lo, Đào Nhi không sao, chỉ là vừa rồi chị ôm Đào Nhi hơi chặt, Đào Nhi thở không nổi, nhưng bây giờ không sao rồi chị."
Nhìn em trai mình cười như một đứa ngốc, Trương Manh véo yêu một cái lên chiếc má nhỏ nhắn, trắng nõn của Trương Đào.
“Manh Nhi về rồi đấy à, mau đi rửa tay sạch sẽ rồi vào ăn cơm thôi cháu.” Lúc này bà nội Trương mới từ phòng bếp đi ra.
Trương Manh vội vàng dặn dò em trai mình mấy câu, sau đó đi vào nhà bếp.
“Bà ơi, để cháu giúp bà.” Trương Manh đi đến làm thay công việc bà nội Trương đang làm dở.
Trương Manh phát hiện cháo nấu trong nồi ngày càng loãng.
Trương Manh cố nén buồn bã ngẩng đầu nhìn bà nội Trương: "Bà nội, nhà chúng ta hết gạo rồi ạ?"
Bà nội Trương hơi do dự, cuối cùng vẫn là gật đầu: "Bà cũng không giấu cháu làm gì, nhà chúng ta thật sự không còn nhiều lương thực nữa. Sau khi cháu mang một túi lương thực đến cho Lý Hạo, nhà chúng ta cũng không còn bao nhiêu. Còn tận vài tháng nữa bên hợp tác xã mới phát lương thực, xem ra nhà chúng ta sắp hết cái để ăn rồi."
Nhờ bà nội Trương nhắc nhở, Trương Manh mới nhớ ra rằng kiếp trước trước khi đính hôn với Lý Hạo, cô đã bị lời ngon tiếng ngọt quả anh ta mê hoặc, nên đã đem hết lương thực trong nhà đưa cho anh ta.
"Bà nội, là cháu không tốt, bà yên tâm, chuyện này đều là do cháu gây ra, cháu nhất định sẽ bù đắp lại, cháu sẽ không để cho bà và em chịu đói với cháu đâu."
Cho dù phải đi vay thóc thì cô cũng sẽ đi vay, nhất định không thể để bà và em trai cùng khổ với mình được.
Bà nội Trương không muốn tạo áp lực quá lớn cho cháu gái nên vội vàng nói: "Được rồi, không nói chuyện này nữa, mau bưng đồ ăn ra đi."
Trương Manh lau nước mắt, gật đầu, sau đó dùng giẻ nhấc nồi bưng lên nhà chính.
Ba bà cháu ăn bữa cháo loãng đến mức có thể soi bóng mình trên đó.
Sau khi ăn xong, Trương Manh nghĩ đến người phụ nữ trong nhà kho chiều nay, do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn bị sự tò mò trong lòng đánh bại. Nhân lúc bà nội và em trai ở nhà không để ý, cô đi về phía nhà kho.
"Ôi chao, đồ nhát gan cuối cùng cũng đến rồi à, tôi còn tưởng cô bị dọa cho sợ chết khiếp, sẽ không quay lại nữa cơ đấy." Trương Manh vừa bước vào, giọng một người phụ nữ châm chọc vang lên phía sau cô.
Trương Manh sợ hãi, mặt tái nhợt, cô vội vàng quay người lại, chỉ nhìn thấy một người phụ nữ mặt cắt không còn chút máu đang bay lại mỉm cười với mình.
Trương Manh lùi lại một bước, cô nuốt nước bọt, lắp bắp nói: "Cô... cô là người hay là ma?"
Mặc dù trong lòng đã biết câu trả lời nhưng cô vẫn không thể tin đó là sự thật.
Người phụ nữ khoanh tay trước ngực, cười khúc khích: "Cô có thấy người bay bao giờ chưa?"
Sau khi nhận được câu trả lời, Trương Manh lại nuốt nước bọt, tiếp tục hỏi: "Thế... sao cô lại ở nhà tôi?"
Người phụ nữ hừ lạnh, khinh khỉnh nói: "Cái gì mà nhà cô, nơi này trước đây là nhà của tôi đấy có được không?"
"Nhà của cô?"
Trương Manh suy nghĩ miên man, chợt nhớ ra trước đây bà nội có kể với cô một chuyện. Bà nói rằng khi trước khi nhà cô chuyển đến ở thì ngôi nhà này là nơi sinh sống của một gia đình họ Trương, nhưng không biết gia đình học đã đắc tội với ai mà chỉ sau một đêm, cả nhà không còn ai sống sót, sau đó, ngôi nhà trở thành nhà vô chủ, sau đó nữa được hợp tác xã phân cho gia đình cô ở.
“Cô họ Trương à?” Trương Manh dè dặt nhìn cô ta hỏi.
Người phụ nữ cười buồn: "Không ngờ lại có người còn nhớ họ của tôi, đúng vậy, tôi họ Trương, tên Trương Vũ, lúc chết mới mười lăm tuổi."
Trương Manh lại nuốt nước bọt: "Tôi... tôi với cô không thù không oán, xin cô đừng hại tôi."
"Yên tâm, tôi nhất định sẽ không hại cô, bởi vì từ khi làm ma đến giờ, cô là người đầu tiên có thể nhìn thấy những thứ như chúng tôi cho nên tôi không những sẽ không hại cô mà còn sẽ giúp cô, chỉ cần cô giúp tôi một việc là được."
From TYT & Thảo Vân Team
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT