Dịch chưởng môn không ngờ mình lén lút vẽ Tương Trọng Kính nhưng lại bị chính chủ bắt ngay tại trận, hắn hận không thể tìm một cái lỗ để chui vào, nghe thấy Tương Trọng Kính mở lời khen ngợi thì còn tưởng đối phương không muốn mình bối rối nên mới nói thế, hắn vừa xấu hổ vừa cảm động, trên khuôn mặt già nua đỏ bừng như quả cà chua.
“Kiếm tôn bớt giận…” Dịch chưởng môn ấp úng nói: “Ngươi… Không trách tội là tốt rồi.”
Tương Trọng Kính bật cười, đột nhiên ngay lúc này bức tranh trên bàn bén lửa, chớp mắt đốt trụi bức tranh không còn một mống.
Không chỉ Dịch chưởng môn bị dọa, ngay cả Tương Trọng Kính cũng sợ hết hồn.
Chẳng biết Cố Tòng Nhứ xuất hiện lúc nào, trong tay đang cầm một đốm u hỏa, vẻ mặt vô cảm xúc đốt sạch bức tranh kia.
Dịch chưởng môn nhận ra người này là ác long, dù đau lòng đến mức hai mắt ngấn lệ nhưng không dám hó hé gì— Suy cho cùng là hắn tự tiện vẽ Tương kiếm tôn mà chưa được sự cho phép, nếu là người khác bị vẽ trộm còn đem treo lên tường ngắm nhiều năm, chắc chắn không chỉ bức tranh bị đốt mà ngay cả người cũng bị bay màu theo.
Có điều…
Tại sao Tương kiếm tôn không đốt, chính chủ không tức giận đốt tranh thì mắc gì ác long không chút liên quan gì lại đốt dùm?
Tương Trọng Kính lén nhìn Cố Tòng Nhứ, truyền âm trong Thức hải: “Canh Ba chúng ta đừng tức giận, chỉ là một bức tranh thôi mà.”
Cố Tòng Nhứ còn đang hung tợn trừng Dịch chưởng môn, nghe vậy lại trừng Tương Trọng Kính không tim không phổi: “Tại sao ngay cả ngươi cũng không thèm để ý?!”
Trong tranh là vẽ Tương Trọng Kính, đã thế còn bị người treo lên tường ngắm nghía cả ngày lẫn đêm, nếu là người bình thường thì đáng lẽ ra phải tức giận mắng chửi mới phải chứ?
Tương Trọng Kính vô tội nhìn lại.
Cố Tòng Nhứ chợt cứng đờ, lúc này mới nhận ra Tương Trọng Kính ngay cả chuyện mặc váy giả gái mà cũng hớn ha hớn hở, sao có thể so sánh hắn với người thường được?
Tương Trọng Kính trấn an y: “Không sao không sao, Mãn Thu Hiệp cũng thường xuyên vẽ ta mà, ta đã quen rồi.”
Lời này vừa nói ra, Cố Tòng Nhứ lập tức chuyển thù hận sang Mãn Thu Hiệp vừa mới tới chưa kịp rõ đầu đuôi sự việc, ánh mắt của y sắc lẹm như dao, hận không thể gặm nát hai cái tay vẽ bừa của hắn.
Mãn Thu Hiệp: “…”
Mãn Thu Hiệp ngơ ngác, chuyện này là sao?
Ngay cả Cố Tòng Nhứ cũng cảm thấy bản thân mình rất kì lạ.
Lúc mới đến Vô Tẫn Lâu, Mãn Thu Hiệp thường xuyên gọi Tương Trọng Kính đến làm mẫu cho hắn vẽ, mà Tương Trọng Kính cũng rất vui vẻ sẵn lòng, Mãn Thu Hiệp muốn vẽ kiểu gì hắn liền bày ra tư thế đó.
Lúc ấy Cố Tòng Nhứ chẳng cảm thấy kì thị chút nào, thậm chí còn khoanh tay nói mát xem kịch vui.
Nhưng bây giờ chỉ mới qua một khoảng thời gian không dài cũng không ngắn, Cố Tòng Nhứ đột nhiên cảm thấy mình giống như bị Tương Trọng Kính bỏ bùa, nhìn người ngoài tiếp xúc Tương Trọng Kính là không hiểu sao cảm thấy khó chịu, cho dù là vẽ cũng không được.
Cố Tòng Nhứ u ám nhìn Mãn Thu Hiệp, trong lòng tính toán nên xào nấu người này kiểu gì để ăn ngon.
Mãn Thu Hiệp run bần bật, trong phút chốc không dám đối mặt với ác long.
Tương Trọng Kính thấy Cố Tòng Nhứ muốn gặm người, hắn lật đật kéo tay áo của y tỏ ý mau trở về Thức hải.
Cố Tòng Nhứ cực kỳ bất mãn, nén giận hóa thành rồng cuộn tròn nằm trên cốc đèn của mình, thở phì phò tự phiền muộn một mình.
Tương Trọng Kính đang định nói vài câu để y bớt giận thì Dịch chưởng môn đã bắt đầu đỏ mặt rối rít xin lỗi.
Tương Trọng Kính cũng không cảm thấy bị xúc phạm, đôi bên hàn huyên mấy câu thì Dịch chưởng môn muốn mời trà để bồi tội.
Kiếm tôn không hứng thú với trà đạo, nhưng lại không nỡ làm Dịch chưởng môn mất mặt nên đành phải mỉm cười đi theo.
Dịch chưởng môn là người tùy tiện phóng khoáng, đối đãi chân thành không ghim thù, còn cố ý lấy bộ trà cụ quý giá ra chiêu đãi khách.
Hắn cực kỳ thích trà, vốn đang đau lòng vì phải lấy một lá trà quý ra nấu, nhưng một hồi lâu sau mới sực nhớ ra là mình đang tiếp đãi Tương kiếm tôn, cho nên hắn không tiếc của dốc hết cả bao lá trà đem đi nấu, giống như dáng vẻ tiếc nuối hồi nãy là một người khác vậy.
Tương Trọng Kính liếc mắt thấy vậy không khỏi nhướng mày kinh ngạc, hoàn toàn không biết vì sao Dịch chưởng môn lại sùng bái mình đến thế.
Trà đã được nấu xong, Dịch chưởng môn vừa châm trà vừa cố tỏ ra bình tĩnh nói: “Kiếm tôn tới Lâm Giang Phong không biết là có chuyện quan trọng gì?”
Dịch Quận Đình ở bên cạnh chen vào nói: “Cha à, kiếm tôn đã nói tới làm khách mà.”
Dịch chưởng môn trừng thằng con ngốc nhà mình, thầm nghĩ kiếm tôn đi thăm dò chân tướng năm đó giờ đã là ‘bí mật’ mà ai cũng đều biết, chân tướng còn chưa rõ ràng, hắn sao có thể vô duyên vô cớ đến Lâm Giang Phong?
Cũng chỉ có Dịch Quận Đình ngây thơ tin tưởng Tương Trọng Kính thật sự đến Lâm Giang Phong để làm khách.
Tương Trọng Kính không hề muốn lợi dụng người thật lòng đối xử tốt với mình, hắn cười khẽ một tiếng rồi nói: “Ta thật sự đến đây để làm khách.”
Dịch chưởng môn đặt ly trà đến trước mặt Tương Trọng Kính, nói: “Nhìn đi, kiếm tôn nói là tới làm khách… Ủa?”
Dịch chưởng môn sửng sốt ngẩng đầu lên.
Tương Trọng Kính cười khẽ với hắn: “Ở bí cảnh tam độc, Quận Đình đã giúp ta rất nhiều, lần này ta đi ngang qua có nhã ý đến bái phỏng.”
Dịch chưởng môn ngẩn người, sau đó mặt già đỏ bừng lên, cảm thấy xấu hổ vì lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử.
Dịch Quận Đình có chút đắc ý hừ một tiếng, ngửa đầu kéo tay áo Tương Trọng Kính nói: “Kiếm tôn có thể thong thả ở lại Lâm Giang Phong vài ngày được không?”
Dịch Quận Đình lập tức hoan hô, Dịch chưởng môn cũng kinh ngạc vui mừng nhìn hắn, nhưng khi đối diện với ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của Tương Trọng Kính thì lại che miệng ho khan, giả vờ tỏ ra trang nghiêm nói vài câu khách sáo.
Lâm Giang Phong đúng là một địa phương tốt để tu tâm dưỡng tính, chỗ ở của Tương Trọng Kính được bố trí tại một khoảng sân trống bên cạnh vách núi, vừa đi ra là có thể nhìn thấy biển mây phảng phất như thủy triều phả vào mặt.
Dịch Quận Đình mở to đôi mắt sáng lấp lánh: “Kiếm tôn thích nơi này không?!”
Dịch Quận Định vui vẻ đến nỗi quên cả trời đất, hoan hỉ chạy đi.
Tương Trọng Kính đưa mắt nhìn bóng lưng thiếu niên đi khuất, sau đó khoác áo bào màu đen đi tới bên cạnh vách núi.
Biển mây vẫn đang theo gió bay tới, lúc xuyên qua người Tương Trọng Kính mang theo một luồng rét lạnh thấu xương, giống như trời đang giữa thu mà lại có sương trắng.
Tương Trọng Kính không cảm xúc vén áo bào ngồi lên vách đá, hai chân vắt vẻo trên vực sâu vạn trượng, vạt áo bị gió thổi hất lên, hắn ngồi rũ mắt nhìn độ cao sâu thẳm bên dưới.
Cố Tòng Nhứ nhíu mày xuất hiện, ngồi bên cạnh hắn nói: “Ngươi không sợ té xuống sao?”
“Sợ gì?” Tương Trọng Kính lười biếng đung đưa hai chân, nghiêng đầu mỉm cười nhìn y: “Không phải có ngươi ở bên sao?”
Cố Tòng Nhứ đối diện với ánh mắt của hắn không hiểu sao trái tim giống như bị sụp mất một miếng, một luồng cảm giác vô danh cuốn sạch toàn bộ tâm trí, làm y không hiểu sao cảm thấy rất vui vẻ.
Y chớp mắt, đột nhiên hỏi: “Nếu ta không có ở đây thì sao?”
Tương Trọng Kính không ngờ y lại trả lời như vậy, nghi ngờ hỏi: “Không có ở đây vậy ngươi đi đâu?”
Biển mây bay xuyên qua hai người, sương trắng dày đến mức muốn nuốt mất bọn họ, dù đôi bên gần trong gang tấc nhưng không thể thấy rõ mặt mũi của đối phương.
Cộng thêm những lời vừa nói này làm Tương Trọng Kính không hiểu sao tim lại đập rộn ràng, vô thức duỗi tay tới tìm kiếm người trước mặt, năm đầu ngón tay vừa lúc đụng vào không lệch một li.
Xung quanh chìm vào yên tĩnh, hai người hoàn toàn ngẩn ra.
Một hồi lâu sau, ngón tay của Tương Trọng Kính không tự chủ run lên kéo hắn thoát khỏi trạng thái ngây ngốc, hắn lập tức rút tay về, quay đầu tiếp tục ngắm nhìn biển mây trước mặt, chỉ là vành tai đã đỏ ửng như trét son.
Cố Tòng Nhứ tin chắc đối phương đang xấu hổ, nhưng y có chút không hiểu tại sao chỉ mới đụng nhẹ mà hai tai lại đỏ lên, rõ ràng bọn họ từng độ long khí không chỉ một lần.
Tương Trọng Kính im lặng không nói gì, phải nói là hắn không biết nên mở lời như thế nào.
Cố Tòng Nhứ thấy vậy quyết định hỏi thử.
“Mới nãy ngươi…”
Y mới nói ra ba chữ thì Tương Trọng Kính giống như bị đánh thức, hắn tùy tiện phất tay, cố ý cắt ngang lời nói của Cố Tòng Nhứ: “A, ngươi nhìn kìa, đằng kia có phải là ngôi miếu không?”
Cố Tòng Nhứ nhíu mày, quay đầu nhìn theo hướng tay hắn chỉ.
Sau khi biển mây tan bớt làm hiện ra cảnh tượng dưới núi, bên dưới thật sự là ngôi miếu của Tố Nhất.
Ngôi miếu đó không ngờ lại rất lớn, từ góc nhìn của hai người có thể thấy hơn phân nửa chu vi của ngôi miếu.
Nhắc tới cũng đúng dịp, mới nãy Tương Trọng Kính đi ngang qua thì không thấy trong miếu có ai, nhưng lúc này hắn lại loáng thoáng nhìn thấy giữa sân miếu có hai bóng người.
Tương Trọng Kính không quá chắc chắn, cũng không tiếp tục xoắn xuýt chuyện đụng chạm bất ngờ hồi nãy, hắn định thả người nhảy xuống lại gần hơn để xem cho kỹ hai bóng người đó là ai.
Chỉ là hắn còn chưa nhảy thì bị Cố Tòng Nhứ túm eo bắt ngồi lại chỗ cũ.
Tương Trọng Kính nói: “Ngươi làm gì?”
“Đó là Túc Tàm Thanh và…” Cố Tòng Nhứ nhíu mày suy nghĩ một hồi, mới không vui nói: “Con rắn nhỏ vô dụng kia, bây giờ ngươi muốn làm gì, còn chưa phá được cấm chế.”
Tương Trọng Kính kinh ngạc: “Tấn Sở Linh cũng ở đây?”
Cố Tòng Nhứ đáp: “Ừ.”
Cố Tòng Nhứ thấy Tương Trọng Kính tỏ vẻ suy nghĩ sâu xa, lập tức bày ra trạng thái như lâm đại địch: “Đừng… Đừng nói là ngươi muốn đi gặp hắn?”
Tương Trọng Kính lấy làm lạ nhìn y, nói: “Trong lòng ngươi, ta là người lương thiện?”
Cố Tòng Nhứ: “…”
Y không biết phản bác lại thế nào.
“Chỉ là ta đang suy nghĩ, có lẽ chúng ta đã đoán sai, kẻ cướp Túc Tàm Thanh đi không phải là Tố Nhất, mà là kẻ am hiểu pháp trận, Tấn Sở Linh.” Tương Trọng Kính híp mắt nhìn hai bóng người nhỏ xíu như hai con kiến bên dưới: “Cấm chế ở miếu cũng là do Tấn Sở Linh bày ra. Chậc, Tố Nhất đúng là thủ đoạn vô biên, thâu tóm luôn cả hai người bọn hắn.”
Cố Tòng Nhứ còn nhớ Tấn Sở Linh là kẻ đầu sỏ hại Tương Trọng Kính bị nhốt trong Định Hồn Quan suốt sáu mươi năm, vẻ mặt u ám nói: “Con rắn kia không đủ nhét kẽ răng, ta ăn nó tráng miệng không có vấn đề gì chứ?”
Tương Trọng Kính cười tủm tỉm: “Không được đâu.”
Cố Tòng Nhứ biết trước kia Tấn Sở Linh là đạo lữ chưa cưới của Tương Trọng Kính, vốn không nhìn nổi Tương Trọng Kính bảo vệ gã, nghe hắn nói vậy thì bực bội đá gót chân vào vách núi nhưng suýt chút nữa bật nảy người rớt xuống vực.
“Lúc trước ta không tính toán với hắn là vì còn chưa chắc năm đó liệu hắn có cấu kết với những kẻ giật dây ám hại ta không.” Tương Trọng Kính mỉm cười nhưng ánh mắt lại lạnh lẽo: “Mà bây giờ hắn cứu Túc Tàm Thanh, lại xuất hiện ở địa bàn của Tố Nhất, xem ra đã có câu trả lời xác đáng.”
Cố Tòng Nhứ hừ một tiếng, quái gở nói: “Biết đâu bọn hắn cũng giống như Khúc Nguy Huyền bị người lợi dụng?”
Thật ra ác long vẫn còn ghim thù Khúc Nguy Huyền, Tương Trọng Kính dở khóc dở cười: “Bọn hắn không ngu thế đâu, hơn nữa, coi như năm đó bị lợi dụng thì trong thời gian sáu mươi năm thừa sức để bọn hắn tỉnh ngộ, nhưng khi biết ta bị oan uổng mà vẫn giúp Tố Nhất làm việc, điều này đủ để nói rõ lập trường của bọn hắn.”
Lúc này Cố Tòng Nhứ mới cảm thấy vui được chút, y nói: “Vậy thì tại sao hồi nãy ngươi nói không được ăn?”
Tương Trọng Kính chống cằm, lười biếng nói: “Trực tiếp ăn thì không có vui.”
Cố Tòng Nhứ nhíu mày.
Trong mắt ác long, phương pháp trừng trị ác độc nhất là nuốt vào bụng khiến kẻ đó thịt nát xương tan chết không có chỗ chôn, nhưng y thấy Tương Trọng Kính có vẻ đang tính toán gì đó, xem ra hắn không muốn bọn hắn chết nhẹ nhàng?
Cố Tòng Nhứ nhìn ra Tương Trọng Kính không có ý định mềm lòng nương tay bèn thở phào nhẹ nhõm.
Tương Trọng Kính hít sâu một hơi, rốt cuộc không nhịn được quay đầu nhìn ác long với ánh mắt kì lạ: “Ác long.”
Ác long ngơ ngác: “Hả?”
Tương Trọng Kính sâu xa nói: “Chuyện cũng đã nói xong, chừng nào ngươi mới bỏ móng vuốt trên eo ta xuống đây?”
Cố Tòng Nhứ: “…”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT