Trans+Beta: Hac_laoto|Author: Chỉ chút xíu R18 thôi.|***Một thứ gì đó mềm mại.
Cùng với ý thức mơ hồ và suy nghĩ mông lung, cảm giác say rượu bao trùm lên các giác quan của Seiichirou Kondou. Điều đó cũng nhắc nhớ Seiichirou rằng anh chưa lần nào uống rượu kể từ khi đến nơi này.
Truyện FullNgay cả ở thế giới cũ, Seiichirou, người hầu như luôn luôn mệt mỏi, cũng không uống nhiều.
Chỉ vào những ngày quá mệt mỏi, thần kinh căng thẳng đến độ mắt mở trừng trừng, anh mới mượn sức rượu để có thể ngủ yên.
Trạng thái hiện tại hơi giống như vậy.
"...Ư."
Đẩy qua cơn lâng lâng của mình, anh vắt óc băn khoăn tại sao mình lại uống rượu.
Ừm, chắc chắn là anh đã được thăng chức bởi Tể tướng, và sau đó làm việc như bình thường, à, sai rồi. Hôm nay anh không có tăng ca.
'Oi.'
Đúng vậy, là do dược chất bổ sung dinh dưỡng đã hết. Anh rời đi sớm để mua thứ đó, và sau khi mua, anh quyết định uống nó ngay lập tức... Hửm?
"Này! Ngươi tỉnh táo lại chưa!?"
"...A?"
Khi mở mắt ra, sừng sững ngay trước tầm nhìn, anh thấy một người đàn ông đẹp trai đến hớp hồn với mái tóc đen và đôi đồng tử màu tím.
Anh phải ngẩn người mất một lúc mới trở lại được chính mình và nhìn xung quanh. Anh nhận thấy bản thân đang nằm trên giường tại một căn phòng xa lạ. Và gương mặt ưa nhìn đó... à, phải rồi. Người đàn ông mang vẻ đẹp ưu tú được gọi là Đội trưởng Đoàn Kị sĩ đệ tam. Seiichirou tự hỏi tại sao hắn lại nằm đè lên anh? Thêm nữa, bộ đồng phục chính thức của anh cũng bị cởi mở toàn bộ phần ngực, để lộ làn da trần.
'...Ừm, mình không hiểu gì cả.'
"...Ờ, chào buổi sáng."
Hiện tại tất cả những gì anh biết là anh đã tỉnh dậy, vì vậy Seiichirou quyết định chào hỏi người đàn ông như với một đồng nghiệp bình thường.
"Ngươi đã uống thuốc bổ sung dinh dưỡng từ tiệm thuốc quá liều dẫn đến triệu chứng nghiện. Còn nhớ không?"
Trước câu hỏi, những ký ức mơ hồ của anh dường như hồi sinh.
'Đúng rồi... Sau khi uống chất bổ sung bằng một ngụm như mọi khi, mình bắt đầu nôn nao, đau đầu và khó thở...'
Tuy bây giờ hiện tượng váng đầu và sốt vẫn còn, anh không đau đầu hay buồn nôn nữa, nhịp thở cũng ổn định trở lại.
Nhưng anh không hiểu chuyện đó có liên quan gì đến việc anh đang bán khỏa thân trên giường và một người đàn ông lù lù trước mặt anh. Xem xét tình trạng sức khỏe hiện tại của mình và thái độ của người đàn ông, có vẻ như hắn đã giúp anh.
"Tôi xin lỗi, đã làm phiền ngài rồi."
"... Ngươi còn nhớ gì không?"
"Không."
Khi anh thành thực trả lời, người đàn ông buông một tiếng thở dài.
'Tôi xin lỗi.'
"Khi ngươi có triệu chứng nghiện, ta đã tình cờ đi ngang qua và thi triển 'Phép Thuật Sự Sống' lên ngươi."
"Phép Thuật Sự Sống..."
Tuy hơi mơ hồ trước những từ xa lạ đột nhiên dồn dập ập đến cùng lúc, anh vẫn nhớ rõ đây là một thế giới tồn tại phép thuật.
'Phép thuật còn có thể chữa khỏi cả triệu chứng nghiện ư? Tuyệt thật đấy.'
"Một lần nữa, tôi thực sự xin lỗi vì đã gây rắc rối cho ngài."
Nghe lời xin lỗi từ anh, người đàn ông tặc lưỡi.
Có lẽ do vẫn còn lâng lâng nên anh nói chuyện lên xuống không tốt lắm.
"Phiền phức thật đấy..."
Hắn lẩm bẩm kèm một tiếng thở dài, nhưng nghe có vẻ giống hối lỗi hơn là bực tức. Nhờ thế mà Seiichirou nhận thức được rằng cơn đau và triệu chứng khó thở là vấn đề vô cùng nghiêm trọng.
"Nghe đây? Ngươi suýt chết vì bị ngộ độc thuốc nên ta đã buộc phải chữa trị cho ngươi bằng phép thuật."
"Vâng."
Nghe giọng điệu như đang thuyết phục của hắn, Seiichirou ngoan ngoãn gật đầu. Quan trọng hơn, hình như anh đã suýt chết?
"Tuy nhiên, vì ngươi đến từ thế giới khác, ngươi không có khả năng kháng lại sức mạnh của ma pháp."
"Vâng...?"
"Điều đó dẫn đến triệu chứng 'ngộ độc ma thuật' mà ngươi đang trải nghiệm hiện giờ."
"...Vâng."
Seiichirou đã tự hỏi liệu cảm giác nhẹ nhàng này có phải do anh uống rượu không, vậy ra nó chính là hậu chứng "ngộ độc ma thuật" sau khi được sơ cứu.
"Thiếu khả năng kháng ma pháp là điều bất bình thường, và lượng phép ta sử dụng đã vượt quá mức chịu đựng của ngươi. Nếu 'Ngộ Độc Ma Thuật' không được chữa trị kịp thời, sẽ thực sự đe dọa đến mạng sống."
"......Vâng."
Anh có thể nghe thấy những lời người đàn ông nói, nhưng bộ não rối bời của anh phải mất một khoảng thời gian mới tiêu hóa được ý nghĩa.
Seiichirou trở mình, cơ thể phát sốt khiến anh khó chịu.
"...Ta chỉ mới sơ cứu thôi. Để tiến hành trị liệu, ta phải nhận được sự đồng thuận của ngươi, ngươi nghe thấy không?"
Anh có nghe thấy. Seiichirou gật đầu, ra hiệu rằng anh đã hiểu.
"Phương pháp điều trị 'Ngộ độc ma thuật' là làm cho đối phương thích nghi với loại ma pháp của chính người thi triển nó. Cơ thể ngươi lúc này đang tồn đọng một lực lượng ma thuật không thể hấp thụ, vậy nên ngươi đã phát sốt. Nếu để nguyên như vậy, các cơ quan quan trọng của ngươi sẽ bị nghiền nát và ngươi sẽ chết.... Ngươi có chấp nhận điều trị không?"
'Thích nghi với ma pháp'... Anh chẳng hiểu bất cứ thứ gì. Đúng như dự đoán, đây là một thế giới khác biệt hoàn toàn.
Nhưng mà, Seiichirou không muốn chết.
Anh vẫn chưa làm rõ được đống tài liệu và vấn đề kia.
Đó là lý do tại sao anh đáp lời.
"Vậy, làm phiền ngài."
Người đàn ông nhăn mặt trong giây lát... sau đó bắt đầu cởi bỏ bộ quân phục màu đen của mình.
'...Ể?'
Không giống như cơ thể thẳng tắp của Seiichirou, người đàn ông khi cởi trần đã để lộ phần thân trên với cơ bắp cuồn cuộn.
Dùng cánh tay lực lưỡng của mình, bộ đồng phục nửa kín nửa hở của Seiichirou cũng từ từ được cởi bỏ.
"...Mở miệng ra."
Trên đôi môi nhợt nhạt khẽ mở, khuôn mặt điển trai của người đàn ông ngày càng tiến đến gần... rồi họ chạm môi.
'...Ưm?'
Lưỡi của họ quấn lấy nhau, tạo ra những âm thanh ướt át khi Seiichirou vẫn đang bối rối cố hiểu tình thế hiện tại.
Nhưng lấn át đi tất thảy, cơn sốt trong cơ thể anh lúc tiếp nhận nước bọt của người đàn ông, đã truyền đến cảm giác thoải mái.
"... Đây mới chỉ là bước dạo đầu. Như ta đã nói trước đó, chỉ từng này không thể giải quyết được vấn đề, vì vậy chúng ta sẽ phải làm đến cùng."
'Ưmm...Ư~'
Vậy là anh hiểu. Bằng cách nào đó, anh đã hiểu.
Sự đụng chạm da thịt với người đàn ông, cái vuốt ve kéo dài đến nửa thân dưới, Seiichirou đã nhận ra tình thế hiện tại.
Tuy nhiên, anh không thể để tâm đến bất cứ điều gì khác.
Ngoài cơn sốt ban đầu, anh còn cảm nhận được sức nóng chầm chậm lan tỏa khắp cơ thể sau mỗi cái chạm nhẹ của người đàn ông. Đó hẳn là ma lực, anh thầm nghĩ. Và nhiệt độ, bên cạnh sự thoải mái, cũng mang đến xúc cảm ngột ngạt tại phần dưới của Seiichirou.
"Ha...a, aaa..."
Ngay cả khi cơ thể bị lật lại và những cái vuốt ve chạm tới hông, Seiichirou vẫn thuận theo, hoàn toàn giao phó bản thân cho người đàn ông làm bất kỳ điều gì mình muốn.
ΛΛΛΛΛΛΛ
Thứ đầu tiên đập vào mắt khi anh thức dậy là một trần nhà xa lạ.
Đầu Seiichirou tỉnh táo đến mức ngay bây giờ anh có thể đọc làu làu một bài thơ như đã được gài cố định trong trí nhớ.
Khi tiến xa hơn bằng cách đứng dậy, anh nhìn thấy một người đàn ông bán khỏa thân mặc áo đen đang uống trà.
Anh nhớ rõ những gì đã xảy ra.
"Dậy rồi sao?"
Nghe thấy người đàn ông gọi, anh gật đầu.
Một lần nữa, khung cảnh ký ức lại ùa về trong tâm trí.
Những điều hôm qua anh không thể bắt kịp và chỉ nhận thức được một phần, giờ đây cũng đã hiển hiện rõ ràng.
Anh hoàn toàn hiểu ý nghĩa của cơn đau âm ỉ dưới thắt lưng, cảm giác nơi khớp háng không thể cử động được bình thường phát ra tiếng kêu, và quan trọng nhất là cảm giác ngứa ran ở 'chỗ đó'.
Ngoài ra, anh còn băn khoăn.
"Bây giờ là mấy giờ rồi?"
"...Hử?"
Từ bỏ việc nghe câu trả lời từ người đàn ông tròn xoe mắt, anh tìm kiếm đồng hồ trong phòng.
Khó khăn lắm anh mới nhìn thấy một chiếc đồng hồ treo giữa đống vật trang trí dày đặc trên bức tường, và ngay khoảnh khắc nhìn thấy kim điểm giờ, Seiichirou tái mặt.
"Tôi trễ rồi!!!"
"Hả?"
Chỉ kém một chút nữa thôi là đến giờ Ánh Sáng. Đã gần đến lúc công việc bắt đầu. Anh hoàn toàn không biết đây là nơi nào, nhưng anh khá chắc rằng mình đang ở trung tâm thành phố. Khi tính toán thời gian cần thiết để đến Cung điện Hoàng gia, anh khẳng định anh sẽ không thể tới nơi đúng giờ vào làm.
Hôm qua anh còn về sớm để đi mua dược chất bổ sung nên công việc đang chồng chất, hiện tại đến đi làm đúng giờ còn không kịp.
Seiichirou vội vàng mặc lại đống quần áo vương vãi và nắm lấy áo choàng. Trong tình huống này, một vài nếp nhăn không thể tránh khỏi.
"Thật xin lỗi. Tôi sẽ trả ơn ngài vì đã cứu tôi sau! Tôi còn nhiều việc phải làm nên xin phép đi trước!!"
Hoàn thành cả câu nói trong một hơi thở, anh lập tức lao ra khỏi phòng, không buồn đợi câu trả lời từ người đàn ông.
Đội trưởng của Hiệp sĩ thứ ba, Aresh, người bị bỏ lại phía sau, đã chết lặng vì choáng váng trong phút chốc, trước khi hét lên.
"Hảảảảảảảảảả!!!???"
***HẾT***
|Author: Cảm ơn vì 3000 dấu trang. Bạn có thể thất vọng với cú cua buổi sáng, nhưng các tình tiết về đêm đầu tiên sẽ xuất hiện một lần nữa. Ngoài ra, tác phẩm này là "BL fantasy làm việc tại thế giới khác".|Editor: Sau này sẽ xuất hiện thêm nhiều tình tiết R18 hơn:)) Tuần trước ko đăng được nên tuần này double chương nà. À phát hiện ra truyện đã bị reup sương sương rồi, với tui thì cái này bình thường, nhưng chỉnh văn án thì đúng là chán ko buồn nói, công beta cái văn án 7749 lần của tui huhu.