(Nguyên văn妇人之仁: thành ngữ, chỉ tâm địa mềm mỏng như phụ nữ, cư xử nhân nhượng nhún nhường, không nghĩ đến đại cục.)
Trong những tộc nhân cưỡng ép Tương Trọng Kính tuẫn đạo bị Tố Nhất tàn sát đều là trưởng lão của tông môn và tu sĩ đại năng, số còn lại là các đệ tử tu vi không cao, một bộ phận đệ tử khác chưa đạt tới luyện khí nên không đến địa mạch, may mắn thoát được một kiếp.
Tương Trọng Kính mang đứa bé mai táng cho tộc nhân dưới địa mạch về di tích Linh Lung.
Đứa bé kia giống như bị thiểu năng, cả ngày chỉ biết ngây ngốc đào đất trong sân, sau đó đặt khúc gỗ thay cho hài cốt vào hố để chôn cất, giống như không biết mệt mà miệt mài chôn hài cốt cho tộc nhân.
Tương Trọng Kính ngồi thừ người giữa vườn hoa nhìn cậu.
Trong tông môn có rất nhiều tộc nhân không biết rõ chân tướng, lần trước Tương Trọng Kính đi ra di tích Linh Lung vốn nghĩ có thể nhìn thấy, nhưng đi suốt cả đoạn đường lại không thấy một bóng người nào.
Tố Nhất ngồi bên cạnh hắn pha trà, rũ mắt mỉm cười ôn hòa.
Tương Trọng Kính nhìn nước trà trước mặt mình, nhẹ giọng hỏi: “Những tộc nhân khác đâu?”
Tố Nhất mỉm cười nói: “Muốn gặp?”
Tương Trọng Kính do dự một lát rồi gật đầu.
Lúc này Tương Trọng Kính đã không còn lòng tựa tro tàn run rẩy sợ hãi như trước nữa, có lúc hắn yên tĩnh thưởng thức trà của Tố Nhất, thỉnh thoảng lại mê mang suy nghĩ lung tung.
Tộc nhân ép bức hắn tuẫn đạo, nếu Tố Nhất không giết họ thì người chết sẽ là hắn.
Tại sao hắn phải hận Tố Nhất?
Trên đời này người không có tư cách oán hận Tố Nhất, không phải là chính hắn sao?
Tương Trọng Kính ở trong tông môn nhiều năm, có quá ít kinh nghiệm va chạm với đời, tông môn là cả thế giới trong lòng hắn, hắn sinh ra vì sứ mệnh bảo vệ địa mạch.
Từ nhỏ hắn đã bị nhồi nhét tư tưởng này khiến hắn xem việc tuẫn đạo là chốn về cuối cùng của đời mình, nhưng không ngờ Tố Nhất lại gắng gượng thay đổi số mệnh của hắn.
Tương Trọng Kính nhìn gò má tuấn mỹ của Tố Nhất đến ngẩn người.
Tố Nhất thong thả đặt ly trà đã uống xong xuống bàn, nhấc tay sửa sang lại tăng bào, sau đó nhìn Tương Trọng Kính mỉm cười nói: “Được, ta dẫn ngươi đi xem.”
Trong khoảnh khắc đó, Tương Trọng Kính cứ ngỡ thời gian quay ngược về lúc trước.
Vẫn là Tố Nhất ôn nhu như ngọc, thỉnh thoảng lén dẫn hắn ra ngoài chơi của ngày nào.
Tương Trọng Kính cố gắng ép bản thân không bài xích hắn nữa, uống xong chén thuốc ôn dưỡng kinh mạch liền đứng dậy khoác áo choàng đi theo Tố Nhất.
Trên đường đi, Tố Nhất vẫn tán gẫu với hắn bằng giọng điệu thân thiết như ngày trước: “Người trong tộc chết rất nhiều, các môn phái lớn của Cửu Châu đều rối rít phái người đến hỏi thăm.”
Tương Trọng Kính đang ngắm bông liễu bay xung quanh, nghe vậy ngẩng đầu nhìn hắn, một hồi lâu sau mới nói: “Ngươi đã nói thế nào?”
Tố Nhất dường như có chút kinh ngạc nhìn Tương Trọng Kính, hắn còn tưởng khi nghe đến chuyện liên quan tới tộc nhân thì Tương Trọng Kính sẽ lại trưng ra vẻ mặt lạnh lùng với hắn.
Tố Nhất thoáng sửng sốt, khẽ mỉm cười nói: “Ta giữ bọn họ lại làm khách.”
Tương Trọng Kính lấy làm lạ nhìn hắn.
Làm khách?
Tông môn ngăn cách với đời, rất ít khi giao lưu với người ngoài, bình thường đến nay đều sẽ không cho người ngoài đi vào, huống chi là giữ lại làm khách?
Tương Trọng Kính hơi nghi ngờ, chờ đến khi hắn theo Tố Nhất tới nơi dành cho khách, cuối cùng cũng hiểu hai từ ‘làm khách’ là có ý gì.
Bên trong địa cung dưới lòng đất, xung quanh bị ba bức tường cao dày vây lại, từ trên bậc thang đi xuống, còn chưa đi vào thì đã nghe thấy tiếng gào thét của dã thú.
Tương Trọng Kính mờ mịt nhìn cửa đá khổng lồ trước mặt, hỏi: “Bên trong đó là gì?”
Không phải là tới thăm những tu sĩ đến làm khách sao?
Tố Nhất giống như bị sự ngây thơ của Tương Trọng Kính chọc cười, hắn vừa nhấc tay áo lên là cửa đá liền phát ra tiếng động cùm cụp vang dội, sau đó cửa đá mở sang hai bên lộ ra lan can sắt và cảnh tượng bên trong.
Con ngươi của Tương Trọng Kính co rụt kịch liệt.
Trong địa cung rộng lớn có vô số ác thú bị vây nhốt trong một bệ đá lõm sâu, tiếng gầm thét tiếng cấu xé da thịt vang vọng khắp xung quanh, những sợi sương đen chi chít rậm rạp chui qua chui lại trên thân thể của bọn chúng, mỗi một lần xuyên qua đều khiến bọn chúng càng phát ra tiếng gào thét thê thảm hơn.
Tương Trọng Kính kinh sợ rụt người về, hai chân mềm nhũn, cả người loạng choạng vịn vào ghế đá bên cạnh, trước mắt trắng xóa một mảnh, thân thể lảo đảo như sắp ngã xuống.
Không biết Tố Nhất đã ngồi trên ghế đá từ lúc nào, đang chống cằm lười biếng chăm chú nhìn những ác thú tàn sát lẫn nhau, ánh mắt của hắn lóe lên vẻ phấn khích như thể đang xem một vở kịch hay trên sân khấu.
Trong số những con ác thú đang cấu xé nhau, có những con còn mặc nguyên quần áo của đệ tử tông môn.
Tương Trọng Kính gần như quỳ sụp xuống đất, trống ngực đập liên hồi, âm thanh bên trong vọng ra khiến hắn như muốn nổ tung.
Đệ tử tông môn…
Các môn phái tu sĩ ở Cửu Châu…
Làm khách?
Tương Trọng Kính che miệng, trong cổ họng từ từ dâng lên một luồng máu tanh cực kỳ nồng.
Tố Nhất tàn sát tộc nhân ép hắn tuẫn đạo, Tương Trọng Kính có thể hiểu Tố Nhất làm như vậy là vì cứu hắn, nhưng bây giờ thì sao?
Ngón tay của Tương Trọng Kính siết chặt tấm đá trên mặt đất, móng tay như muốn bong ra, đầu ngón tay chảy máu lộ ra vết thương như bị kim chích.
Năm ngón tay liền tâm nhưng hắn giống như không cảm nhận được đau đớn.
Tố Nhất thấy khóe môi của hắn chầm chậm chảy ra máu tươi thì hơi ngẩn ra, sau đó đi tới nhẹ nhàng đỡ hắn ngồi lên ghế.
Hắn khoác tay lên vai Tương Trọng Kính, thản nhiên nói: “Nhìn đi, A Kính, đó chính là tam độc.”
“Rất đẹp, có phải không?”
Hốc mắt của Tương Trọng Kính đỏ bừng, hắn túm lấy cánh tay của Tố Nhất, máu tươi ở đầu ngón tay của hắn nhuộm đỏ tăng bào màu trắng.
“Ngươi… Ngươi sao có thể?”
Tố Nhất vẫn cười, nhấc ngón tay cuốn lấy lọn tóc rũ xuống trước ngực Tương Trọng Kính.
Hắn cuốn một vòng lại một vòng, thờ ơ nói: “Ta chỉ là muốn lấy được tam độc trên tất cả thế gian, mặc kệ là dùng thủ đoạn gì.”
Tương Trọng Kính thấy thái độ vô tâm không coi mạng người ra gì của Tố Nhất, liền không khỏi run rẩy.
Ngọn đuốc thắp sáng dưới địa cung chiếu rọi nửa bên mặt Tố Nhất, nhưng nửa bên mặt tối đen còn lại hướng về phía Tương Trọng Kính tựa như ác quỷ dữ tợn.
“A Kính.” Tố Nhất dịu dàng nói với hắn: “Ngươi muốn biết những thứ đó đã thay đổi như thế nào không?”
Tương Trọng Kính gần như hoảng sợ nhìn hắn.
Tương Trọng Kính sống đã nhiều năm, một lòng chỉ biết tu luyện, trận pháp, địa mạch, hình ảnh tàn nhẫn nhất trong cuộc đời của hắn chính là các tộc nhân ngày thường tỏ ra ôn hòa lại nhẫn tâm ép hắn lấy thân tuẫn đạo.
Lúc đó Tương Trọng Kính cảm thấy đây đã là chuyện tàn nhẫn nhất khiến hắn tan vỡ, mãi cho đến khi hắn thấy đứa bé tay không đào đất bị một luồng sương đen mạnh mẽ lôi đến trước mặt mình.
Đứa bé kia có vẻ như từ lâu đã không biết sợ hãi là gì, chỉ biết ngơ ngác quỳ xuống trước mặt Tương Trọng Kính, cử động tay chân cứng ngắc như khúc gỗ hành lễ với hắn.
“Tông chủ.”
Vô số luồng sương đen dày đặc như nanh vuốt vờn quanh thân thể cậu bé, chỉ chờ Tố Nhất ra chỉ thị là lập tức lao đến biến cậu bé thành một quái vật chỉ biết chém giết.
Tố Nhất vẫn là dáng vẻ ôn hòa từ bi như ngày thường, thật giống như người điều khiển đám sương đen kia không phải là hắn vậy.
Hắn hơi nghiêng đầu ngược sáng nhìn Tương Trọng Kính, trên khuôn mặt mơ hồ vẽ ra đường viền của ngũ quan mang nặng sự u ám.
Tương Trọng Kính ngây ngốc run sợ nhìn Tố Nhất.
Rõ ràng trước mắt vẫn là khuôn mặt tuấn mỹ ôn hòa của người bạn thân nhất của hắn, nhưng tại sao ở trong mắt hắn…
Lại giống hệt một con quái vật khát máu tàn nhẫn đội lốt da người?
Quái vật trong lốt thân xác Tố Nhất mỉm cười dịu dàng với hắn, nhưng giọng nói lại phảng phất như từ dưới địa ngục truyền đến, trầm thấp âm u: “A Kính, ngươi muốn xem không?”
Tương Trọng Kính chật vật lấy lại tinh thần, quay đầu nhìn đứa trẻ thật thà trước mặt, lập tức cất giọng khàn khàn: “Không…”
Hắn vừa nói vừa lảo đảo ôm đứa bé kia vào lòng để bảo vệ, vung tay muốn dùng trận pháp để xua đuổi tam độc.
Chẳng qua hắn còn chưa cử động thì đứa trẻ trong lòng trực tiếp bị tam độc xuyên thẳng vào tim, trong phút chốc mất đi tiếng hít thở, đôi mắt tan rã không tiêu cự của cậu bé nhìn chằm chằm Tương Trọng Kính, khóe môi chầm chậm chảy ra một vệt máu.
Chết, chỉ là chuyện xảy ra trong chớp mắt.
Thậm chí Tương Trọng Kính còn chưa kịp phản ứng.
Ngọn đuốc trên vách tường phừng lên hai lần, Tương Trọng Kính đột nhiên khôi phục lại tinh thần, trong mắt toàn là lệ chực trào, tầm mắt mơ hồ nhìn sang Tố Nhất.
Hắn thật sự dùng tam độc.
Đâm chết đứa bé này…
Chẳng qua ngoài dự đoán là, mới nãy Tố Nhất còn bình thản lập mưu bày kế giống như đột nhiên bị cái gì đó khống chế, hắn lảo đảo quỳ xuống đất, sương đen quấn dày đặc trên người hắn bỗng chốc giống như hơi nước sôi trào, giương nanh múa vuốt bay tán loạn xung quanh.
Hắn bụm chặt hai mắt, cả người co rúc thành một cục.
Tương Trọng Kính sửng sốt, trong cơn hoảng hốt tựa như phát hiện ra gì đó, nghẹn ngào hô lên: “Tố Nhất!”
“Ngu xuẩn!” Tay của Tố Nhất run lên như thể muốn móc mắt mình ra, hắn mở miệng mắng Tương Trọng Kính: “Lòng dạ đàn bà! Sao lúc trước ta không nhận ra ngươi luyến tiếc ta như vậy?!”
“Cái, cái gì?!”
Tố Nhất ngẩng khuôn mặt ướt đẫm mồ hôi lên nhìn hắn, trong con ngươi chậm rãi mọc ra một đóa hoa nhưng lại bị hắn cưỡng ép đè xuống, nhếch môi lạnh lùng nói: “Ra tay đi, ngươi còn đợi gì nữa?!”
Trong mắt Tương Trọng Kính lóe lên tia sáng, hắn như thể dịch chuyển tức thời đến trước mặt Tố Nhất.
Tố Nhất nghiến răng cưỡng ép rút tam độc ra khỏi cơ thể đứa bé, không để cậu biến thành ác thú không vào được luân hồi, hắn bấu chặt vào cánh tay duỗi tới của Tương Trọng Kính, hét lên: “Kết ấn đi, không phải chúng ta đã cùng nhau vẽ ra trận pháp đánh tan tam độc sao? Mau kết ấn ngay bây giờ đi!”
Tương Trọng Kính không nhận ra bản thân đang rơi lệ, đầu óc trống rỗng, không biết muốn nói gì, chỉ có thể nghe theo lời Tố Nhất, vung tay dùng đầu ngón tay chảy đầy máu tươi vẽ trận pháp trên đất.
“Tố Nhất…”
“Ngu xuẩn! Tố Nhất đã chết!”
Tố Nhất mắng hắn, trong đôi mắt đang chậm rãi nở ra đóa hoa ba cánh thế mà lại chảy xuống hai hàng lệ, hắn vừa bi thương vừa tự giễu, bẩm lẩm nói: “Đến khi nào ngươi mới chịu hiểu ra đây?”
“Ngu xuẩn…”
Tương Trọng Kính nghe thấy giọng nói quen thuộc, hô hấp dần bình ổn lại, chẳng qua trận pháp mới vẽ được một nửa, Tố Nhất vừa nãy còn đang lẩm bẩm mắng người đột nhiên thở hắt ra một hơi, sau đó phát ra tiếng cười khẽ dịu dàng.
Sau lưng Tương Trọng Kính lạnh toát, cảm giác âm lãnh giống như bị quái vật nhập xác lại trỗi dậy lần nữa.
Tố Nhất chớp đôi mắt đã nở rộ ba cánh hoa thờ ơ lau sạch nước mắt lẫn vết máu trên mặt, giống như chuyện bị mất kiểm soát vừa rồi chưa từng xảy ra vậy, thậm chí hắn còn cười dịu dàng nói: “A Kính, lúc nãy chúng ta nói đến đâu rồi?”
“À đúng rồi, để ta cho ngươi xem tam độc.”
Ngón tay đang vẽ trận pháp của Tương Trọng Kính chợt run rẩy, đầu ngón tay bị tróc móng chảy đầy máu hơi rũ xuống, nhẹ nhàng chấm một cái lên mặt đất để lại một dấu vân tay đỏ chót.
Tương Trọng Kính đột nhiên nhận ra tại sao trong lúc Tố Nhất tàn sát tộc nhân, hắn lại cảm thấy oán hận đến vậy.
Hắn hận không phải là Tố Nhất, mà là tam độc khiến Tố Nhất nhập ma.
Thuở nhỏ Tố Nhất đã bầu bạn bên cạnh Tương Trọng Kính đến khi trưởng thành, là một người mặc dù tính tình vui vẻ cởi mở nhưng lại dịu dàng ấm áp thấm sâu vào xương không thể nào che giấu được, bằng không hắn cũng sẽ không tu Phật.
Mấy chục năm qua, trong tay Tố Nhất chưa bao giờ có sát nghiệt.
Năm ngón tay của hắn thon dài xương khớp rõ ràng, tựa như được đúc ra từ ngọc, sẽ biết cầm phật châu niệm phật, sẽ tưới nước trồng hoa, sẽ vì Tương Trọng Kính mang đến vô số đồ chơi mới lạ từ bên ngoài vào.
Tố Nhất sẽ ở bên hắn cùng nhau nghiên cứu những trận pháp kì quái, ngoài mặt đối đãi hòa nhã lịch sự với trưởng lão tông môn, nhưng trong tối lại lén lút mắng bọn họ già bất tử với Tương Trọng Kính.
Hai người bọn họ cùng nhau lớn lên, cùng với tộc nhân bảo vệ địa mạch, trong khi Tương Trọng Kính bị thương nặng khó chủ trì đại cuộc, cũng là hắn quên ăn quên ngủ nghĩ đủ cách dập tắt lửa tam độc.
Một người luôn dốc lòng đánh tan lửa tam độc, nhưng lại bị tam độc hoàn toàn điều khiển.
Tam độc đã cắn nuốt sạch sẽ Tố Nhất của ngày xưa, đưa một người tựa trăng sáng trên trời vào địa ngục vô biên.
Nhập ma, cho dù vẻ ngoài có giống thì cũng không còn là người xưa nữa.
Trong nháy mắt đó, Tương Trọng Kính lừa mình dối người rốt cuộc hoàn toàn thức tỉnh.
Ngón tay vẽ trận pháp của hắn không còn run nữa mà trở nên vững vàng như bàn thạch, hắn ngẩng khuôn mặt lạnh lùng vô cảm của mình lên nhìn ‘Tố Nhất’ đang đứng ngược sáng mỉm cười dịu dàng với hắn, lần đầu tiên trong cuộc đời sinh ra sát ý chân thật nhất.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT